Chương 279: Nên đi trị bệnh khoác lác
Vì Tần Nam và Ngô Tâm Ưu chỉ có năm đứa con gái, mỗi người chỉ sinh thêm một đứa con gái nên lúc xác định cô con gái nào thừa kế gia sản nhà họ Tần thì phải sinh thêm con. Nếu vẫn là con gái, cũng phải đổi thành họ Tần xem như trông coi hương khói cho cả nhà họ Tần.
Bây giờ Tần Nam và Ngô Tâm Ưu muốn gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả, Tần Lệ rất không đồng ý.
“Nếu đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu thôi!”, Ngô Tâm Ưu nói.
Tần Nam lấy gia phả nhà họ Tần ra.
“Khoan đã!”, Tần Lệ tức giận hỏi: “Bố mẹ, theo gia quy nhà họ Tần, chỉ khi phạm phải lỗi không thể tha thứ mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần. Con muốn hỏi hai người, cả nhà chúng con đã phạm phải tội tày trời gì mà hai người lại độc ác gạch tên cả nhà bọn con ra khỏi gia phả?”
“Còn cần phải hỏi nữa à?”, Trương Hạo cười khẩy nói: “Lâm Nhã Hiên nghe lời người ngoài tự ý rời khỏi nhà họ Tần để thành lập công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực của công ty nhà họ Tần, rõ ràng là muốn từng bước xâm chiếm nhà họ Tần”.
“Hành động bất hiếu như vậy đủ để cả nhà các cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần rồi!”
“Chỉ có vậy thôi sao?”, Lâm Lợi Cương cũng không vui nói: “Rõ ràng các người ác ý chèn ép Nhã Hiên, Nhã Hiên bị ép đến đường cũng mới thành lập công ty của riêng nó”.
“Hơn nữa tập đoàn Nhã Hiên phát triển nhanh như vậy, thân là người nhà họ Tần thì các người nên thấy vui cho nó mới phải!”
“Nói năng vớ vẩn!”, Ngô Tâm Ưu trừng mắt nhìn Lâm Lợi Cương quát: “Nếu người nhà họ Tần ai cũng học theo Nhã Hiên, vậy chẳng phải nhà họ Tần đã xâu xé nhau nát bét rồi sao?”
“Muốn học theo Nhã Hiên cũng phải có bản lĩnh này”, Lâm Lợi Cương bĩu môi nói.
“Mày!”, Ngô Tâm Ưu nghẹn họng.
Bà cụ tức giận giơ cây gậy đánh Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương vô thức trốn sau lưng Mục Hàn nói: “Lần trước lúc chị cả tham ô một tỷ của công ty, các người cũng chỉ bỏ đi chức vụ của chị ta, nhốt chị ta lại thôi. Tại sao đến lượt Nhã Hiên lại phải gạch tên ra khỏi gia phả?”
“Tôi nói này, nhà họ Tần các người đúng là đám chó hai mặt!”
“Tức chết tôi rồi!”, Lâm Lợi Cương vừa dứt lời, Ngô Tâm Ưu tức sôi máu: “Cái loại nghiện cờ bạc như mày câm miệng cho tao!”
“Bố mẹ, hai người đã thấy rồi chứ?”, lúc này Trương Hạo còn thêm dầu vào lửa: “Đã là lúc nào rồi mà cả nhà họ vẫn không chịu tỉnh ngộ, năm lần bảy lượt chọc giận hai người, quả thật xem thường nhà họ Tần chúng ta quá!”
“Đúng vậy!”, Tần Nam gật đầu nói: “Hôm nay phải gạch tên cả nhà chúng ra khỏi gia phả nhà họ Tần!”
“Lâm Lợi Cương, ông đừng nói nữa!”, Tần Lệ tức giận trợn mắt với Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương rụt cổ lại không dám nói thêm.
“Thế nào?”, thấy Mục Hàn nghiêng đầu nhìn mình, Trương Hạo cười khẩy nói: “Mục Hàn, cậu không phục sao?”
Vì chuyện của Tần Phiêu mà Trương Hạo hận Mục Hàn đến tận xương tủy.
“Quả thật cháu không phục”, Mục Hàn đáp: “Nhà họ Tần bố trí cục diện rất tốt!”
“Đầu tiên là giả vờ lấy lệnh đặc xá của nhà họ Đường để gạt Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên. Các người cho rằng nhà cháu mất đi tập đoàn Nhã Hiên thì mất tất cả, rơi vào khủng hoảng kinh tế, vừa lúc lại nhân cơ hội này để đuổi bọn nghèo kiết xác nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần”.
“Mấy người lại bớt đi một người tranh giành gia sản nhà họ Tần, đúng chứ bác cả?”
Thấy Mục Hàn thế mà lại đoán đúng ý nghĩ của mình, lòng Trương Hạo trở nên hỗn loạn, ông ta thấy hình như mình đã xem thường tên vô dụng Mục Hàn này rồi nhưng bề ngoài ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Ông ta thản nhiên cười nói: “Cậu cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách”.
“Nhưng trên dưới nhà họ Tần đoàn kết một lòng, cậu đừng tưởng có thể khiêu khích, chia rẽ quan hệ hòa hợp của chúng tôi bằng vài lời vô căn cứ của cậu!”
“Nói hay lắm!”, Tần Nam vỗ tay.
Tiếp đó người nhà họ Tần lần lượt vỗ tay hưởng ứng.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Tần Nam lại nói: “Dù các cậu có phục hay không thì hôm nay cũng phải gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, kể từ hôm nay cả nhà Tần Lệ sẽ không còn tên trong gia phả, không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần nữa”.
“Kể giờ phút này, chúng ta chỉ là người qua đường của nhau!”
“Cậu đi cầu độc mộc của cậu, tôi đi đường của tôi!”
Tần Nam vừa dứt lời, Trương Hạo chủ trì nghi thức lập tức gạch tên đám người Tần Lệ ra khỏi gia phả nhà họ Tần.
Mấy người Tần Lệ bị đuổi ra khỏi cửa, mất hồn mất vía đi trên đường hệt như chó hoang.
Nhất là Tần Lệ, tâm trạng bà ta bị mất không chế, bật khóc nức nở.
“Bố mẹ, hai người đừng buồn!”, lúc này, Mục Hàn nói: “Bị nhà họ Tần gạch tên cũng tốt, sau này sẽ là người xa lạ, lúc qua lại làm ăn cũng không cần lo lắng sắc mặt nhà họ Tần nữa!”
“Còn qua lại làm ăn nữa à?”, Tần Lệ cười đau khổ, tức giận nói: “Bây giờ Nhã Hiên chẳng còn công ty nữa rồi!”
“Tập đoàn Nhã Hiên có giá thị trường mấy tỷ đều đã rơi vào tay nhà họ Tần rồi!”
“Chúng ta lấy gì mà làm ăn đây?”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương trợn mắt nhìn Mục Hàn quát: “Nếu không phải vì cứu mày, Nhã Hiên cũng sẽ không giao tập đoàn Nhã Hiên cho nhà họ Tần, cái tên vô dụng mày đúng là sao chổi!”
“Liên quan gì đến con chứ?”, Mục Hàn nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Con hoàn toàn không cần nhà họ Tần ra tay đối phó với nhà họ Đường mà!”
“Nói như vậy đều là lỗi của em à?”, Lâm Nhã Hiên cũng oan ức nói.
Rõ ràng bản thân cô hi sinh nhiều như vậy để cứu Mục Hàn mà cái tên này không cảm kích thì thôi, ngược lại nói năng tuyệt tình như vậy.
“Anh xin lỗi, Nhã Hiên! Ý anh không phải vậy!”, thấy Lâm Nhã Hiên tức giận, Mục Hàn vội nói: “Anh biết em nghĩ cho anh mới bị nhà họ Tần gạt nhưng em yên tâm, không bao lâu nữa, nhà họ Tần sẽ chủ động đến cầu xin em!”
“Nhà họ Tần chủ động đến cầu xin em ư?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên.
“Phải”, Mục Hàn gật đầu: “Nhà họ Tần sẽ chủ động đến xin em để khôi phục lại gia phả và để em trở về phụ trách tập đoàn Nhã Hiên!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!