Chương 624: Lời chất vấn của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc
“Chuyện lớn đến mức náo loạn khắp nơi, có ai là không biết chứ? Chỉ có mỗi nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta là không hay biết gì, rốt cuộc Lâm Nhã Hiên muốn làm gì?”, bà cụ Lâm tức giận nói: “Trong mắt nó còn có cái nhà này không?”
“Bà ơi, cháu thấy Lâm Nhã Hiên chưa hoàn toàn coi mình là người nhà họ Lâm ở Sở Dương đâu ạ”, Lâm Phi Yến bĩu môi: “Thế hệ sau của nhà họ Lâm Sở Dương sắp kết hôn, mà những người ruột thịt một nhà như chúng ta lại không hề biết gì”.
Bà cụ Lâm im lặng trong giây lát, rồi lên tiếng hỏi Lâm Long: “Lâm Long, cháu có biết chuyện này không?”
“Bà, nghe lời bà vừa nói thì…”, Lâm Long lập tức lắc đầu: “Đến bà còn không biết, cháu là bậc con bậc cháu, quan hệ với Lâm Nhã Hiên lại không tốt lắm, làm sao cháu biết được ạ”.
Bà cụ Lâm khịt mũi, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bà sẽ gọi điện cho nhà họ Tần ở Sở Bắc hỏi thăm tình hình”.
Bà cụ Lâm gọi Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.
Bên kia cũng chết lặng.
“Hả?”, Tần Nam ngây người: “Cháu gái của tôi sắp kết hôn, tôi là ông ngoại nó mà tôi còn không biết!”
“Vậy thì để tôi hỏi lại”, bà cụ Lâm lại cầm điện thoại gọi cho Lâm Lợi Cương và Tần Lệ: “Con gái anh chị sẽ kết hôn vào ngày mười lăm tháng sau, anh chị có biết không?”
“Sao cơ ạ?”, Lâm Lợi Cương và Tần Lệ cũng ngơ ngác nhìn nhau: “Nhã Hiên kết hôn với ai ạ?”
“Còn ai nữa chứ, tất nhiên là thằng Mục Hàn kia rồi”. bà cụ Lâm cáu kỉnh nói: “Hai vợ chồng anh suốt ngày lêu lổng ăn chơi bên ngoài, con gái lấy chồng đến nơi rồi. Anh chị làm bố làm mẹ mà không biết một cái gì hết. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì người khác cười cho thối cả mũi!”
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nghe thấy lời này, bỗng dưng trán đổ cả mồ hôi lạnh.
Con gái mình sắp lấy chồng, cả thế giới đều biết, nhưng người thân thiết nhất xung quanh nó lại không biết?
Nhất là Lâm Lợi Cương và Tần Lệ, với tư cách là bố mẹ của Lâm Nhã Hiên mà họ nào có biết.
Càng nghĩ càng hoảng.
Tần Lệ vội vàng nói: “Mẹ, bọn con về ngay ạ”.
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ vẫn đang ở ngoài tỉnh, không suy nghĩ gì nữa mà lập tức mua vé máy bay ngay trong đêm, vội vã trở về Sở Dương.
Tại nhà họ Tần ở Sở Bắc, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng lên đường ngay.
Tất cả mọi người đều tràn ngập sự phẫn nộ, lên án Lâm Nhã Hiên.
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ còn bị bà cụ Lâm mắng cho không ra gì: “Anh chị nhìn cho kỹ đi, đẻ ra cái loại nghiệp chướng gì không biết nữa. Chuyện kết hôn lớn như vậy chúng tôi không biết đã đành, đến cả bố mẹ ruột là anh chị cũng không biết à?”
“Hay là con bé Lâm Nhã Hiên đó không còn ý định coi mình là người nhà họ Lâm ở Sở Dương nữa?”
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ không hé miệng phản bác.
Lâm Lợi Cương không ngừng thở dài: “Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
“Chú, chú chỉ ở đây thở dài thì có ích gì?”, Lâm Long chế nhạo: “Chú phải nhanh chóng liên lạc với con gái ngoan của chú, để nó nói rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào”.
“Ừ, mau gọi cho Lâm Nhã Hiên đi”, bà cụ Lâm gật đầu.
Tần Lệ lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Lâm Nhã Hiên: “A lô, con nhóc chết tiệt, nghe nói cô sắp kết hôn?”
Tần Lệ nói với giọng điệu quái gở.
“Vâng ạ”, Lâm Nhã Hiên trả lời: “Con đã bàn với Mục Hàn rồi, ấn định ngày cưới vào mười lăm tháng sau. Con đang chuẩn bị thông báo cho mẹ đấy, không ngờ mẹ đã biết trước rồi”.
“Ha ha!”, Tần Lệ cười lạnh lùng: “Con gái ruột sắp kết hôn mà tôi còn phải nghe thông báo à.
Rốt cuộc tôi là mẹ cô hay là khách khứa cô mời đến dự tiệc hả?”
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã”, cảm thấy Tần Lệ không được vui, Lâm Nhã Hiên giải thích: “Con và Mục Hàn không còn là trẻ con nữa. Chuyện của bọn con, bọn con tự làm chủ được. Cho dù mẹ là mẹ của bọn con, mẹ cũng không được can dự chứ ạ?”
“Cô nói nhảm nhí gì vậy?”, Tần Lệ tức giận nói: “Trong mắt cô chỉ có Mục Hàn và người mẹ làm công nhân vệ sinh của nó. Cô đã coi bố mẹ ruột của cô ra gì chưa?”
“Hơn nữa, chúng tôi đã nhiều lần nói không đồng ý cho cô cưới Mục Hàn, tại sao cô cứ một mực đi theo nó thế hả?”
“Ngay cả bà nội và ông bà ngoại cô cũng không thuyết phục nổi cô. Cô định rời khỏi nhà họ Lâm ở Sở Dương, tự mình đứng vững sao?”
“Mẹ, con không hề có ý đó”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu.
“Tôi không quan tâm ý của cô là gì, nhanh chóng trở về cho tôi, ngay lập tức!”, Tần Lệ giậm chân nói thẳng: “Còn nữa, dẫn theo cả thằng rác rưởi Mục Hàn đó về đây”.
“Bà nội và ông bà ngoại cô đều đang ở đây, cô cậu liệu hồn mà giải thích đi”.
Tần Lệ nói xong, tức giận cúp máy.
Mặc dù cả nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều rất tức giận, nhưng Lâm Nhã Hiên không hề sợ hãi chút nào.
Lâm Nhã Hiên đi tìm Mục Hàn rồi cùng nhau đến nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Lúc này, mọi người đều tập trung tại nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Nhìn thấy Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn đã tới, vẻ mặt bà cụ Lâm tối sầm xuống, nói: “Lâm Nhã Hiên, đồ bất hiếu, quỳ xuống sám hối ngay!”
“Tại sao cháu phải sám hối ạ?”, Lâm Nhã Hiên không hiểu.
“Mày còn cần tao giải thích sao?”, bà cụ Lâm chế nhạo: “Mày và Mục Hàn kết hôn bí mật với nhau, giấu giếm cả cái nhà này, không có tôn trọng người lớn. Đúng là liều lĩnh, hỗn xược!”
“Bà ơi, bà nói sai rồi ạ”, Lâm Nhã Hiên vặn lại: “Cháu và Mục Hàn đều đã lớn rồi, chúng cháu có năng lực, chuyện của chúng cháu, chúng cháu tự làm chủ được”.
“Ha ha”, bà cụ Lâm châm biếm: “Vậy mày nói cho tao biết, mày có năng lực gì?”
“Đừng tưởng rằng bây giờ mày là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, là người có thực lực mạnh nhất trong số con cháu của nhà họ Lâm ở Sở Dương, thì mày có thể kiêu ngạo, không coi ai ra gì! Nếu không có sự hỗ trợ của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thì mày chả là cái thá gì hết!”
“Chưa chắc ạ”, Lâm Nhã Hiên tự tin nói: “Nếu là trước đây, đúng là cháu thật sự cần dựa vào nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần nữa”.
“Bà, bà xem cái này đi”.
Lâm Nhã Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô mang theo tài liệu của dự án một trăm tỷ tệ cho bà cụ Lâm.
Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức nghiêng người xem xét.