Chương 542: Mục Hàn và vua sát thủ
Kể từ khi vào nghề, xác suất thành công của vua sát thủ ở Châu Âu – Henry là một trăm phần trăm, tổng cộng có năm trăm linh một lần ra tay chưa từng thất bại.
Trong những vụ khá nổi tiếng có vụ trong buổi lễ hóa trang hắn lẻn vào Lầu năm góc của Mễ Quốc, thành công ám sát tổng tư lệnh quân đội Mễ Quốc. Đơn thân độc mã đột nhập vào hoàng cung của Ứng Quốc, một phát bắn vào đầu vương tử Willem – người thừa kế của đất nước.
Thậm chí còn nghe nói Henry từng ám sát thành công nhân sĩ có vị trí đặc biệt của nước Bắc Hùng.
Mỗi lần sau khi ám sát được đối thủ thì Henry đều có thể rút lui an toàn.
Chính vì như vậy, Henry mới vang danh trong giới sát thủ trên toàn thế giới.
Mễ Quốc, nước Bắc Hùng, Ứng Quốc đều liệt Henry vào danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao trên thế giới, nguy hiểm cấp SSSSSS, là người vô cùng nguy hiểm.
Sau khi ra ngoài, Henry lập tức đến quảng trường.
Giữa dòng người qua kẻ lại, Henry và một người qua đường trong đó trao đổi vali mật mã mà không hề bị phát hiện.
Henry cầm vali mật mã vừa trao đổi đó đi sang bên đường.
Vừa lúc một chiếc taxi chạy đến.
Sau khi lên xe, Henry nói bằng tiếng Hoa Hạ bập bẹ của mình: “Đất động đồi cao, núi non sông hồ đều tuyệt vời”.
Tài xế taxi nhếch môi đáp: “Cửa hướng ra biển, nước sông Tam Hợp ngàn năm vẫn chảy”.
Henry khẽ gật đầu xem như đã xác nhận thân phận của tài xế taxi.
Sau đó hai người không nói thêm gì với nhau nữa.
Tài xế taxi chở Henry đến một tòa nhà.
Henry cầm vali mật mã xuống tầng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà, sau đó đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của tòa nhà vắng lặng không bóng người.
Henry nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được vị trí đắt giá để mai phục.
Vị trí này đối diện ngay với cổng lớn của bệnh viện tỉnh.
Hơn nữa vì tòa nhà rất cao nên người bình thường sẽ không để ý đến nơi này.
Henry mở vali mật mã ra, bên trong là linh kiện súng đủ loại, đủ dạng.
Henry nhanh chóng lắp hết mấy linh kiện này lại với nhau, cuối cùng nó trở thành một cây súng bắn tỉa có tính năng ưu việt.
Tất nhiên mấy linh kiện bắn súng tỉa này được nhà họ Sở ở Đông Hải cung cấp.
Henry đặt súng bắn tỉa vào vị trí vừa chọn rồi ngắm thử.
Sau đó lại cho tay vào túi quần lấy một tấm ảnh ra, người trên ảnh chính là Mục Hàn.
Henry nhìn chằm chằm vào tấm hình của Mục Hàn để ghi nhớ bộ dạng của Mục Hàn.
Là một tay sát thủ hàng đầu, nhớ được dung mạo của đối tượng cần ám sát trong vòng vài phút là kỹ năng cần phải có.
Sau đó Henry đốt tấm ảnh của Mục Hàn đi.
Henry lấy điện thoại ra gọi cho Sở Chí Minh: “Alo, tôi đã ở tỉnh của Hoa Hạ rồi, mục tiêu sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
“Anh chuyển tiền qua đi!”
“Tôi phải xác nhận đã nhận tiền mới ra tay!”
Sở Chí Minh đang tham gia cuộc họp của nhà họ Sở ở Đông Hải cũng rất phấn khích khi nhận được điện thoại của Henry.
Hắn vội nói với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, Henry nói hắn đã có mặt ở tỉnh rồi, theo nguyên tắc của hắn, chúng ta phải chuyển tiền sang thì hắn mới hành động”.
“Được”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Cháu bảo cậu ta gửi số tài khoản, ông sẽ nói bên tài vụ chuyển tiền qua!”
Sở Nhậm Hành cũng biết rõ nguyên tắc của vua sát thủ ở Châu Âu Henry này.
Henry chưa từng gặp mặt người thuê hắn làm việc, tất cả mọi giao dịch đều liên lạc qua điện thoại.
Bình thường trước khi ra tay, Henry đều yêu cầu người thuê hắn chuyển tiền đến tài khoản của mình trước, sau đó hắn mới hành động.
Vì Henry đã ám sát mục tiêu năm trăm linh một lần rồi, trong đó có cả mục tiêu ám sát ở độ khó cấp sáu cũng không ngoại lệ, tất cả đều thành công.
Thế nên người thuê hắn vô cùng yên tâm.
Đã là đối tượng bị Henry nhắm vào thì không một ai có thể sống sót.
Henry gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua.
Khoảng mười phút sau, tiền đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Henry.
“Đã nhận”, Henry gọi lại cho Sở Chí Minh: “Đảm bảo người tên Mục Hàn này không thể nhìn thấy được mặt trời vào ngày mai!”
Không đợi Sở Chí Minh đáp lời, Henry đã cúp máy.
Sau đó hắn rút sim ra, tiện tay vứt vào ống nước. Một bên khác. Vì Từ Hồi Xuân vội quay về chiến khu ở biên giới nên Mục Hàn quyết định tự mình đến sân bay tiễn ông ấy.
Nhưng lúc vừa ra khỏi bệnh viện, Hoàng Điểu lại đến.
“Đại ca, có tin mới”, Hoàng Điểu nói: “Vua sát thủ ở châu Âu Henry đã bí mật lẻn vào lãnh thổ Hoa Hạ”.
Mục Hàn hỏi: “Có điều tra ra được Henry vào lãnh thổ Hoa Hạ để ám sát ai không?”
Vua sát thủ châu Âu Henry bình thường không ra tay nhưng một khi đã hành động thì nhất định là đang nhắm vào nhân vật quan trọng.
Thế nên khi nghe được tin này, Mục Hàn cực kỳ tò mò.
“Người này rất xảo quyệt, hành tung bất định”, Hoàng Điểu lắc đầu nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa tra ra được mục đích vào lãnh thổ Hoa Hạ của Henry”.
“Tiếp tục theo dõi”, Mục Hàn dặn dò: “Dù Henry nhận được lệnh của ai, đến ám sát ai, tóm lại chúng ta tuyệt đối không thể để vua sát thủ Châu Âu này thực hiện thành công vụ ám sát này ở Hoa Hạ được”.
“Nếu không thì Hoa Hạ chúng ta sao có thể được gọi là cấm địa của sát thủ hàng đầu thế giới và lính đánh thuê?”
“Tôi biết rồi, thưa đại ca”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Tôi sẽ tiếp tục chú ý đến động thái của Henry”.
Khi Mục Hàn và Từ Hồi Xuân ra khỏi bệnh viên đã là sáng sớm.
Lúc này hầu như mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ cả rồi.
Cánh cổng bệnh viện ban ngày có rất nhiều xe cộ qua lại nhưng giờ lại không có một bóng người.
Mục Hàn và Từ Hồi Xuân đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Henry ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện mai phục đã lâu vừa thấy mục tiêu Mục Hàn, hắn lập tức lấy lại tinh thần chuẩn xác ngắm vào Mục Hàn. Ngón tay từ từ khẽ bóp cò… “Hả?”, dù khoảng cách rất gần nhưng chinh chiến ở chiến trường thời gian dài khiến Mục Hàn đã có nhạy cảm sắc bén với nguy hiểm, nên anh vô thức nhìn xung quanh.
Cuối cùng nhìn vào điểm cao nhất ở đối diện.
Vừa lúc ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Henry.
Henry giật mình, cánh tay khẽ run.
Một viên đạn đã bắn ra.
Nhưng hướng đi của viên đạn bị lệch bắn vào Từ Hồi Xuân bên cạnh.
Mục Hàn phản ứng rất nhanh, ôm Từ Hồi Xuân lăn trên mặt đất.
Viên đạn vụt qua.