Chương 320: Nhà họ Mục ở tỉnh
Không cần Mục Hàn dặn dò, Cục trưởng Cục Cảnh sát lập tức gọi hai cảnh sát đến còng tay Hồ Sở Sở lại.
Thẩm Đại Khánh ở bên cạnh thấy vậy liền run lẩy bẩy.
“Tôi xin lỗi lãnh đạo Mục!”, Thẩm Đại Khánh không khỏi lau mồ hôi trên trán, lo lắng nói: “Tôi thật không ngờ, Hồ Sở Sở lại là người như vậy! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với con sâu làm rầu nồi canh như vậy đâu!”
“Để đảm bảo cuộc phỏng vấn được diễn ra bình thường, lãnh đạo Mục xin hãy đồng ý cho chúng tôi cử một phóng viên khác đến”.
“Không cần nữa”, Mục Hàn hờ hững nói: “Còn có rất nhiều phóng viên đang đợi bên ngoài, không cần lãng phí thời gian của các anh”.
“Không lãng phí, không lãng phí!”, Thẩm Đại Khánh xua tay nói.
Nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Mục Hàn, Thẩm Đại Khánh lập tức im miệng.
Hắn biết Mục Hàn đã quyết tâm đuổi hắn đi.
Quyền lợi được phỏng vấn này đưa cho đài phát thanh thành phố.
Chuyện này khiến đài phát thanh thành phố vốn dĩ không có bao nhiêu hy vọng vui mừng khôn xiết.
Sau khi chấp nhận phỏng vấn, Mục Hàn đặc biệt chỉ có thể phát sóng qua radio hoặc đài phát thanh, tuyệt đối không được có cảnh anh lộ mặt.
Suy cho cùng có liên quan đến thân phận thật của Mục Hàn nên vẫn phải thực hiện chế độ bảo mật cần thiết.
“Lần này số doanh nghiệp đầu tư vào Sở Bắc cũng không ít nhỉ!”, sau khi xác nhận danh sách cuối cùng, Mục Hàn nói với Tống Tư Minh: “Nếu họ chân thành đến đây góp phần vào việc xây dựng kinh tế Sở Bắc, chúng ta không chỉ phải hoan nghênh họ mà còn phải giơ hai tay hỗ trợ họ!”
“Nhưng nếu muốn đến Sở Bắc để kiếm một khoản tiền rồi đi mất hút thì chúng ta sẽ không hoan nghênh!”
“Phải để mắt đến các gia tộc đến từ ngoại tỉnh như nhà họ Triệu và nhà họ Mục ở tỉnh!”
“Vâng!”, Tống Tư Minh cung kính gật đầu: “Lãnh đạo Mục yên tâm! Tôi nhất định sẽ chú ý đến chuyện cậu dặn dò!”
Sau khi ra khỏi tòa nhà thị chính Sở Bắc, Thẩm Đại Khánh đi thẳng đến đài truyền hình thành phố.
Hắn đi tìm nhân viên tổ chuyên mục có liên quan yêu cầu xóa tin tức vu oan giá họa của Hồ Sở Sở về Mục Hàn.
Đài truyền hình thành phố cực kỳ coi trọng chuyện này, họ lập tức phát sóng theo sự sắp xếp của Thẩm Đại Khánh.
Vì sự việc bị đảo ngược nên ngay lập tức đã có rất nhiều thảo luận.
Danh tiếng của Mục Hàn đã được lấy lại.
Cả nhà Lâm Nhã Hiên cũng không phải chịu đựng bạo lực mạng nữa.
Còn Hồ Sở Sở đã trở thành đối tượng bị người người nhà nhà ở Sở Bắc chỉ trích.
Tập đoàn Phóng Mục.
Mặc dù Mục Hạo Thần đã nghỉ việc nhưng nhà họ Mục tỉnh tiếp quản tập đoàn Phóng Mục dưới sự chỉ đạo của nhà họ Mục ở thủ đô.
Lúc này, Mục Ngưu – em thứ hai của gia chủ nhà họ Mục tỉnh đang ngồi bắt chéo chân trên ghế trong văn phòng tổng giám đốc.
“Thật không ngờ Mục Hạo Thần lại lâm trận bỏ chạy!”, Mục Ngưu hút xì-gà đắc ý nói: “Tập đoàn Phóng Mục lớn mạnh vậy lại rơi vào trong tay Mục Ngưu bố!”
“Chúc mừng bố!”, Mục Nhật Thiên đứng bên cạnh híp mắt nói.
“Không có mối uy hiếp Mục Hạo Thần nữa. Con trai, con có thể ngồi chắc trên vị trí người thừa kế nhà họ Mục tỉnh rồi!”, Mục Ngưu cười nói: “Bác cả của con không có con trai, cộng thêm bố nhiều năm bồi dưỡng con như vậy, chắc hẳn nắm chắc mười phần rồi!”
“Bố, con thấy không cần đâu”, Mục Nhật Thiên lắc đầu nói: “Bác cả là người trước giờ rất dễ bị dao động, nếu con không thể hiện được năng lực tuyệt đối, chắc chắn ông ta vẫn còn do dự. Thế nên con định làm một chuyện lớn động trời ở Sở Bắc để bác cả nhận định năng lực của con!”
“Có chí khí!”, Mục Ngưu gật đầu tán thưởng: “Con trai, con định làm thế nào?”
“Con đã nghĩ kỹ rồi, hạ gục tập đoàn Phi Long về dưới tay mình!”, Mục Nhật Thiên tính toán kỹ càng nói: “Tập đoàn Phi Long mạnh mẽ tiến vào Sở Bắc, còn trở thành một trong những doanh nghiệp đi đầu. Nếu chúng ta có thể lãnh đạo tập đoàn Phóng Mục, phá hủy tập đoàn Phi Long, vậy thì không ai có thể thay thế thế lực của chúng ta!”
“Con nhận được tin tức vì lượng đơn hàng của tập đoàn Phi Long tăng lên nên cực kỳ thiếu nguyên vật liệu để sản xuất máy móc, nhà cung ứng sản phẩm của họ đang tăng ca để kịp hàng hóa. Chỉ cần chúng ta động tay động chân một chút, ra tay từ bên nhà cung ứng sản phẩm, chắc chắn tập đoàn Phi Long sẽ bị đứt nguồn cung!”
“Một khi việc kinh doanh của tập đoàn Phi Long bị đình trệ, đó chính là cơ thời tốt cho chúng ta tấn công!”
“Hay lắm!”, Mục Ngưu không khỏi giơ ngón tay trỏ khen ngợi: “Không hổ là con trai của Mục Ngưu!”
Khó khăn lắm cuộc sống mới được trở lại bình thường, Lâm Nhã Hiên cực kỳ vui vẻ.
Sau khi tan làm, cô gọi cho Phương Viên hẹn cùng đi ăn cơm.
Dù sao từ sau khi Phương Viên làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, đã lâu rồi hai người chưa tụ họp.
Dĩ nhiên Phương Viên vui vẻ đồng ý.
“Ý của anh là người vạch trần chuyện Hồ Sở Sở vu oan giá họa là anh à?”, Phương Viên trợn mắt nhìn Mục Hàn, bĩu môi nói: “Không phải chứ! Trong tivi có nói rõ là vị lãnh đạo giữ chức phó họ Mục vạch trần mà?”
Mục Hàn nhún vai: “Tôi chính là lãnh đạo giữ chức phó họ Mục đó đây!”
“Nhiều người cùng họ thế!”, Phương Viên trợn mắt đáp: “Anh bớt cọ nhiệt ở đây đi!”
“Buổi phỏng vấn bình thường lại trở thành như vậy! Nếu không phải lãnh đạo giữ chức phó họ Mục thông suốt mọi chuyện, có lẽ không biết bao giờ hai người mới được trong sạch!”
Phương Viên cứ canh cánh trong lòng chuyện không thể dùng cuộc phỏng vấn này để tăng độ nhận biết của Mục Hàn.
Vẫn luôn có cảm giác Mục Hàn có loại cảm giác năng lực kém cỏi.
Đúng lúc này, điện thoại Phương Viên vang lên.
Nhận điện thoại, Phương Viên lập tức biến sắc, không quan tâm đến hình tượng mà kinh ngạc nói: “Các người muốn nâng giá lên mười phần trăm nữa ư?”
“Các người đưa ra giá cao như vậy là vi phạm hợp đồng đấy!”
“Cái gì? Không tăng giá, ngừng sản xuất không phát hàng à?”
Phương Viên vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bên kia đã cúp máy.
Phương Viên tức giận ném điện thoại lên bàn.
“Sao vậy?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Bên cung ứng sản phẩm muốn tăng thêm mười phần trăm nữa!”, Phương Viên tức giận nói: “Tập đoàn Phi Long đã báo giá cao như vậy rồi mà họ còn muốn tăng thêm mười phần trăm, tận mấy trăm triệu đấy!”
“Tôi thấy rõ ràng bên kia muốn thấy việc kinh doanh của tập đoàn Phi Long sụp đổ nên nâng giá lên!”, Mục Hàn nói.
“Tôi cũng thấy vậy!”, Phương Viên nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi quyết định ngày mai sẽ đích thân đến chỗ cung ứng một chuyến, bàn bạc lại với ông chủ Quách!”
“Không, bây giờ tôi sẽ đi!”
“Mục Hàn, anh lái xe đưa tôi đi!”
“Hả?”, Mục Hàn bĩu môi nói: “Tôi chỉ là đội trưởng bảo vệ, không phải là tài xế của cô!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!