Chương 5
Một nụ cười khinh thường hiện lên trên gương mặt của cô lễ tân, cô ta thản nhiên nói: “Rẻ nhất cũng phải 150 ngàn tệ một đêm”.
“Giá cả khá hợp lý!”, Lục Thần mỉm cười, anh vươn tay tìm ví tiền trong túi vải.
Cô lễ tân đó không tin rằng người đàn ông giản dị trước mắt có thể lấy ra được 150 ngàn tệ.
Cô ta đang chờ xem kịch hay, nụ cười khinh khỉnh của cô ta đã nói lên tất cả.
Khi Lục Thần đang móc ví tiền chuẩn bị lấy thẻ ngân hàng ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước tới: “Lâm Phương, có chuyện gì vậy?”
Cô lễ tân tên Lâm Phương vội vàng tươi cười chào hỏi: “Quản lý Vương, người này nói muốn một căn phòng tổng thống”.
“Ồ?”, quản lý Vương liếc nhìn Lục Thần, nhàn nhạt nói: “Chỗ chúng tôi hết phòng rồi, cậu đến chỗ khác tìm đi!”
“Ồ! Vậy sao?”, Lục Thần cười nhạt: “Nhưng cô nhân viên lễ tân chỗ các anh nói là còn phòng tổng thống”.
Quản lý Vương chế nhạo: “Cho dù có, cậu ở được chắc?”
Lục Thần cũng giễu cợt: “Sao anh biết tôi không ở được?”
“Nhiều lời thế?”, quản lý Vương liếc nhìn bảo vệ ở cửa: “Các cậu làm ăn kiểu gì vậy, ăn mày ăn xin các thứ cũng thả cho vào? Còn không lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
Trên mặt hai nhân viên bảo vệ thoáng qua vẻ run sợ, bọn họ sợ quản lý không vui rồi đuổi việc bọn họ.
Bọn họ vội vàng chạy tới túm Lục Thần định lôi anh ra ngoài.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng, người đàn ông trước mắt như một ngọn núi sừng sững vậy, cho dù bọn họ cố gắng dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển.
“Đúng là vô dụng, các cậu chưa ăn tối à?”, quản lý Vương không tin, anh ta đích thân dùng tay đẩy Lục Thần, nhưng giây tiếp theo, cổ tay anh ta lại truyền đến một trận đau nhức.
Chỉ thấy Lục Thần đã bóp chặt cổ tay anh ta, vặn nhẹ: “Có loại chó má coi thường người khác như các anh sao?”
“Ai da!”
Quản lý Vương đổ mồ hôi, cảm giác như tay bị bóp vụn đến nơi.
“Mau bỏ ra!”
Lục Thần đẩy nhẹ, quản lý Vương lập tức ngã nhào vào quầy lễ tân.
“Sao? Giờ có phòng hay chưa?”
Giọng nói của Lục Thần lạnh lùng, hai mắt như hai thanh kiếm sắc bén, trong lòng quản lý Vương có chút ớn lạnh.