"Lâm tổng, Thời tiểu thư tới tìm ngài. Cô ấy nói mình là vợ sắp cưới của Lâm tổng."
Tri Vãn đang cầm nĩa xắn đồ ăn bỗng khựng lại, cô không chút cảm xúc nhìn anh, trùng hợp gặp lúc Lâm Duệ cũng đang nhìn cô. Anh hơi khó chịu liền rời mắt ra chỗ khác.
"Cho cô ta lên!" Lâm Duệ bất đắc dĩ ra lệnh.
Trông thấy nữ nhân viên quay người ra ngoài, Tri Vãn không còn tâm trạng nào tiếp tục dùng bữa. Cô không nghe lầm chứ?
Vợ sắp cưới?
Anh có đối tượng rồi sao?
Nếu như anh sớm đã có đối tượng, vì sao còn đối với cô như vậy. Cho cô một chút ảo tưởng rồi lại nhẫn tâm cắt đứt.
Mà Tri Vãn còn mong cầu gì nữa chứ, mặt trời của cả thiên hạ, sao có thể vì riêng cô mà toả ra ánh sáng dịu dàng.
Trong ngực dâng lên cảm giữa chua xót, Tri Vãn mím chặt môi, cố gắng không rơi lệ trước mặt anh. Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Anh quen cô ấy sao? Là vợ sắp cưới?"
"Không phải!" Lâm Duệ cật lực phủ nhận, anh cảm thấy hơi đau đầu, tay day nhẹ vào ấn đường giữa trán, "Đó là đối tượng xem mắt mà tôi đã kể cho em, chúng tôi cũng là lần đầu gặp nhau, hoàn toàn không có gì cả!"
"Vậy…"
Tri Vãn dồn hết can đảm muốn hỏi "Vậy anh có tình cảm với cô gái đó không?" Nhưng cô chưa kịp nói đã bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa.
Tầm mắt của hai người bên trong đồng loạt hướng về người đang đứng ngoài cửa. Thời Dụ Miên đi vào, hoàn toàn không kiêng dè trong phòng có người lạ. Cô ta tiến về phía Lâm Duệ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
"Duệ! Em không làm phiền thời gian anh nghỉ ngơi chứ?"
Trong lúc cô ta nói, thân thể khiêu gợi cứ như vô tình dựa sát vào anh.
Tri Vãn từ từ quan sát cô ta. Thời Dụ Miên mặc một chiếc váy cúp ngực để lộ bầu ngực đẫy đà, khe hở giữa hai đồi núi như thu hút sự chú ý của cánh đàn ông. Theo từng chuyển động của cơ thể mà đôi gò bồng ấy cứ nhấp nhô lên xuống. Trên mặt cô ta trang điểm khá kỹ lưỡng, ngũ quan có chút sắc sảo, xương quai xanh tinh tế, thân hình nóng bỏng. Nhìn qua chính là kiểu phụ nữ mà Lâm Duệ thích.
Thời Dụ Miên vừa mỉm cười e thẹn với Lâm Duệ vừa âm thầm đánh giá cô gái đang dùng bữa với anh. Theo như cô ta được biết Lâm Duệ nhận nuôi một người em gái, chỉ là không biết có phải cô gái này không thôi.
Ánh mắt của cô ta không kiêng dè quét qua người Tri Vãn. Cô nhóc còn trẻ, trên người đều mang dáng vẻ thiếu nữ mới lớn. Tri Vãn mặc quần jeans áo thun, thoạt nhìn vô cùng giản dị, mái tóc dài mượt được cô buộc cao lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh.
Cô ta ngầm đánh giá Tri Vãn, cười khẩy người như này không biết đã phát dục chưa. Thân hình này tuyệt đối không có sức hấp dẫn với Lâm Duệ. Huống hồ tuổi còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, sao có thể lấy lòng đàn ông.
Thời Dụ Miên cho là như vậy, cô ta đột nhiên có thêm tự tin trước mặt Tri Vãn, thái độ cũng trở nên vênh váo, huênh hoang hơn.
Thời Dụ Miên thu lại ánh nhìn dò xét, trở về làm một cô gái nhu mì. Cô ta vờ nhìn sang Tri Vãn, rồi lại ngước đôi mắt long lanh, to tròn hướng về phía Lâm Duệ:. "Đây là ai vậy? Anh không tính giới thiệu em chút sao?"
Lâm Duệ ngoài ý muốn nhìn sang Tri Vãn, từ nãy đến giờ cô vẫn thản nhiên ăn uống, duy chỉ có không động vào những món hải sản anh đã gắp cho cô.
Điều này khiến Lâm Duệ đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Tri Vãn nghe thấy có người nhắc đến mình liền theo phản xạ nhìn lên. Cô trông thấy Thời Dụ Miên đang nhìn mình chăm chú, điệu bộ như nhìn đứa em gái nhỏ trong nhà.
"Đây là…" Lâm Duệ lên tiếng.
"Chào chị! Tôi là em gái của Lâm Duệ! Chị có thể gọi tôi là Tri Vãn." Tri Vãn cắt ngang lời anh, cô đứng dậy cúi thấp đầu trước Thời Dụ Miên.
Cô gái nhỏ ẩn nhẫn nắm chặt tay, cô dùng cách này để phân biệt rạch ròi quan hệ giữa hai người.
Giữa cô và anh, chỉ là quan hệ anh trai em gái.
Không hơn không kém.
Thời Dụ Miên nghe cô nói vậy ngược lại có chút thú vị. Cô ta kéo tay Lâm Duệ, cả người như ngả vào lòng anh, cất giọng nũng nịu: "Duệ! Anh chẳng nói gì với em cả, em không biết em gái anh đã lớn như vậy. Nếu biết thì em đã không đi tay không đến đây rồi."
Lâm Duệ nhìn cô cười như không cười: "Nhóc con nhà tôi vẫn còn trẻ con lắm, về sau còn cần em chiếu cố nhiều."
"Đương nhiên rồi!" Thời Dụ Miên hào phóng đáp lại. Cô ta cong môi bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, "Người nhà của anh cũng như người nhà của em! Em nhất định đối Tri Vãn thật tốt!"
Tri Vãn ngồi bên cạnh, chứng kiến một màn ân ái của hai người. Cô trông thấy Thời Dụ Miên yểu điệu dựa vào lòng Lâm Duệ, mà anh cũng không có ý phản đối, mặc cô ta làm càn.
Hình ảnh này hết thảy đều thu vào trong mắt Tri Vãn. Cô cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, hung hăng xé rách ra, tàn nhẫn vứt xuống đất.
Rõ ràng đã nói là không đau, nhưng đến cuối cùng trái tim vẫn không thể làm trái được.