Chương 57: Cắn ngược lại một phát
Là người đứng đầu Điện Long Vương, tiền tài của Mục Hàn gấp trăm triệu lần nhà họ Mục.
Vì vậy, nhà họ Mục ở trước mặt anh chẳng là cái thá gì!
“Có điều, anh không cần sợ, tôi sẽ không giết anh, tôi còn phải giữ cái mạng chó của anh lại để quay về chuyển lời cho đám người cao ngạo ở thủ đô! Nói với bọn họ…”
“Ở thủ đô, mấy người cứ tiếp tục ngạo mạn hống hách đi, nhưng đến khi tôi thực sự quyết định đặt một chân đến thủ đô thì tất cả các người đều phải quỳ gối trước tôi!”
Giọng nói của Mục Hàn vang vọng như chuông đồng, khí thế mạnh mẽ phát ra từ người anh khiến Mục Phi Long sợ mất mật!
“Tôi… tôi có thể đi được chưa?”
Mục Phi Long khổ sở van xin, hắn đã hối hận, nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa thì có đánh chết hắn cũng không đặt chân đến thành phố Sở Dương nửa bước.
Nơi này chính là một cơn ác mộng!
“Được”.
Mục Hàn liếc nhìn Mục Phi Long, lạnh lùng nói, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.
“Cảm… cảm ơn…”
Mục Phi Long vui mừng khôn xiết, đang định đứng dậy, nhưng vừa nhấc mông lên hai chân lập tức mềm nhũn, cả người ngã phịch xuống đất.
Hắn sợ Mục Hàn đổi ý nên cũng không màng đến tôn nghiêm, cứ thế khó nhọc bò ra ngoài.
“Chân đã vô dụng rồi, vậy thì đừng giữ nữa!”
Mục Hàn khinh thường, tiện tay vung một cái, trong nháy mắt mấy chiếc đũa bắn ra.
Leng keng!
Đũa xuyên thẳng qua chân Mục Phi Long, cắm sâu xuống sàn nhà, máu tươi tuôn chảy!
“A!”
Mục Phi Long hét lên thảm thiết, cắn gãy mất mấy cái răng.
“Xử lý sạch sẽ cái xác, tên này còn sống thì ném về thủ đô”.
Mục Hàn bước ra khỏi cửa khách sạn, lạnh lùng nói với Mộ Dung Phong đang kính cẩn chờ một bên.
“Vâng!”
Mặt Mộ Dung Phong không biến sắc, Điện Long Vương có người chuyên phụ trách xử lý thi thể gọn gàng, sạch sẽ, tuyệt đối không để lại dấu vết.
…
Đêm khuya, trong biệt thự Quân Lâm Thiên Thượng.
“Mục Hàn, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lâm Nhã Hiên vội lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới, kích động lao thẳng vào lòng Mục Hàn.
“Tôi sợ! Sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh không bao giờ quay về nữa!”
Giọng Lâm Nhã Hiên nghẹn ngào.
Đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra, người đàn ông này đã sớm hòa chung vào máu thịt mình!
Không thể tách rời!
Nếu không sẽ đau thấu tâm can!
“Cô gái ngốc, đừng khóc nữa, mạng anh cứng lắm, Diêm Vương không dám nhận đâu!”
Mục Hàn cảm động nói, tay không khỏi ôm Lâm Nhã Hiên càng chặt hơn!
“Sao vậy? Không sao thì không sao, ôm chặt thế làm gì? Mau buông ra!”
Tần Lệ vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, thấy tình huống không đúng lắm liền vội vàng kéo Lâm Nhã Hiên ra, hung hăng nói với Mục Hàn: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám lợi dụng cơ hội giở trò với Nhã Hiên nhà tao thì tao sẽ lập tức bắt mày biến khỏi đây!”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Lâm Nhã Hiên nghĩ đến ban nãy được Mục Hàn ôm chặt trong lòng, hai má đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng.
“Hừ! Ông trời đúng là không có mắt, kẻ như vậy mà còn chưa chết! Nếu chết rồi, Nhã Hiên nhà chúng ta mới được giải thoát, sau đó gả cho đại gia siêu giàu kia!”
Tần Lệ tức giận giậm chân.
“Vợ anh đẹp quá!”
Mục Hàn từ lâu đã quen với miệng lưỡi độc địa của Tần Lệ, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Nhã Hiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe.
Ngay sau đó, gần hai chục người hùng hổ tiến vào cửa căn biệt thự.
“Mẹ! Sao… sao mẹ lại đến đây?”
Tần Lệ vừa nhìn thấy bà cụ Lâm, lập tức ỉu xìu hệt như một quả bóng xì hơi!
“Hừ! Sao tôi lại đến đây à? Tần Lệ, cô có đứa con gái ngoan thật! Khiến nhà họ Lâm không còn chút thể diện nào!”
Bà cụ Lâm nghiêm mặt, chống mạnh cây gậy xuống đất, lời lẽ đanh thép nói.
“Bà… có chuyện gì vậy? Cháu đã làm sai điều gì?”
Lâm Nhã Hiên hoang mang, hôm nay từ lúc về nhà cô còn chưa đi đâu, chỉ ở phòng khách lẳng lặng chờ Mục Hàn trở về thì có thể làm sai chuyện gì được chứ?
“Hừ! Lâm Nhã Hiên, đừng ngụy biện nữa! Hôm nay tôi quay về nhà đã kể cho bà nghe tất cả lùm xùm về chuyện tư tình của cô và cậu chủ Mục rồi! Ngoan ngoãn mà thừa nhận đi!”
Lâm Long bắt lấy cơ hội vội vàng chỉ ra bằng chứng.
“Lâm Nhã Hiên! Nhân chứng đã ở đây rồi, mày còn gì để nói nữa không? Nếu không chịu nhận tội thì đừng trách tao phải dùng đến gia pháp nhà họ Lâm!”
Bà cụ Lâm hết sức giận dữ.
“Bà, nếu muốn dùng gia pháp, muốn kết tội cháu thì cũng phải đưa ra một lý do chứ! Nếu không, cháu không phục!”
Lâm Nhã Hiên cắn răng, trừng mắt nhìn Lâm Long, tất cả chuyện này chắc chắn đều do tên mặt người dạ thú này dở trò!
“Được! Nếu vậy, tao sẽ bảo Lâm Long nói ra hết mọi chuyện, cho mày tâm phục khẩu phục!”
Bà cụ Lâm ngồi trên ghế chính giữa, mang dáng vẻ một người làm chủ gia đình, đồng thời quay đầu, ra hiệu bảo Lâm Long kể lại mọi chuyện.
“Bà nội, các anh chị! Hôm nay tan làm, vì sự phát triển lớn mạnh của công ty, cháu đưa Lâm Nhã Hiên đi gặp một vị khách quý đến từ thủ đô!”
“Không ngờ, Lâm Nhã Hiên vừa bước vào đã uốn éo dụ dỗ vị khách kia, vì muốn một mình ở cùng người đó liền tùy tiện tìm một lý do đuổi cháu ra ngoài! Sau đó, hai bọn họ ở cùng nhau trong phòng mấy tiếng liền!”
Lâm Long bày ra vẻ mặt buồn thảm, nói đến điểm mấu chốt, càng tỏ vẻ đau lòng không thôi!
“Anh thật vô liêm sỉ! Rõ ràng là anh nhốt tôi trong phòng”.
Lâm Nhã Hiên quả thật không ngờ Lâm Long có thể vô liêm sỉ đến mức này, cô cắn răng, tức giận phản bác.
Nhưng lại rơi vào bẫy của Lâm Long!
“Lâm Nhã Hiên, nói như vậy là mày thừa nhận rồi? Tao hỏi mày chỉ cần trả lời là có hay không thôi! Hiểu chưa?”
Sắc mặt bà cụ Lâm u ám nói, thấy Lâm Nhã Hiên gật đầu liền tiếp tục hỏi: “Có phải Lâm Long đưa mày đi gặp khách hàng?”
“Đúng!”
Lâm Nhã Hiên thành thật trả lời.
“Vậy thì sau khi Lâm Long rời đi, có phải mày vẫn tiếp tục ở một mình cùng vị khách đó không?”
Giọng bà cụ Lâm càng lúc càng lạnh lùng.
“Đúng, nhưng đó là vì…”
Lâm Nhã Hiên bất lực đáp lại, vốn định tiếp tục giải thích thì lại bị bà cụ Lâm cắt ngang!
“Đã vậy mà mày còn không thừa nhận? Một phụ nữ đã kết hôn, quyến rũ người đàn ông khác làm chuyện mờ ám, đây là chuyện ô nhục, phải bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm!”