Chương 46: Phải lòng người giàu có
Trái tim thiếu nữ của Lâm Thù Nhi đập liên hồi, cô ta không thể ngờ rằng đại gia trong mộng của mình lại xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay đã tặng ngay món quà trị giá một triệu tệ!
Tuy nhiên.
Ảnh đại diện của Mạch Thiên Hàn đã xám đen, hiển nhiên là anh đã offline.
“Không ngờ anh ấy không yêu cầu kết bạn, cũng chẳng yêu cầu mình làm chuyện gì, chỉ lẳng lặng tặng quà rồi rời đi!”
“Hình như anh ấy… khác hẳn với những người khác!”
Trong lòng Lâm Thù Nhi vô cùng cảm động.
Cô ta cắn đôi môi đỏ, đây là lần đầu tiên cô ta gửi lời mời kết bạn với người khác ở trên Crazy Fish Live:
“Chào anh Mạch Thiên Hàn, em là Manh Tiểu Mỹ!”
…
“Xem livestream tốn pin thật đó!”
Mục Hàn hơi bất lực vứt chiếc điện thoại đã sập nguồn sang một bên.
Nhưng may mà cuối cùng vẫn tặng được chiếc phi thuyền vũ trụ để mở khóa giúp kênh livestream của Lâm Thù Nhi.
“Chỉ cần ngày mai giúp cô em vợ giành được danh hiệu Nữ Vương mới thì tâm trạng của con bé sẽ tốt lên, một khi tâm trạng con bé vui thì đương nhiên vợ mình cũng sẽ vui! Cũng không uổng công mình tốn nhiều sức lực cho tối nay như vậy!”
Mọi chuyện mà Mục Hàn làm chỉ là vì anh không muốn Lâm Nhã Hiên lo lắng cho em gái của cô!
Sau khi vươn vai, anh liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bầu không khí lúc ăn hơi lạ.
Lâm Nhã Hiên lặng lẽ ăn sáng mà không nói lời nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mục Hàn một cái rồi lập tức cúi đầu.
Hai gò má ửng đỏ.
“Trông anh ta hôm nay hơi mệt mỏi, chẳng lẽ tối qua anh ta không nhịn nổi đã động vào đồ riêng của mình ư…”
Nghĩ tới đây Lâm Nhã Hiên liền cảm thấy khuôn mặt của cô nóng như lửa đốt.
“Nhã Hiên, con không sao chứ? Sao mặt con đỏ vậy, có phải là bị sốt không?”
Tần Lệ thấy vẻ khác thường, nhăn mày hỏi.
“Không… không ạ!”
Lâm Nhã Hiên cảnh giác liếc nhìn Mục Hàn, chỉ sợ bị anh phát hiện.
“Con… ăn no rồi, con đi làm đây!”
Nói xong, Lâm Nhã Hiên lấy một tay che đi khuôn mặt đỏ bừng, tay còn lại cầm túi xách nhanh chóng trốn chạy.
“Vợ à, đợi đã! Anh đưa em qua đó!”
Mục Hàn bỗng nhét bánh mì vào trong mồm, vội vàng đuổi theo!
“Đồ ma đói đầu thai!”
Tần Lệ giận dữ lườm nguýt theo bóng lưng của Mục Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên xe.
“Vợ à, trên mặt anh dính gì sao?”
Mục Hàn nhìn gương chiếu hậu và hỏi.
“Không, chỉ là tôi… thấy hình như anh hơi mệt?”
Lâm Nhã Hiên chớp đôi mắt, mạnh dạn hỏi.
“Phải, em không biết tình hình chiến đấu tối qua khốc liệt như nào đâu…”
Mục Hàn không khỏi cảm thán khi nghĩ lại cuộc đấu đá xảy ra trên kênh livestream tối qua.
“Tình hình chiến đấu khốc liệt?”
Mặt Lâm Nhã Hiên bỗng đỏ bừng ra tận gáy, ngay sau đó cô khẽ nói:
“Nên tiết chế lại, không thì sẽ không tốt cho sức khỏe!”
Trong lòng Mục Hàn cảm động không thôi, xem ra vợ đã dần dần quan tâm anh rồi!
“Chuyện ở công ty thế nào rồi?”
Mục Hàn hỏi dò.
Đối với anh, việc Lâm Long và bà cụ Lâm quá im lặng lại là chuyện lạ.
“Không sao, tôi cũng gần quen với công việc của phó tổng giám đốc, cũng bắt đầu tiếp nhận công việc thuộc dự án Hoa Viên Thế Kỷ, khả năng mấy ngày này còn phải đi gặp khách hàng cùng với Lâm Long”.
Lâm Nhã Hiên nhìn ra bên ngoài cửa xe, lơ đãng đáp.
“Ừ, có chuyện gì nhớ phải gọi cho anh”.
Mục Hàn vẫn không yên tâm hỏi.
Sau khi đưa Lâm Nhã Hiên tới công ty, Mục Hàn liền lái xe tới tập đoàn Đầu tư Hoàn Cầu, hôm nay anh đã hẹn gặp mặt Mộ Dung Phong ở đây.
“Chắc Mục Phi Long tới thành phố Sở Dương rồi nhỉ?”
Mục Hàn ngồi ở vị trí chủ trì, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Thưa Điện Chủ, cậu ta vừa mới xuống máy bay”.
Mộ Dung Phong báo cáo theo đúng sự thật.
“Phải cử người đi theo anh ta hai bốn trên hai bốn! Nếu anh ta điều tra tôi thì các người không cần nhúng tay vào, nhưng nếu anh ta dám động tới người bên cạnh tôi thì giết không tha!”
Hai mắt Mục Hàn lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Vâng!”
Mộ Dung Phong bị khí thế trên người Mục Hàn làm cho thở hổn hển, nơm nớp lo sợ.
“Còn nữa, ngay lập tức đi điều tra cho tôi xem người có ID là Tướng Quân Trên Cao trong Crazy Fish Live là ai và hắn có quan hệ gì với nền tảng livestream đó!”
Mục Hàn cảm thấy lý do mà kênh livestream của Lâm Thù Nhi bị chặn chắc chắn không phải do vấn đề về tiêu chuẩn, mà là có người ở trong đó gây khó dễ!
Mà Tướng Quân Trên Cao lại là kẻ tình nghi nhất!
Một lát sau.
Mộ Dung Phong lại ba chân bốn cẳng xuất hiện trước mặt Mục Hàn.
“Điện Chủ, tôi đã điều tra ra rồi, người có ID Tướng Quân Trên Cao tên thật là Chu Văn Vũ, bố cậu ta Chu Công Quyền là cổ đông nhỏ của nền tảng Crazy Fish Live, tài sản gia tộc cũng khoảng năm trăm triệu”.
Mộ Dung Phong giới thiệu chi tiết về thông tin của Tướng Quân Trên Cao, chỉ vỏn vẹn vài phút ông ta đã gần như điều tra ra ngọn nguồn mười tám đời tổ tiên nhà họ Chu!
“Cổ đông? Chẳng trách anh ta lại ngông cuồng như vậy!”, Mục Hàn cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở thành phố Sở Dương nữa!”
“Xin Điện Chủ yên tâm, đàn em của chúng ta đã nắm rõ một số thông tin, chỉ cần tiết lộ chúng cho bộ phận có liên quan thì nhà họ Chu sẽ chẳng có cơ hội trở mình!”
Ánh mắt Mộ Dung Phong đầy sửng sốt, bất kỳ ai đắc tội với Điện Chủ đều là kẻ thù của anh!
Sau khi khai báo sự việc xong, Mục Hàn vừa ra khỏi cửa lớn của tập đoàn Đầu tư Hoàn Cầu đã nhận được cuộc gọi của Lâm Nhã Hiên.
“Mục Hàn, anh tới trường đại học Sở Dương đón Thù Nhi trước rồi tới cửa công ty đón tôi nhé, chúng tôi muốn tới quảng trường Thời Đại mua sắm!”
Lâm Nhã Hiên hơi phấn khởi, đã lâu lắm rồi cô không đi mua sắm!
“Được!”
Mục Hàn đồng ý đáp, rồi ngay lập tức anh nhấn chân ga phi tới trường đại học Sở Dương.
“Đồ vô dụng, đi xe rởm gì mà chậm rì à! Khiến tôi đứng đến nỗi chân sắp tê luôn rồi!”
Lâm Thù Nhi vừa lên xe đã bực bội oán trách.
Mục Hàn nhún vai, không nói gì.
Trên đường đi, cứ chốc chốc Lâm Thù Nhi lại hồi hộp lôi điện thoại ra xem, dáng vẻ mất hồn mất vía.
“Chuyện livestream chắc không có vấn đề gì chứ?”
Thấy tâm trạng Lâm Thù Nhi tệ như vậy Mục Hàn thầm đoán liệu có phải Chu Văn Vũ và Cố Văn Văn lại ngấm ngầm giở trò gì rồi không?
“Cần anh lo chắc! Nhiều chuyện!”
“Nói cho anh biết thì đã sao, chỉ là một tên vô dụng chứ đâu phải anh Mạch Thiên Hàn thân yêu của tôi!”
Lâm Thù Nhi tức giận lẩm bẩm.
Két!
Mục Hàn khiếp sợ tới nỗi đạp phanh gấp!
Thân yêu?
Mẹ kiếp!
Có cần khoa trương vậy không?
“Đồ vô dụng, anh có biết lái xe không hả?”
Lâm Thù Nhi nghiến răng nghiến lợi chửi, vừa rồi đạp phanh gấp quá suýt nữa khiến đầu cô ta đập vào ghế trước!
“À… có con mèo chạy ngang qua!”
Trong lòng Mục Hàn lo lắng không yên, phen này hiểu lầm lớn rồi đây!
Chẳng mấy chốc, Mục Hàn đã đón được Lâm Nhã Hiên lên xe, chuẩn bị đi tới quảng trường Thời Đại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!