Chương 227: Ôn lại một lần
Anh Đồng phe phẩy quạt xếp trong tay, vui vẻ nói: “Giám đốc Vương này được người trong ngành gọi là Bao Công mặt đen, tính cách cố chấp, chỉ cần là vụ án anh ta làm thì về cơ bản đều trở thành vụ án chết, đừng ai hi vọng lật lại được”.
“Mà bây giờ, tất cả chứng cứ phạm tội đều nghiêng về phía tập đoàn Phi Long, e rằng tên Mục Hàn này không thể làm gì được nữa!”
“Làm tốt lắm!”, Mục Hạo Thần gật đầu nói: “Tên Mục Hàn này, còn muốn mượn thực lực của tập đoàn Phi Long vực dậy lần nữa ư?”
“Đúng là người si nói mộng!”
“Chỉ cần tôi quật ngã được hắn, bố nuôi nhìn thấy hành động của tôi, chắc chắn sẽ khen ngợi. Ít nhất, vị trí người thừa kế nhà họ Mục trong tỉnh sẽ không thoát khỏi tay tôi!”
“Để giúp đỡ anh Thần, lát nữa tôi sẽ đến tổ chuyên án, báo án ngay trước mặt tên Mục Hàn, thêm một mồi lửa cho bọn họ, chứng thực tội ác hại nước hại dân của tên Mục Hàn này để hắn vào nhà giam sớm một chút”, anh Đồng còn nói thêm.
“Quá tốt rồi!”, đôi mắt Mục Hạo Thần lóe lên tia sáng, không nhịn được mà tán thưởng: “Tiểu Đồng, cậu thực sự là thần hộ mệnh bên cạnh Mục Hạo Thần tôi, đúng là nhiều kế hay!”
…
Thống đốc Sở Bắc và hai người Thanh Lý, Thanh tra Dư gắng hết sức khuyên bảo, cuối cùng Giám đốc Vương mới không để Mục Hàn và Chúc Long chịu sự đối đãi như với tội phạm.
Có điều Giám đốc Vương vẫn cực kỳ cứng đầu như cũ.
Anh ta muốn giam lỏng Mục Hàn và Chúc Long.
Sau đó lại ra lệnh cho tổ chuyên án đến hiện trường tìm chứng cứ.
Điều này khiến Chúc Long tức giận chửi ầm lên.
Mục Hàn lại yên lặng, chờ kết quả điều tra của tổ chuyên án.
Cũng giống như Mục Hàn và Chúc Long trước đó, Giám đốc Vương dẫn đầu tổ chuyên án đi tới bệnh viện tư nhân.
Sau khi điều tra ở hiện trường, tổ chuyên án cũng kiểm tra cẩn thận video giám sát của khoảng thời gian đó và sao chép lại đoạn video.
Bởi vì kỹ thuật của đám người Giám đốc Vương hoàn toàn không cách nào so sánh được với Mục Hàn, nên đương nhiên bọn họ không có cách nào phát hiện được khiếm khuyết của video giám sát.
Khi tổ chuyên án vừa trở về, anh Đồng cũng xuất hiện rất đúng lúc.
Hắn lấy thân phận người bị hại báo án với Giám đốc Vương: “Các vị lãnh đạo của tổ chuyên án, cuối cùng tôi cũng tìm được mọi người rồi!”
Anh Đồng nước mắt ngắn nước mũi dài, chỉ trong nháy mắt đã có được sự đồng cảm của Giám đốc Vương.
“Tập đoàn Phóng Mục chúng tôi, vốn dĩ vẫn sử dụng máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu cũ, từ khi máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới đưa ra thị trường, chúng tôi liền bỏ cũ lấy mới, mua của tập đoàn Phi Long tới gần trăm triệu tệ tiền sản phẩm”.
“Lúc đầu, chúng tôi vô cùng tin tưởng uy tín của tập đoàn Phi Long, nhưng từ sau khi sự cố điều trị xảy ra, chúng tôi tập trung tiến hành kiểm tra chất lượng nghiêm ngặt đối với những sản phẩm này, phát hiện có khuyết điểm nhỏ nhưng nghiêm trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề an toàn. Cho nên, chúng tôi căn cứ thái độ trách nhiệm với nhân dân, lập tức yêu cầu trả hàng với tập đoàn Phi Long”.
“Ai ngờ tập đoàn Phi Long ngang ngược, cực kỳ hung hăng, không cho trả hàng thì đã đành, còn đánh cả người chúng tôi sai đến trả hàng, gây ầm ĩ khiến lòng người căm phẫn!”
“Chúng tôi không biết làm thế nào bởi tập đoàn Phi Long một tay che trời ở khắp Sở Bắc, danh tiếng tập đoàn Phóng Mục chúng tôi lại quá nhỏ, căn bản không thể nào chống lại được”.
“Thế nhưng, vì lợi ích của người dân, lúc này tôi mới không màng sống chết, cố ý chặn đường tổ chuyên án các anh, kính xin ba vị lãnh đạo phân xử cho dân, giải oan cho dân!”
Dáng vẻ anh Đồng uất ức kể lể.
Than thở khóc lóc mà giải thích, nhìn thế nào cũng thấy là người bị hại.
Trong nháy mắt đã có được sự đồng tình của Giám đốc Vương.
“Đáng hận, thật sự là quá đáng hận!”, Giám đốc Vương đập mạnh vào bàn, tức giận đến nỗi râu cũng rung lên: “Trong tình huống chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực mà tập đoàn Phi Long còn dám đối xử với khách hàng như thế, lại dám đánh người, trong mắt đám người này có còn luật pháp nữa hay không?”
“Anh yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ lo liệu”, Giám đốc Vương nói với anh Đồng: “Mặc kệ phía bên kia có thân phận gì, chỉ cần gây ra tai họa, ảnh hưởng tới người dân thì dù tôi có phải liều mất chức vụ này cũng sẽ đưa anh ta ra trước pháp luật!”
“Cảm ơn lãnh đạo!”, trong mắt anh Đồng lộ rõ vẻ vui mừng hớn hở.
Mục Hàn ơi là Mục Hàn, lần này mày có mọc cánh cũng không thoát được đâu.
Giám đốc Vương ra hiệu, anh Đồng cùng trở về với tổ chuyên án.
Mà đây vừa khéo cũng là ý muốn của anh Đồng.
Vừa nghĩ tới việc mình sắp được tận mắt nhìn thấy Mục Hàn bị Giám đốc Vương thẩm vấn và phán quyết, trong lòng anh Đồng vui như nở hoa.
“Ồ, không phải anh ta…”, nhìn thấy gương mặt ẻo lả của anh Đồng, Chúc Long hết sức kinh ngạc.
Lúc anh ta muốn lên tiếng vạch trần, lại bị Mục Hàn ngăn cản.
Mục Hàn không tin, với năng lực của tổ chuyên án, lại có thể tìm được anh Đồng – thủ phạm thật sự phía sau vụ án.
Chắc chắn là anh Đồng không nhẫn nhịn được mà nhảy ra.
Quả nhiên, Giám đốc Vương chỉ trích Mục Hàn và Chúc Long ngay trước mặt anh Đồng: “Các người và cả tập đoàn Phi Long của các người, quả thực là phát rồ rồi, vì kiếm tiền mà ngay cả sự sống chết của người dân cũng không coi ra gì”.
“Người đứng bên cạnh tôi là khách hàng đã đặt máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới do tập đoàn Phi Long các người sản xuất, bây giờ anh ta đến làm chứng tố cáo các người. Bây giờ bằng chứng đã rõ ràng ràng, các người còn gì để nói nữa không?”
“Này, anh có ý gì?”, Chúc Long hét lên: “Anh định cứ như vậy mà định tội chúng tôi sao?”
Mục Hàn lại mỉm cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: “Giám đốc Vương công chính nghiêm minh, tôi vô cùng kính nể. Nếu bằng chứng đã rõ ràng thì chúng tôi không còn gì để nói nữa. Đưa chúng tôi ra chịu sự trừng phạt của pháp luật là trách nhiệm của tổ chuyên án các anh đối với người dân”.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, trong mắt anh Đồng không che giấu nổi vẻ mừng rỡ.
“Các người kiếm tiền không có lương tâm, vậy nửa đời sau cứ ngồi trong tù đi”, anh Đồng làm ra vẻ như mình cực kỳ giận dữ căm hận.
“Nửa đời sau của ai phải ngồi tù còn chưa chắc đâu”, Mục Hàn nhìn chằm chằm anh Đồng, mỉm cười rồi lại nói với Giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, nếu bản án đã không thể thay đổi nữa, vậy tôi có một yêu cầu nho nhỏ, mong rằng có thể được thỏa mãn”.