Chương 106
Lục Thần thầm cảm thán một câu.
Tiếng mưa có thể giúp anh át tiếng bước chân.
Anh lại lặng lẽ đi tới, hai mắt đột nhiên mở to, chỉ thấy hai người đeo mặt nạ núp sau một bức tường, đang nhìn thẳng về phía trước.
Khóe miệng Lục Thần nhếch lên, giơ khẩu AK47 lên bắn về phía trước.
“Đoàng, đoàng, đoàng”.
Hai người đàn ông đeo mặt nạ lập tức bị bắn thành tổ ong.
“Không xong rồi, tên khốn đó đang ở sau lưng chúng ta!”
Bọ Cạp không kìm được hét lên.
Vừa hét lên, hắn ta liền nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Chắc chẳn Lục Thần đã phát hiện ra nơi họ đang ẩn náu rồi.
“Mau, chuyển chỗ trốn đi!”
Lần này, Bọ Cạp kìm giọng xuống mức nhỏ nhất có thể.
Nhưng đã quá muộn, Lục Thần đã phát hiện ra nơi ẩn náu của bọn họ.
Vừa nhúc nhích, tiếng súng lại nổ ra, thêm hai người anh em nữa bị bắn trúng đầu, trong đó có Báo Tuyết.
Bọ Cạp cảm thấy rất có lỗi khi lại sơ xuất để mất đi hai người anh em.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cảm thấy tội lỗi, bởi vì Lục Thần sẽ không cho hắn thời gian nghĩ đến điều đó.
“Làm sao đây…đại ca?”, giọng Sói Đen bắt đầu run lên, tuyến phòng thủ của hắn cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Tên Long Vương này đúng là quá đáng sợ.
Đáng sợ hơn những gì hắn ta tưởng tượng rất nhiều.
Người này, không, hắn không phải là người mà là ác quỷ!
Bình thường, chỉ có bọn họ ra tay giết người.
Nhưng lúc này, bọn họ lại giống như một bầy cừu non chờ bị làm thịt, chờ Lục Thần tàn sát.
Tôi không muốn chết!
“Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn một lá bài”.
Bọ Cạp nhếch mép cười.
“Lá bài gì…?”
Lúc này, Sói Đen đã sợ đến ngẩn người, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Lục Thần càng ngày càng tới gần nơi ẩn nấp của bọn họ khiến Bọ Cạp vô cùng sốt ruột.