"Chồng tôi”, Lâm Thanh Hy nắm lấy cánh tay của Trương Hùng, nở một nụ cười tươi.
Chồng!
Tim Ninh Nhất Châu đập thình thịch, lúc này gã cảm thấy như bị người khác cướp đi thứ gì đó quan trọng, gã liếc nhìn Trương Hùng, trên người Trương Hùng toát ra khí chất nổi bật, cộng thêm bộ vest trên cơ thể khiến gã không thể coi thường.
Lúc Ninh Nhất Châu vẫn đang tự hỏi Trương Hùng là cậu chủ thuộc gia tộc nào, một giọng nói không mấy thiện cảm vang lên.
"Chồng và đồ ở rể lại là hai chuyện khác nhau. Cậu chủ Ninh, người này chính là thằng ở rể của nhà họ Lâm bọn tôi”, Lâm Vĩ và Trình Quảng bước tới.
“Anh Ninh, đã lâu không gặp”, Trình Quảng chào hỏi Ninh Nhất Châu.
"Ừ, đã lâu không gặp, hôm nay nhất định phải uống thêm mấy ly", Ninh Nhất Châu lễ phép đáp lại Trình Quảng, sốt ruột hỏi Lâm Vĩ: “Anh Lâm, anh nói người này chính là thằng ở rể nhà họ Lâm các anh sao?”
"Đúng vậy, một thằng nghèo rớt mồng tơi, bám vào cây. đại thụ nhà họ Lâm bọn tôi”, Lâm Vĩ khoanh tay cười nói.
Hôm nay, trong trang viên nhà họ Trình, Lâm Vĩ không sợ Trương Hùng, thậm chí Lâm Vĩ còn mong Trương Hùng ra tay với mình. Bởi vì hắn biết rõ rằng một khi tên khốn này. không nhãn nhịn được mà ra tay ở nhà họ Trình thì sẽ xong đời.
Trương Hùng khẽ liếc nhìn Lâm Vĩ, không nói gì, trong mắt anh, Lâm Vĩ giống như một tên hề. Nếu muốn, chỉ cần. anh gật đầu thì Lâm Vĩ sẽ chết không có chỗ chôn.
Về việc có nên ra tay trong nhà họ nhà họ Trình hay. không, Trương Hùng hoàn toàn không thèm nghĩ tới, trên đời này không ai có thể quản được anh, cũng không ai dám quản anh.
Thấy Trương Hùng im lặng, Lâm Vĩ cho rằng Trương Hùng sợ hãi nên bật cười: “Tên họ Trương kia, nếu biết điều thì cút ra xa một chút, đây là bữa tiệc của nhà họ Trình, không phải là nơi mà loại ăn mày lang thang như mày có thể đến!"
"Không thể nói vậy được”, lại một giọng nói khác vang lên, Lâm Xuyên mặc một bộ vest lịch sự, bước đến nói: “Trương Hùng đã đến nhà họ Lâm thì chính là người nhà họ Lâm. Sao lại có chuyện người nhà họ Lâm chúng ta ở đây mà lại bảo Trương Hùng rời đi chứ?"
Lâm Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn Trương Hùng với vẻ kỳ quái.
Lâm Thanh Hy ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Xuyên, không biết anh ta đang định giở trò gì.
Sắc mặt Lâm Vĩ không vui lắm, quay lại nói: “Tôi nói này Lâm Xuyên, não cậu có vấn đề hả? Lại nói giúp cho người
ngoài?”
"Ha ha, Trương Hùng là em rể của tôi, sao lại là người ngoài chứ?", Lâm Xuyên hỏi lại.
"Cậu!"