Trương Thành cau mày hỏi: "Chuyện gì thế?"
“Anh Thành, con đàn bà đê tiện này đi đường không có mắt, đụng phải em còn không xin lỗi”, Ông Ni tỏ vẻ khó chịu.
“Bốp”, một âm thanh lanh lảnh vang lên, người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt Ông Ni, in hăn năm dấu tay đỏ ửng, người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Mày nói ai đê tiện hả?”
"AI", Ông Ni hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt méo mó nhìn người phụ nữ trung niên: “Mày dám đánh tao hả? Con khốn đê tiện lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày!"
Vừa nói, Ông Ni vừa lao về phía người phụ nữ trung niên.
“Được rồi”, Trương Thành kéo Ông Ni lại, tỏ ý bảo cô ta đứng sang một bên, còn Trương Thành bước đến thương lượng với người phụ nữ trung niên: “Đánh người như vậy e là không hay lắm đâu nhỉ?”
“Ôi, cậu em, muốn trách chỉ có thể trách miệng của bạn cậu không sạch sẽ”, người phụ nữ trung niên che miệng nở nụ cười mê hoặc, mái tóc dài quăn khẽ đung đưa, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn có sức quyến rũ, có thể coi là tuyệt sắc giai nhân.
"Vậy chị cũng không thể ra tay đánh người, hôm nay buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích”, Trương Thành bảo vệ người của mình phía sau, Ông Ni nhào vào vòng tay của bạn trai rồi bật khóc, Toàn Cường thấy bộ dạng ấm ức của bạn gái cũng nổi giận đùng đùng.
"Anh Thành, hôm nay phải bắt con ả khốn nạn này trả giá đắt!"
"Đúng v: tên đàn em còn lại là Dương Phong và bạn gái của hắn là Phục Xuyến cũng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên khinh thường liếc nhìn đám sinh viên trước mặt: “Cậu em, cô em, đừng trách chị đây không nhắc nhở các em, bây giờ rời đi vẫn chưa muộn, đợi lát nữa thì không có cơ hội nữa đâu”.
“Nực cười, anh Thành là người của băng Thanh Diệp, các người còn có thể làm gì được chúng tôi hả?”, Toàn Cường ôm lấy cô bạn gái đang khóc nức nở của mình, thẳng thừng nhắc đến tên của băng Thanh Diệp.
"Thanh Diệp ư?", người phụ nữ trung niên nghe đến cái tên này thì sững sờ, giây tiếp theo, lại phát ra một tiếng cười quyến rũ, mê hoặc lòng người, nói: “Thanh Diệp hả? Từ khi nào Thanh Diệp lại tìm đám nhóc này đến làm loạn thế? Hả?”