Bây giờ, Lâm Vĩ đang nghĩ cách trừng phạt Lâm Xuyên — người đã bất kính với hẳn, còn cả Lâm Thanh Hy. Đợi lần này quay về, dựa vào mối quan hệ của hẳn với Trình Quảng, chắc. chắn Lâm Thị sẽ thuộc về hắn, còn về tên họ Trương, hắn chäc chản sẽ hãm hại đến chết!
Trình Quảng tặng hộp quà, với nụ cười trên môi.
"Ông nội, cháu trai kính chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!", Trình Mông đứng bật dậy, hẳn là cháu trai nhỏ tuổi nhất của nhà họ Trình, năm nay hai mốt tuổi, vẫn còn học đại học, khuôn mặt ngây thơ non nới.
Trình Mông không lấy ra món quà đặc biệt đắt tiền nào, mà chỉ là một vòng tay băng gỗ đàn hương.
"Ông nội, cháu học ở Đô Hải, tình cờ gặp được ông Hầu Khải nên đã bái ông ấy làm thầy, vòng tay này là do ông Hầu Khải đích thân mài giữa, nhờ cháu mang tặng cho ông đấy ạ.
"Ông Hầu Khải!" "Lại còn bái ông Hầu Khải làm thầy!"
Người trong nhà nghe đến cái tên này đều náo động cả lên.
Hầu Khải là một chuyên gia đồ cổ nổi tiếng ở Hoa Hạ, là giáo sư danh dự của bảy trường đại học nổi tiếng Hoa Hạ, đệ tử vô số, có thể gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới đồ cổ.
Những ai chơi đồ cổ, có ai không giàu chứ? Có ai không muốn mời đại sư Hầu Khải? Trở thành đồ đệ của Hầu Khải là thế nào? Dù chỉ là một người bình thường không quyền không thế cũng có thể bay thẳng lên làm phượng hoàng!
Trình Quảng vẫn đang mỉm cười, bỗng liếc xéo Trình Mông bằng ánh mắt u ám.
Những người đứng xem xung quanh cũng thầm giơ ngón tay cái tán thưởng Trình Mông. Một người trẻ tuổi, trông có vẻ non nớt, nhưng thủ đoạn cao siêu, bái Hầu Khải làm thầy đâu phải là chuyện đơn giản?
“Tốt lắm”, ông cụ Trình gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc. vòng, đeo vào cổ tay mình: “Ông và ông Hầu Khải đã nhiều năm không gặp, lúc quay về đó cháu hãy liên hệ cho hai người bọn ta, xem khi nào có thời gian gặp mặt tụ tập nhé”.