Chương 321: Ngàn ly không say
Mục Nhật Thiên vừa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên.
Vừa nhìn tên hiển thị, ông chủ Quách không khỏi vui mừng, liền bắt máy.
“Ông chủ Quách, tôi đang trên đường chạy đến chỗ ông rồi, chúng ta vẫn nên gặp nhau để bàn bạc chuyện tăng giá thì tốt hơn!”, Phương Viên nói trong điện thoại.
“Không thành vấn đề”, ông chủ Quách mỉm cười.
Sau đó nói với Mục Nhật Thiên: “Ông Mục, ông bày mưu tính kế hay thật đấy, vừa nói cô nàng sắp đến, thì cô nàng này đã lên đường thật!”
“Tin chắc tối nay sẽ đến nơi!”
“Ông chủ Quách, ông thấy cô Phương Viên này thế nào?”, Mục Nhật Thiên tươi cười.
“Gương mặt xinh đẹp, dáng người hình chữ S với đường cong quyến rũ, vừa thời thượng lại vừa biết trang điểm, quả thật là báu vật nhân gian!”, mặt của ông chủ Quách lập tức lộ ra vẻ say mê: “Nếu có thể ngủ với cô nàng này, cho dù chỉ có một đêm, bắt tôi chết sớm mười năm tôi cũng chịu!”
Tuy nói ông ta vẫn luôn thèm khát sắc đẹp của Phương Viên, nhưng ngại vì thân phận của cô ta và bối cảnh của tập đoàn Phi Long, ông chủ Quách cũng lực bất tòng tâm, căn bản không dám có ý đồ gì với Phương Viên.
“Ông chủ Quách, nếu như ông tin tôi, tối nay tôi sẽ giúp ông có thể ngủ với cô nàng Phương Viên này!”, Mục Nhật Thiên lại nói.
“Thật sao?”, mặt ông chủ Quách đầy mong chờ.
Thế là Mục Nhật Thiên đến gần bên tai ông chủ Quách, nhỏ giọng thì thầm.
Sau khi ông chủ Quách nghe xong thì không khỏi thích thú, vội vàng vỗ tay khen ngợi: “Ý kiến hay, đúng là ý kiến hay!”
“Ông Mục, ông yên tâm, chỉ cần để tôi được như ý nguyện, sau này mọi chuyện đều do ông quyết định”.
Mục Hàn lái xe chở Phương Viên, lúc đến chỗ của nhà cung ứng hàng thì đã chạng vạng sáu giờ tối.
Sau khi đến công ty cung ứng hàng, lại được bảo vệ ở cổng cho hay, bọn họ đã tan làm rồi.
“Đều tại anh, lái chậm chạp!”, không chặn được ông chủ Quách, trong lòng Phương Viên vô cùng khó chịu, phát tiết sự bất mãn lên người Mục Hàn: “Bây giờ thì hay rồi, người ta đã tan làm, muốn tìm ông ta thì rất khó đây!”
“Haiz, cô cũng không thể trách tôi chứ!”, Mục Hàn tức giận nói: “Tôi đã vượt tốc độ cả chặng đường lái đến hai trăm km/h luôn, giờ này mà có mặt ở đây là đã nhanh lắm rồi!”
“Muốn nhanh hơn nữa thì ngồi máy bay đi!”
Phương Viên không phản bác Mục Hàn mà lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ Quách: “Ông chủ Quách, đang ở đâu thế? Đến Tụ Hiền Các ăn cơm ư?”
“Được được, tôi đến ngay!”
Phương Viên làm việc như sấm rền gió cuốn, lập tức chỉ huy Mục Hàn: “Đến Tụ Hiền Các!”
Nghĩ đến phần tiền lương sắp được tăng thêm, Mục Hàn cũng lười so đo với Phương Viên.
Thế là anh lái xe đến Tụ Hiền Các.
“Ô!”, nhìn thấy Mục Hàn theo Phương Viên cùng vào phòng VIP, ông chủ Quách liền cười nhạo: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô đúng là phong lưu đa tình, ra ngoài còn dẫn theo người tình bí mật”.
“Ông nói bậy gì đó?”, Phương Viên lập tức nhíu chặt đôi mày thanh tú, sắc mặt không vui: “Anh ta là tài xế của tôi”.
“Tài xế à?”, ông chủ Quách cười hờ hững: “Vậy thì bảo cậu ta chờ ở ngoài đi!”
“Hai nhân vật cấp bậc ông chủ chúng ta cùng ăn cơm, để một tài xế ngồi bên cạnh, thích hợp sao?”
Phương Viên lăn lộn trên thương trường nhiều năm, vừa nhìn đã rõ tâm tư của ông chủ Quách.
Có điều, gương mặt Phương Viên rất bình tĩnh, chỉ nói một cách thờ ơ: “Ông chủ Quách, ông xem bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn chú trọng chuyện thân phận địa vị chứ?”
“Anh Mục này ngoài là tài xế của tôi, còn là một trong những quản lý cấp cao của tập đoàn Phi Long chúng tôi, có quan hệ khá tốt với ông chủ của chúng tôi”.
“Hơn nữa, đã đến giờ cơm rồi, mọi người cũng đã đói, cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, hình như cũng không có gì không ổn nhỉ?”
“Nếu đã như vậy thì ngồi xuống đi”, ông chủ Quách gật đầu nói.
Dù sao thì lát nữa tôi cũng chuốc say cô, thêm một tên tài xế chẳng qua là thêm một con ma men mà thôi.
Ông chủ Quách cầm ly rượu lên, rót đầy một ly rượu trắng, đưa đến trước mặt Phương Viên, cười nhẹ nhàng nói: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô đến muộn rồi, tự phạt ba ly, không có ý kiến chứ?”
“Ông chủ Quách, hôm nay tôi đến, không phải để uống rượu với ông”, mặt Phương Viên đầy vẻ sốt ruột: “Liên quan đến việc tăng giá…”
Không đợi Phương Viên nói xong, ông chủ Quách thẳng thừng ngắt lời: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô làm vậy là không nể mặt tôi rồi!”
Phương Viên vừa nghe, trong lòng lập tức hiểu rõ, xem ra rượu này không uống thì ông chủ Quách sẽ không bàn chuyện với cô ta.
Cô ta lập tức cau mày nói: “Ông chủ Quách, tôi không biết uống rượu!”
“Để tôi uống thay cô ấy”, Mục Hàn ở bên cạnh cầm ly rượu lên, uống một lượt cạn hết ba ly: “Đủ chưa?”
“Ha ha, người anh em, đúng là tửu lượng tốt!”, thế là ông chủ Quách lại rót đầy một ly, đưa cho Mục Hàn: “Thêm ly nữa!”
Mục Hàn lại uống một hơi.
Cho đến khi cạn sạch mười chai rượu trắng, Mục Hàn vẫn không hề có dấu hiệu đỏ mặt hay tim đập mạnh.
Phương Viên nhìn Mục Hàn với vẻ mặt kinh ngạc: “Mục Hàn, anh không sao chứ?”
Mục Hàn mỉm cười, nói: “Cô nhìn dáng vẻ của tôi giống có sao à?”
Sở dĩ tửu lượng Mục Hàn tốt như vậy đều nhờ vào công pháp độc môn mà đạo sĩ chỉ dạy, đừng nói là mười chai rượu trắng, cho dù thêm một trăm chai thì Mục Hàn cũng có thể dễ dàng hóa giải vô hình, trở thành kẻ ngàn ly không say chân chính.
Nhìn thấy Mục Hàn vậy mà lại không có bất kỳ phản ứng gì, ông chủ Quách vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm toan tính, nếu thằng nhóc này không say thì mình căn bản không cách nào chuốc say Phương Viên được nữa.
Đúng vào lúc ông chủ Quách buồn rầu, Mục Hàn lại đặt chai rượu trước mặt ông chủ Quách, cười ha ha nói: “Ông chủ Quách, có qua mà không có lại thì bất lịch sự lắm, ông xem tôi cũng đã uống mười chai rồi, có thế nào ông cũng phải có lòng chút chứ?”
“Tôi…”, ông chủ Quách vừa nhìn đến chai rượu trắng thật to đó, lập tức lắc đầu nói: “Tôi không biết uống rượu!”
“Ông không biết uống rượu mà muốn Phó Tổng giám đốc Phương của tôi uống sao?”, Mục Hàn cười nhạt: “Ông chủ Quách à, tôi thấy là ông có ý đồ xấu đấy!”
“Nếu hai người đã đoán được, vậy thì tôi không giấu giếm nữa”, ông chủ Quách cũng lật bài ngửa: “Phó Tổng giám đốc Phương, nói thật cho cô biết nhé, tôi thích cô từ lâu rồi!”
“Chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm thì sau này tôi không nhắc đến chuyện tăng giá nữa!”
“Cái gì?”, nghe ông chủ Quách nói vậy, Phương Viên lập tức giận đỏ cả mặt, giơ tay chỉ vào ông chủ Quách, giận dữ: “Ông vô liêm sỉ!”
“Đương nhiên, cô cũng có thể coi như tôi chưa nói”, mặt ông chủ Quách lộ ra vẻ đắc ý: “Nếu Phó Tổng giám đốc Phương không hợp tác, vậy công ty chúng tôi chỉ đành đình công ngừng sản xuất thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!