Trương Hùng đứng dậy, không vui nhìn Lâm Vĩ: “Ai nói đồ bọn tôi đem đến tặng là thấp kém, mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rố”.
Trong nhà, bàn mà ông cụ Trình ngồi đang xì xào bàn tán, ba đệ tử của ông cụ Trình cũng bày tỏ ý kiến của mình về mối quan hệ xã hội mà Trình Quảng và Trình Mông vừa thể hiện, xem thử ai trong hai người họ phù hợp với vị trí nằm quyền nhà họ Trình sau này.
Còn Trình Thanh bị ba người đó tự động bỏ qua.
“Con cho rằng Trình Quảng là một người khá tốt. Thầy à, lúc đầu con cũng từng nghe nói về cây nhân sâm hoang dã này, đã có bốn mươi năm tuổi, có rất nhiều người muốn mua nó nhưng Trình Quảng đã có được nó, trước tiên không nói cần bao nhiêu mối quan hệ mới có được, chỉ riêng công sức. phải bỏ ra cũng rất lớn, chúng ta không thể chỉ nhìn vào. năng lực mà quên đi chữ hiếu”.
Người nói là Tiêu Thăng, viên chức của Ninh Tỉnh.
“Con nghĩ Trình Mông cũng được”, Ninh Trường Hà - lãnh đạo quân đội Ninh Tỉnh nói: “Cả Hoa Hạ này rất ít người có thể được ông Hậu Khải nhận làm đệ tử, vì yêu cầu của ông Hầu Khải quá cao, người bình thường khó có thể đạt được, Trình Mông có tài, chịu khó làm việc, năng lực rất khá”.
“Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”, ông cụ Trình không tỏ thái độ gì mà hỏi một đệ tử khác của mình là Đỗ Hoa — người đứng đầu giới kinh doanh Ninh Tỉnh.
Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niên trông rất thận trọng, dung mạo bình thường, cười khổ nói: “Thưa thầy, lựa chọn của hai đứa trẻ này chỉ là nhập ngũ hay tham gia chính trị, không thể đến lượt con”.
Những lời Đỗ Hoa nói là sự thật, thương nhân có giàu đến mấy cũng chỉ là một tờ giấy trằng trước quyền lực thôi.
“Phát biểu ý kiến là được”, ông cụ Trình bưng tách trà lên, thổi nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm.
“Con nghĩ, Trình Quảng giỏi hơn một chút, đứa trẻ này có lòng, hiểu lễ độ”, Đỗ Hoa nói.
Ông cụ Trình gật đầu, hít sâu một hơi.
“Thầy có quyết định rồi à?”, Ninh Trường Hà hỏi.
“Ử”, ông cụ Trình đáp.
Mặc dù họ thì thầm to nhỏ, giọng cũng không lớn nhưng những người ngồi ở đây có ai mà không biết họ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ của ông cụ Trình rõ ràng là muốn tỏ rõ thái độ, điều này làm tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, trong lúc họ bàn bạc lúc nấy, rất nhiều người trong số đó đã chọn đứng về phía ai.
Trình Quảng và Trình Mông ngồi trong cùng một bàn, hai người đều căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, quyết định sau đó của ông cụ Trình sẽ ảnh hưởng đến cả đời của họ.
Ánh mắt ông cụ Trình dần chuyển đến chỗ Trình Mông, lúc này tim Trình Mông đập khá nhanh, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng tiếng thở dài của ông cụ Trình lại khiến trái tim sắp nhảy ra ngoài của Trình Mông chùng xuống.
Cuối cùng ông cụ Trình dời tầm mắt sang Trình Quảng.
“Thành công rồi, thành công rồi!", trên bàn nhà họ Lâm, Lâm Vĩ khàn giọng hét lên, tiếng hét này còn có cảm giác sắp được thoát khỏi ràng buộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!