Chương 709: Muốn hủy hôn thì phải quỳ gối
“Đúng, đúng, đúng!”
“Mau chóng xé bỏ bản hôn ước đi!”
Lúc này mấy người kia cũng phản ứng lại.
Họ đến đây để bắt Mục Hàn hủy hôn, sao lại đấu võ mồm với anh làm gì chứ?
“Giờ các người muốn tôi xé bỏ bản hôn ước phải không?”, Mục Hàn cười khẩy, lắc đầu nói: “E là không dễ vậy đâu”.
Mục Hàn nghĩ nếu đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nói chuyện với mình bằng thái độ hòa nhã thì cô gái này nói hủy hôn, anh sẽ hủy hôn luôn.
Nhưng thái độ hống hách của Diệp Chính Đạo khiến Mục Hàn cảm thấy khó chịu.
Thế nên Mục Hàn mới không đồng ý với họ dễ dàng như thế.
Nghe Mục Hàn nói thế, mặt Dương Yêu Nguyệt biến sắc.
“Anh không muốn hủy hôn sao?”, Dương Yêu Nguyệt lo lắng nói: “Lẽ nào anh vẫn muốn cưới tôi à?”
Dương Yêu Nguyệt càng nói càng khẳng định Mục Hàn thích mình rồi.
Thậm chí sẽ vì có được mình mà làm theo Mục Thịnh Uy năm đó, bỏ rơi Sở Vân Lệ và Mục Hàn vẫn còn nằm trong tã lót.
Dù sao Mục Hàn cũng có gen di truyền này.
Dương Yêu Nguyệt có thể chắc chắn điều này từ ánh mắt mê muội mà Mục Hàn vừa nhìn mình.
Thế nhưng Mục Hàn muốn cưới Dương Yêu Nguyệt, Dương Yêu Nguyệt chắc chắn sẽ không đồng ý.
Với tư cách là người đẹp nhất thủ đô, tiêu chuẩn chọn chồng của Dương Yêu Nguyệt rất cao.
Ít nhất chồng cô ta cũng phải bằng hoặc hơn Diệp Chính Đạo – cậu ấm xếp thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô.
Chỉ có con cháu gia tộc lớn đứng trong bảng xếp hạng cậu chủ TOP của thủ đô mới có thể xứng với cô ta.
Ví dụ như Mục Sảng – cậu chủ của gia tộc hàng nghìn năm… Còn đứa con riêng như Mục Hàn, hơn nữa còn bị bỏ rơi thì càng không lọt vào mắt xanh của Dương Yêu Nguyệt.
“Quả nhiên như tôi nghĩ, anh vẫn luôn ham muốn có được Yêu Nguyệt”, Diệp Chính Đạo ở bên cạnh cũng cười nhạo: “Một con cóc ghẻ như anh đừng mơ ăn thịt được thiên nga”.
“Muốn cưới Yêu Nguyệt ư? Đừng nói là kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không đến lượt anh đâu”.
“Tất nhiên, ngoài cái này ra, anh đưa ra điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý”.
“Tôi đưa ra điều kiện gì, anh cũng đồng ý ư?”, Mục Hàn nhìn Diệp Chính Đạo bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, sau đó nói với Dương Yêu Nguyệt: “Lời anh ta nói có được tính không?”
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Dương Yêu Nguyệt càng thêm chán ghét anh.
Quả nhiên sau khi biết không thể cưới được mình thì rút lui, có ý định tống tiền mình.
Chỉ với cái nhân phẩm tồi tệ này thì đáng bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ.
“Đương nhiên!”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu nói: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đồng ý”.
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng có suy nghĩ như thế.
“Ha ha ha!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Mục Hàn không khỏi bật cười, khinh thường đáp: “Cô tưởng tôi nhắm vào chút gia sản đó của các người sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chút gia sản của các người chẳng đáng là gì với tôi”.
“Ha ha! Nói nghe hay nhỉ, cứ làm như mình cao thượng vĩ đại lắm ấy, chẳng qua anh chỉ muốn nâng giá mà thôi”, Diệp Chính Đạo cười khẩy phụ họa theo: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu?”
“Dù anh muốn bao nhiêu, tôi cũng đưa cho anh!”
Vì có thể cưới được Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo sẽ dốc hết sức.
Dù Mục Hàn có nói đến mấy con số, Diệp Chính Đạo cũng quyết định đưa hết cho anh.
“Các người vẫn không hiểu ý tôi rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng với tôi, cái tôi muốn là lời xin lỗi của các người”.
Nghe Mục Hàn nói thế, đám người Dương Yêu Nguyệt không khỏi sửng sốt.
“Phải, các người không nghe nhầm đâu, mấy người đều phải xin lỗi tôi”, Mục Hàn còn giơ tay lên chỉ vào Diệp Chính Đạo nói: “Nhất là anh, càng phải quỳ xuống xin lỗi tôi mới được”.
“Cái gì?”, Diệp Chính Đạo biến sắc: “Anh có biết anh đang nói gì không hả?”
“Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi anh ư? Hơ hơ, anh cũng dám nghĩ thật đấy, sợ là anh không nhận nổi một cái quỳ gối của tôi đâu”.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ của thủ đô, Diệp Chính Đạo trước giờ vẫn luôn hô mưa gọi gió trong đám cậu chủ nhà giàu, mọi người đều phải ngước nhìn hắn.
Cũng chỉ có Long Phi Thiên – người đứng đầu và Mục Sảng không có tên trong bảng xếp hạng mới có tư cách chèn ép hắn.
Mấy người Dương Yêu Nguyệt cũng có suy nghĩ như thế.
Họ đều là con cháu vương tộc và hoàng tộc ở thủ đô, hạ mình nói lời xin lỗi với một đứa con riêng, có đánh chết họ cũng không làm.
Họ không cần mặt mũi nữa sao?
Những con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô này đến nơi nhỏ bé như tỉnh này dĩ nhiên là người ở tầng lớp thượng đẳng, đừng nói là họ tự nhận không sai, dù họ có sai cũng không xin lỗi bất cứ ai.
Điều này liên quan đến mặt mũi của gia tộc.
“Mục Hàn, anh mơ mộng viển vông quá rồi, dám bảo chúng tôi xin lỗi anh sao?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Anh đổi điều kiện khác đi, anh không cần tiền thì thứ khác cũng được, tôi đều sẽ đồng ý với anh”.
“Còn bảo chúng tôi xin lỗi anh, e là anh nghĩ nhiều rồi”.
“Hơn nữa, chúng tôi lại chưa làm gì anh, tại sao phải xin lỗi anh? Chúng tôi là con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô, xin lỗi một đứa con riêng như anh chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”
Nghe Dương Yêu Nguyệt nói thế, Mục Hàn lắc đầu hỏi: “Đúng là đầu óc hạn hẹp, đến bây giờ mà các người vẫn chưa biết rốt cuộc mình sai ở đâu à?”
“Nếu đã thế thì các người cứ nghĩ cho thật kỹ mình sai ở đâu, nghĩ rõ ràng rồi hãy đến tìm tôi”.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong Mục Hàn xoay người định quay về biệt thự.
“Khoan đã!”, thấy Mục Hàn muốn rời đi, Diệp Chính Đạo vội vã ngăn lại: “Vẫn chưa xé bản hôn ước mà, anh cứ đi như vậy hả? Không dễ vậy đâu”.
“Tôi muốn đi thì đi, ai có thể cản được tôi?”, Mục Hàn lớn giọng nói.
Mục Hàn vừa dứt lời, vài bảo vệ chạy từ phòng gác cổng ra, trong tay ai cũng cầm theo dùi cui điện bao vây lấy đám người Diệp Chính Đạo.
Diệp Chính Đạo sửng sốt, thầm đếm số người, có đến mấy trăm người ở đây.