Chương 262: Thôi Hiếu – con rồng thật của nhà họ Tần
Trước cổng nhà họ Tần.
Mục Hàn vừa đỗ chiếc xe Mercedes-Benz S-Class, Lâm Nhã Hiên, Lâm Lợi Cương và Tần Lệ cùng xuống xe.
Có một chiếc Hummer lao tới.
Một chàng thanh niên từ ghế lái bước xuống, trên người mặt bộ đồ rằn ri, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, trông rất ngầu.
“Anh họ Thôi Hiếu!”, Lâm Nhã HIên vừa nhìn đã nhận ra đối phương.
Lâm Nhã Hiên có ấn tượng vô cùng sâu sắc với người anh họ thường xuyên bắt nạt cô lúc nhỏ.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học, Thôi Hiếu không tiếp tục học nữa mà bị đưa đi lính.
“Ồ! Nhã Hiên!”, Thôi Hiếu tháo kính râm xuống, nhìn Lâm Nhã Hiên cười nói: “Hơn một năm không gặp, em càng ngày càng đẹp nhỉ!”
Lúc này, Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ cũng xuống xe.
“Em rể năm đấy à, hôm nay đúng là hiếm thấy, ngọn gió nào thổi em rể đến đây vậy?”, Tần Mỹ nhìn Tần Lệ nói.
“Chị Tư, hôm nay em vừa đến Sở Bắc nên đặc biệt đến thăm bố mẹ!”, Lâm Lợi Cương cười nói.
“Hôm nay vừa đến?”, Tần Mỹ trêu chọc: “Sao chị nghe nói hôm qua chú đã đến rồi, còn nợ ba tỷ tiền đánh bạc trong sòng bạc ngầm nữa, ha ha, chị thấy hôm nay chú tới đây là muốn xin tiền nhỉ?”
“Đúng là một tin tức xấu”.
“So với gặp mấy người thì bố mẹ nhìn thấy nhà chị sẽ càng vui hơn, dù sao chị cũng mang tin tốt đến cho nhà họ Tần!”
“Vợ, chúng ta đi thôi!”, ngay cả Thôi Sĩ Kỳ cũng tỏ vẻ kiêu ngạo: “Chúng ta vào báo cáo nào!”
Bị cả nhà Tần Mỹ nói như vậy, Tần Lệ thật sự không vui chút nào.
Vốn đã không vui vì chuyện Lâm Nhã Hiên tự thành lập công ty riêng.
Bây giờ chuyện Lâm Lợi Cương nợ ba tỷ tiền cờ bạc đã lan truyền khắp nơi, e rằng Tần Nam và Ngô Tâm Ưu sẽ không coi bọn họ ra gì.
“Vào rồi nói!”, Lâm Lợi Cương tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm nói: “Chúng ta nhân tiện cũng đến nghe xem nhà anh tư có tin tức tốt lành gì!”
“Có tin tức tốt thì liên quan gì đến ông chứ?”, Tần Lệ tức giận nói với Lâm Nhã Cương.
“A, Thôi Hiếu đến rồi à!”
Bốn người Mục Hàn vừa vào đến sân nhà họ Tần, đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ngô Tâm Ưu từ trong nhà truyền ra.
“Bà ngoại, ông ngoại, lần này cháu đến là có một tin tức muốn báo cho hai người”, thấy Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nóng lòng, Thôi Hiếu vội nói: “Cháu được phân đến chiến khu Sở Bắc rồi”.
“Lại còn được đại đội trưởng công nhận, cho cháu vào đại đội trinh sát”.
“Không chỉ vậy đâu!”, Tần Mỹ tỏ vẻ đắc ý: “Bố, mẹ, hai người đều biết đấy, chiến khu Sở Bắc sẽ thành lập trại huấn luyện đặc biệt, con nghe nói đại thống soái sẽ đích thân hướng dẫn dạy bảo, quân số trong trại huấn luyện đặc biệt chỉ có một trăm người, tất cả đều là những người ưu tú, mà Thôi Hiếu nhà chúng ta cũng có tên trong danh sách đó!”
“Vậy sao?”, Ngô Tâm Ưu vui vẻ, nhanh chóng nắm lấy tay Thôi Hiếu, đầy vẻ thân thiết nói: “Nói như vậy thì chẳng phải sau này ngày nào cháu cũng có thể gặp mặt đại thống soái rồi sao?”
“Vâng thưa bà ngoại!”, Thôi Hiếu gật đầu nói.
“Đúng là con rồng thật của nhà họ Tần chúng ta!”, Ngô Tâm Ưu vừa nhìn thấy bốn người Mục Hàn đi vào, liền thay đổi thái độ, châm chọc nói: “So với thằng ở rể ăn bám thì thật sự còn mạnh hơn gấp nhiều lần!”
Mục Hàn chỉ cười, không phản bác lại.
Điều này khiến Thôi Hiếu càng vênh váo, kiêu ngạo hơn.
Không ai thèm quan tâm đến sự xuất hiện của Lâm Lợi Cương.
Ông ta ba lần bảy lượt muốn nói chuyện nhưng đều bị đám người nhà họ Tần chen ngang cắt lời.
“À, Thôi Hiếu!”, lúc Lâm Lợi Cương đang định mở lời lần nữa thì lại bị Trương Hạo chen vào: “Tòa nhà thị chính sẽ tổ chức một bữa tiệc để chào đón đại thống soái, bây giờ cháu đã là binh lính của doanh trại huấn luyện đặc biệt rồi, với quan hệ của cháu thì chắc chắn có thể lấy được một vị trí người tham gia cho nhà họ Tần chúng ta nhỉ!”
Thôi Hiếu hỏi ngược lại: “Bác cả, bác cũng là người trong cơ quan nhà nước, chỉ là tham gia một buổi tiệc thôi mà, đối với bác chắc không khó đâu đúng không ạ?”
“À!”, Trương Hạo lắc đầu: “Bác đúng là người trong cơ quan nhà nước, nhưng dù sao đây cũng là buổi tiệc chào đón đại thống soái, danh sách người tham gia đều phải được đại thống soái đồng ý. Nhà họ Tần chúng ta cũng chưa phải giàu có nhất ở Sở Bắc nên bác cũng lực bất tòng tâm”.
“Bác cứ giao cho cháu!”, Thôi Hiếu tự tin vỗ ngực nói: “Cháu nhất định có thể ghi được tên nhà họ Tần vào danh sách tham dự bữa tiệc, đến lúc đó, cả gia đình bác cả, bác hai bác ba, còn cả…”
Lúc nhắc đến gia đình Tần Lệ, Thôi Hiếu đột nhiên dừng lại.
“Bọn họ thì thôi vậy!”, giọng nói chua ngoa của Tần Mỹ vang lên: “Bây giờ bọn họ còn nợ ba tỷ tiền cờ bạc, không biết nên giải quyết thế nào, làm gì có tâm trạng tham gia buổi tiệc chào đón đại thống soái nữa chứ!”
“Nợ ba tỷ tiền cờ bạc?”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu sững sờ.
Tần Mỹ ngay lập tức nhân cơ hội kể hết những tin đồn mà bà ta nghe được.
“Đúng là vô dụng!”, Tần Nam nghe xong liền đập bàn đứng dậy: “Lâm Lợi Cương, nếu hôm nay mày đến đây ngửa tay xin tiền thì không cần nói gì đâu, mời đi không tiễn!”
“Nhà tao không có thằng con rể như mày!”
Lâm Lợi Cương đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Ông ngoại, tuổi ông đã cao rồi, đừng nóng giận như vậy!”, lúc này Mục Hàn mới lên tiếng: “Chỉ là ba tỷ thôi mà, hoàn toàn không phải chuyện gì lớn, chúng cháu đã giải quyết xong từ lâu rồi”.
“Còn nữa, nếu cả nhà đều muốn tham gia bữa tiệc chào đón đại thống soái thì cứ tham gia thôi, không cần làm phiền đến anh Thôi Hiếu đâu”.
“Ha ha ha!”, Tần Mỹ cười lớn: “Này Mục Hàn, đến Sở Bắc lâu như vậy rồi mà cái bệnh khoác lác của cậu vẫn không thay đổi chút nào cả nhỉ!”
“Muốn tham gia thì tham gia? Cậu nghĩ bữa tiệc đó thiếu cậu thì không tổ chức đấy à?”