Cuối tháng ba có đợt lạnh, một ít tuyết rơi xuống Kim Lăng.
Hôm nay, Trình Sưởng vừa đứng dậy, một luồng hơi lạnh từ cửa sổ ập vào, buộc hắn phải quấn chặt quần áo.
Mấy ngày nay hắn không khỏe, có chút mệt mỏi suy nhược, gọi thái y tới khám, chỉ nói là do làm việc vất vả, kê thuốc an thần không có tác dụng bao nhiêu.
Trình Sưởng yêu quý thân thể, coi như vụ án của Trung Dũng Hầu đã khép lại, hắn không đến nha môn nữa, cả ngày ở vương phủ nghỉ ngơi. Cho đến nửa đêm hôm qua, Vệ Giới đột nhiên phái người truyền tin, nói rằng vụ án ở chùa Minh Ẩn có manh mối, mời hắn đến Hoàng Thành Ty.
Trình Sưởng đã ăn sáng xong, Tôn Hải Bình hầu hạ hắn uống thuốc, thấy bên ngoài vẫn còn tuyết nên lấy áo choàng nhung màu xanh đen khoác cho hắn. Nhìn thấy sắc mặt Trình Sưởng vô cùng tái nhợt, không khỏi nói: “Tiểu vương gia, hay là ngài nghỉ một ngày hẵng đi.”
Trình Sưởng lắc đầu, hắn không thích kéo dài, hơn nữa vụ án ở chùa Minh Ẩn có liên quan đến tánh mạng của hắn, “Đi hỏi thử tình huống ra sao.”
Hoàng Thành Ty ở bên ngoài cửa tây của Tuy Cung, cách Tông Thân Vương phủ không xa, đánh xe đến đó khoảng một canh giờ, tới nha ty đã quá trưa.
Trình Sưởng bảo võ vệ chờ ở bên ngoài, cầm dù đi vào trong một mình.
Vệ Giới gác đôi chân dài lên bàn cao, gối đầu lên cánh tay, đợi ở ngoại nha.
Vừa thấy Trình Sưởng, hắn nói: “Này, sao sắc mặt tệ vậy? Tiểu nha đầu của Vân gia đi rồi nên ngài tương tư à?”
Trình Sưởng nghe hắn trêu chọc, phớt lờ hắn.
Vệ Giới không nhiều lời, dẫn Trình Sưởng vào nội nha, đi qua lối đi mới nói: “Cáo già không tín nhiệm ta, hai ngày nay bảo Tuyên Trĩ phụ trách thay đổi nhân sự của Hoàng Thành Ty và Điện Tiền Ty, không tin được mấy kẻ ở ngoại nha, thật phiền phức.”
Trình Sưởng nói: “Sao ngươi không tận dụng cơ hội để cài người của Điện Tiền Ty vào?”
Vệ Giới hoảng sợ, vội vàng nhìn xung quanh làm như thật: “Chuyện này mà ngài cũng nghĩ được? Ghê gớm. Cẩn thận một chút, đừng để người của cáo già nghe được.”
Sau đó hắn thay đổi giọng điệu, thở dài: “Ta nói cho ngài biết, có lẽ ta đã phạm vào điều cấm kỵ.”
Trình Sưởng hỏi: “Cấm kỵ gì?”
“Mấy ngày trước ngài bảo ta bắt đầu từ Phương gia để điều tra vụ án ở chùa Minh Ẩn năm đó đúng không? Ta sẵn tiện tra xét vài người của Phương gia vẫn còn sống hiện giờ, tiểu thư của Phương phủ, tức là goá phụ của Vân Lạc, không hề đơn giản.”
“Phương Phù Lan?”
“Ừm. Sau khi Phương Viễn Sơn bị chém đầu, toàn bộ Phương phủ nếu không bị sung quân thì bị lưu đày. Kết quả ngài đoán xem, vì sao Phương thị có thể ở lại Kim Lăng?”
“Nghe nói Tuyên Uy tướng quân về triều, lấy quân công cầu xin bệ hạ đặc xá tội cho nàng.”
“Đấy là chuyện sau đó. Ta đang hỏi, lúc ấy Phương phủ bị xử lý, cả nhà đều rời khỏi Kim Lăng, vì sao Phương thị không đi cùng?” Vệ Giới nói.
Không đợi Trình Sưởng đáp, hắn nói tiếp: “Lúc ấy Phương Viễn Sơn bị chém đầu, người của Phương gia chạy trốn, bỏ đi, Phương phu nhân thắt cổ tự tử vào ngày hôm sau. Lúc triều đình phát ra ý chỉ xử lý, chỉ có một mình Phương thị ở trong phủ. Hình Bộ nghĩ, dù sao cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, nên phái hai nha sai đến phủ bắt người. Ngài đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Đêm đó hai nha sai chết bất đắc kỳ tử, nghe nói rằng thất khiếu bị chảy máu, thi thể ở trong Phương phủ.”
Trình Sưởng sửng sốt: “Chuyện lớn như vậy, sau này sao không nghe nói?”
“Có người giúp giải quyết hậu quả.” Vệ Giới nói, “Ta chưa kịp điều tra ai đã dọn dẹp hậu quả, dù sao hai nha sai đã chết. Phương thị không đi, bởi vậy mới có cơ hội vào cung cầu xin Hoàng quý phi thương xót.”
Trình Sưởng dừng lại: “Ngươi hãy điều tra Lăng Vương.”
“Ngài nghi ngờ hắn à?” Vệ Giới sửng sốt, “Người giết ngài mấy lần trước không phải là lão tứ hay sao?”
Trình Sưởng không đáp.
Cho dù toàn bộ chứng cứ hiện nay đều chỉ ra Vận Vương, nhưng hắn luôn có chút cảm giác khó giải thích đối với Lăng Vương.
Ngày ấy hắn mang theo Tuyết Đoàn Nhi đến bờ sông Tần Hoài để tìm manh mối, cuối cùng Tuyết Đoàn Nhi chạy về phía Phương Phù Lan.
Mặc dù Phương Phù Lan giải thích rằng, nàng và Tuyết Đoàn Nhi quen nhau là vì từng gặp nó ở trong cung của Hoàng quý phi, nhưng Trình Sưởng không tin nàng lắm —— chỉ gặp vài lần mà Tuyết Đoàn Nhi có thể nhận ra nàng giữa dòng người qua lại trên đường ở Tần Hoài?
Tuy nhiên, những lời của Phương Phù Lan vô tình gợi ý cho Trình Sưởng.
Tuyết Đoàn Nhi từng là con mèo do Hoàng quý phi nuôi, còn Lăng Vương, chẳng phải hắn là con trai của Hoàng quý phi hay sao?
Trình Sưởng không giải thích quá nhiều với Vệ Giới, nhớ lại những gì hắn nói lúc đầu và hỏi: “Ngươi chẳng qua điều tra Phương Phù Lan, có gì mà phạm húy?”
“Ta nói phạm huý, không phải là vấn đề này.” Vệ Giới nói, “Khó điều tra ra sự thật về vụ Phương Viễn Sơn bị tịch thu tài sản và chém đầu, ta mới quay lại tìm manh mối từ những người khác của Phương gia, tra được Phương Phù Lan là một sự trùng hợp.”
“Vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn là chuyện riêng tư của cáo già. Ta tìm những người có liên quan đến chùa Minh Ẩn năm đó để hỏi thăm, à, bao gồm cả ngài nữa, ngoại trừ nghe về vụ án lúc ấy, một nữ nhân đã chết trong chùa, thậm chí không chạm được đến một sợi tơ nhện nào. Kết quả đêm qua, Chu Tài Anh, tức là Ngũ ca nhi của Chu gia mà ngài quen thân khi còn nhỏ, đột nhiên tới gặp ta, nói rằng hắn biết nữ nhân đã chết là ai.”
“Ai?”
“Uyển tần.” Vệ Giới nói. Hắn nhìn xung quanh, hạ giọng nói thêm, “Nghe nói khi cáo già còn là Thái Tử, hai người đã cặp với nhau.”
Trình Sưởng hơi bực: “Các ngươi ở đây, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải là chuyện bình thường à?”
Cùng với một tần thiếp thì có gì lạ? Dù sao Chiêu Nguyên Đế cũng là hoàng đế, hắn thích ai hoặc không thích ai còn cần người khác cho phép hay sao?
Vệ Giới đắm chìm trong sự thật chuẩn bị nói ra, nhất thời không để ý Trình Sưởng nói “Các ngươi ở đây” là có ý gì, hắn nói: “Ta nói cho ngài biết, Uyển tần này thật ra không nên gọi là Uyển tần, nàng lớn hơn cáo già tám tuổi, đã từng là sủng phi của tiên đế, nên được gọi là Uyển thái tần.”
Trình Sưởng: “……”
Thôi được rồi, quan hệ của thiên gia cổ đại thường tương đối hỗn loạn, triều đại nào cũng xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể hiểu được.
Vệ Giới nói: “Thực ra ta điều tra vụ án ở chùa Minh Ẩn vì muốn sớm tìm được Ngũ điện hạ mất tích, dù sao lão tam và lão tứ chẳng ra gì, để bọn họ kế thừa giang sơn coi như xong, xã tắc sẽ bị huỷ hoại. Nào biết như vậy lại tra ra chuyện của cáo già, thảo nào lúc ấy cáo già chỉ kêu ta tìm người, không nói với ta chuyện gì đã xảy ra ở chùa Minh Ẩn năm đó.”
“Ta nói cho ngài biết, tai mắt của cáo già rất nhạy bén, sớm muộn gì cũng biết ta đã xốc gốc gác của ông ta, đến lúc đó ông ta sẽ truyền ta đến Kim Loan Điện để hỏi tội, ngài cần phải cứu ta.”
Trình Sưởng nói: “Biết rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì đi tới phòng của Vệ Giới ở nội nha, võ vệ canh gác bên ngoài chắp tay nói: “Điện hạ, Vệ đại nhân.”
Vệ Giới hỏi: “Người còn thành thật không?”
Võ vệ nói: “Vẫn luôn ở bên trong, không có động tĩnh gì.”
Vệ Giới gật đầu, giơ tay đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng có một nam tử với nước da trắng, ngũ quan thanh tú, nhìn tuổi, có lẽ mới vừa cập quan, xấp xỉ với Trình Sưởng.
Tuy nhiên vừa thấy Trình Sưởng, hắn lại giật mình, đột nhiên quay qua nhìn chỗ khác.
Trình Sưởng chưa bao giờ gặp người này, nhưng cũng đoán được, hắn chính là Ngũ ca nhi của Chu gia, Chu Tài Anh, quen biết mình lúc nhỏ.
Tối hôm qua Chu Tài Anh tới Hoàng Thành Ty, Vệ Giới sợ mình có sơ sót nếu đơn độc hỏi chuyện, vì thế tự quyết định giam Chu Tài Anh ở đây, sau đó phái người đến vương phủ ngay trong đêm để truyền lời, kêu Trình Sưởng tới.
Trình Sưởng luôn lo lắng có người lợi dụng chuyện hắn “mất trí nhớ” để mai phục hại hắn, vì vậy từ đầu đến cuối, ngoại trừ tiết lộ chút sự thật với Vân Hy và Vệ Giới, hắn giấu kín bí mật. Hiện tại nhìn thấy Chu Tài Anh, đã là bạn thuở nhỏ, hắn không thể giả vờ không quen, rót một chén trà nhỏ đưa cho Chu Tài Anh rồi nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì ở chùa Minh Ẩn năm đó?”
Chu Tài Anh thấy Trình Sưởng chịu nói chuyện với mình thì sững người một chút.
Trình Sưởng thấy phản ứng của hắn cũng sửng sốt.
Mình đã làm gì sai hay sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Chu Tài Anh đã cầm lấy chén trà và nói: “Bẩm điện hạ, tiểu nhân không nhớ rõ lắm nguyên nhân dẫn đến vụ án ở chùa Minh Ẩn năm đó, chỉ nhớ trước lúc vụ án xảy ra, có hai người không rõ thân phận sống trong chùa Minh Ẩn, một phụ nhân và một đứa trẻ, là hai mẹ con.”
Triều đại không có phong tục tuẫn táng. Sau khi tiên đế qua đời, phần lớn các thái phi và thái tần đều ở trong Tuy Cung, một số ít tự nguyện đến chùa hoàng gia để tu hành, cùng sống trong Đông Khuyết viện của chùa Minh Ẩn.
“Chùa Minh Ẩn rất lớn, chiếm gần một nửa núi Bình Nam, nhưng hai mẹ con người này không ở trong Đông Khuyết viện, mà ở một nơi bí ẩn lưng chừng núi, không thường ra ngoài. Một lão thái giám và tiểu đồ đệ của ông ở trong chùa chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.”
Trình Sưởng hỏi: “Nếu hai mẹ con người này sống ở nơi bí ẩn, vì sao ngươi biết bọn họ?”
Chu Tài Anh ngẩn người: “Chẳng phải điện hạ đã dẫn chúng ta đến gặp bọn họ hay sao?”
Hắn giải thích: “Có lần Thái Hoàng Thái Hậu đưa chúng ta lên chùa, điện hạ nói muốn lẻn ra ngoài săn thỏ, ngài chạy xa, còn bị thương, cũng may gặp được đứa trẻ kia, hắn không những trị thương cho ngài, còn cõng ngài trở về. Sau này tới chùa Minh Ẩn lần nữa, ngài nói ngài muốn trả ơn, lén dẫn ta và Lăng Nhi muội muội đi tìm đứa trẻ kia.”
Trình Sưởng uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Lâu quá nên đã quên.”
Chu Tài Anh gật đầu: “Khi đó còn nhỏ, tiểu nhân và Lăng Nhi muội muội theo ngài đến gặp hai mẹ con người kia hai lần, sau này Lăng Nhi muội muội cũng quên chuyện này. Sở dĩ tiểu nhân nhớ rõ, là vì phụ thân của tiểu nhân lúc đó làm ở Lễ Bộ. Khi án mạng xảy ra ở chùa Minh Ẩn, tiểu nhân theo phụ thân lên chùa. Lúc ấy có không ít người đã chết trong chùa, bao gồm một số nhà sư và nội thị quan thường trú trong chùa.”
“Tiểu nhân nhớ, lúc thi thể của phụ nhân bị mang ra ngoài, bệ hạ vừa tới, ông rất đau lòng, gọi phụ nhân là ‘Chiêu Chiêu’, phái cấm vệ đi tìm đứa trẻ kia, nói rằng đứa trẻ tên là ‘Húc Nhi’. Nhưng Húc Nhi mất tích, không ai tìm được.”
“Thực ra ‘Chiêu Chiêu’ là ai, ‘Húc Nhi’ là ai, lúc ấy tiểu nhân còn quá nhỏ nên không để ý. Mãi về sau, cả nhà tiểu nhân bị đuổi khỏi Kim Lăng, tiểu nhân nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện mới biết ‘Chiêu Chiêu’ là sủng phi của tiên đế năm xưa, khuê danh của Uyển tần, còn Húc Nhi là Trình Húc, Ngũ điện hạ đã mất tích.”
“Phụ thân nói, ông không phạm lỗi trong công việc, mà đã biết bí mật của bệ hạ nên mới bị bệ hạ đuổi ra khỏi Kim Lăng. Năm đó tiên đế bị bệnh nặng, Uyển tần đã ‘mắc bệnh qua đời’ trước khi tiên đế băng hà.”
Không ngờ “mắc bệnh qua đời” hóa ra chỉ là kế ve sầu thoát xác, sở dĩ Uyển tần “mắc bệnh” là vì bà có thai, sau khi “qua đời” Uyển tần không những bí mật ở trong chùa Minh Ẩn, còn sinh Trình Húc cho Chiêu Nguyên Đế.
Trình Sưởng nói: “Theo như ngươi nói, bệ hạ coi trọng Uyển tần và Ngũ điện hạ, vì sao không sớm đón bọn họ về cung? Chẳng lẽ bệ hạ không biết sự tồn tại của mẹ con bọn họ trước khi xảy ra vụ án ở chùa Minh Ẩn?”
“Tiểu nhân không biết.” Chu Tài Anh nói, “Điện hạ có thể hỏi các nhà sư ở chùa Minh Ẩn, hoặc các quan viên đã từng đảm nhiệm chức vụ ở chùa Minh Ẩn năm đó.”
Trình Sưởng gật đầu, nhất thời nhớ tới chuyện Phương Viễn Sơn cũng thường trú ở chùa Minh Ẩn năm đó, đang định hỏi về Phương gia, đột nhiên có người gõ cửa.
Võ vệ canh giữ bên ngoài chắp tay với Vệ Giới: “Đại nhân, Ngô công công bên cạnh bệ hạ tới đây, mời ngài đến Văn Đức Điện diện thánh.”
Vệ Giới nằm dài trên giường tre nhỏ nghe Trình Sưởng hỏi chuyện, vừa nghe vậy, cong chân ngồi dậy hỏi: “Ngô Mão tự mình tới? Có nói chuyện gì không?”
“Ngô công công không đề cập, chỉ nói bệ hạ gọi ngài qua đó ngay lập tức.”
Vệ Giới ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được rồi.” Đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Trình Sưởng nhất thời cảm thấy không ổn, nói với Vệ Giới: “Ta đi với ngươi.”
“Đừng.” Vệ Giới nói, “Chắc không phải chuyện gì to tác đâu.” Hắn bĩu môi với Chu Tài Anh, “Hôm qua thằng nhóc này đến Hoàng Thành Ty lúc nửa đêm, tin tức của cáo già rất nhạy bén, nhưng không phải ông ta có đôi tai nghe được những âm thanh trong gió, tám phần là tìm ta hỏi chuyện đổi cấm vệ của Hoàng Thành Ty và Điện Tiền Ty. Ngài đi với ta, cáo già ngược lại cho rằng chúng ta kết bè kết đảng.”
Nói xong, hắn rời đi.
Vệ Giới đi rồi, Trình Sưởng vẫn luôn có chút bồn chồn. Hoàng Thành Ty cách xa Văn Đức Điện, Ngô Mão là nội thị quan chưởng bút bên cạnh Chiêu Nguyên Đế, vì chuyện gì mà khiến ông tự mình tới đây mời người?
Nghĩ tới đây, hắn đẩy cửa ra, nói với võ vệ canh giữ bên ngoài: “Ngươi tìm người đi hỏi thăm, vì sao bệ hạ truyền Vệ đại nhân.”
“Vâng.” Võ vệ nhận lệnh, lập tức tìm người đi thăm dò tin tức.
Trình Sưởng trở lại phòng, đi tới đi lui vài bước, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Chu Tài Anh, nhớ tới một chuyện nên hỏi: “Ta nhớ lần trước Vệ Giới tìm ngươi hỏi về vụ án ở chùa, ngươi qua loa cho xong, nói rằng mình không biết. Vì sao đêm qua ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt, quyết định nói mọi thứ cho hắn biết?”
“Bẩm điện hạ, lúc đầu tiểu nhân không nói gì vì chuyện này là việc riêng của bệ hạ, tiểu nhân không dám tùy tiện nói với người khác. Nhưng dù sao Vệ đại nhân cũng là cấm vệ bên cạnh bệ hạ, là chỉ huy sứ đại nhân của Hoàng Thành Ty, tiểu nhân nghĩ hắn hỏi thăm vụ án ở chùa Minh Ẩn, có lẽ để tìm Ngũ điện hạ đã mất tích, được bệ hạ ngầm đồng ý. Tiểu nhân sợ trì hoãn chuyện quan trọng của bệ hạ nên mới tới Hoàng Thành Ty, bẩm báo sự thật.”