Điền Tứ nói: “Ta, ta chưa, nghĩ tới.” Hắn hỏi, “A Đinh, ngài —— hỏi điều này, làm gì?”
Vân Hy nói: “Năm nay Vọng An cập quan, theo lý nên thành gia, A Linh cũng vừa qua tuổi cập kê, ta thấy hai người bọn họ hợp tuổi, biết rõ lẫn nhau, muốn hỏi ý của ngươi thế nào?”
Điền Tứ sửng sốt: “À, thì ra như vậy.”
Hắn không trả lời được, hay không được, chỉ cụp mắt, ngồi yên. truyện đam mỹ
Ở trước mặt Vân Hy, Điền Tứ luôn luôn có gì nói nấy, rất ít khi ngập ngừng thế này.
Vân Hy thấy hắn do dự, không phải nàng không hiểu.
Điền Tứ cống hiến cả đời cho Điền Trạch. Năm vừa tới Kim Lăng, không có chỗ nào dừng chân, để Điền Trạch yên tâm ở nhà học hành thi khoa cử, hắn dựa vào võ công mèo cào để tìm việc ở Kinh Triệu phủ. Hắn chỉ biết vài chữ, có thể sống tạm bằng nghề sao chép trong phủ nha, nhưng bởi vì tiền công làm nha sai cao hơn, hắn muốn dùng số tiền dư để mua bút mực cho Điền Trạch, bị mấy bộ khoái ở Kinh Triệu phủ bắt nạt đến mức mặt mũi bầm dập, còn liều mạng muốn làm nha sai.
Nay Điền Trạch sắp có tương lai tươi sáng, hắn nên suy xét cẩn thận.
Vân Hy nói: “Vọng An có học vấn tốt, hiện tại đã là cử nhân. Qua kỳ thi mùa xuân, nếu được ghi tên trên bảng vàng, ngày sau nhất định có thể thăng chức rất nhanh. Ta biết ngươi muốn tốt cho Vọng An, Trung Dũng Hầu phủ đã sa sút, A Linh có số khổ, cưới nàng thì sẽ không giúp được gì cho tương lai của Vọng An. Nếu ngươi cảm thấy bọn họ không thích hợp, không xứng đôi thì có thể nói thẳng, ta không ngại.”
“A Đinh ngài ngài ngài, ngài hiểu lầm rồi, ý ta không, không phải, thế này.” Điền Tứ vội nói, “Đây là, hai việc khác nhau. Cho dù —— cho dù Vọng An, sau này có tương lai tốt đẹp, cũng nên nhớ tới hầu phủ, đã có ơn đối với chúng ta.”
“Nhưng mà, nhưng mà ——” Điền Tứ do dự, “Đây là, chuyện riêng của Vọng An. Ta phải để hắn, tự mình quyết định. Ta muốn, muốn chờ khoa cử kết thúc, sẽ hỏi, ý hắn. Không biết, A Linh cô nương, chờ được không.”
“Chờ được.” Vân Hy nói, “Dù sao ta cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho A Linh trước, sau này nàng không thành thân với Vọng An thì cũng phải gả cho người khác. Kỳ thi mùa xuân sẽ diễn ra trong một hai tháng nay, ngươi để Vọng An yên tâm học hành.”
Nói xong, nàng gọi Dơ Dơ tới, giật quả bóng gỗ trong miệng nó, giơ cao để nó nhảy lên chộp lấy.
Điền Tứ nhìn quả cầu gỗ rỗng ruột trên tay Vân Hy và nói: “Quả cầu gỗ này, là, là trước đây, Tam công tử, đưa phải không?”
Hắn lại nói: “Mấy ngày rồi, không gặp, Tam công tử.”
Vân Hy nghe vậy, hơi khựng lại một chút.
Qua một lát, nàng lại ném quả cầu gỗ ra ngoài, thản nhiên nói: “Năm sau hắn được thăng lên làm thị ngự sử, nghe nói sắp được phong làm vương thế tử, có lẽ bận rộn.”
Điền Tứ gật đầu, hắn biết, đây là một trong những sự kiện lớn của Tuy Cung vào năm sau.
Trước đây, Chiêu Nguyên Đế không chắc chắn về người được chọn cho trữ vị. Sau tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, tin tức Vận Vương phi có thai như đá rơi xuống nước, nhất thời khơi dậy hàng ngàn lớp sóng. Vài vị đại thần chức cao soạn thảo tấu chương cả đêm, để Lại Bộ thượng thư và Xu Mật Sử Diêu Hàng Sơn cùng trình lên, thỉnh lập Vận Vương điện hạ làm Thái Tử của Đông Cung. Chiêu Nguyên Đế vốn không cho ý kiến, nhưng cứ hết tấu chương này đến tấu chương khác, ông đành phải lên tiếng với các đại thần đến yết kiến vào đêm giao thừa: “Lập trữ là đại sự, tạm gác lại đến mùa xuân tháng ba hãy nói. Dặn dò Lễ Bộ, Hồng Lư Tự, Tông Nhân Phủ khẩn trương chuẩn bị trước, xác nhận địa vị vương thế tử cho Sưởng Nhi.”
Nói xong, ông hạ chỉ, thăng chức cho Trình Sưởng từ tuần thành ngự sử thành thị ngự sử.
Vân Hy đứng dậy, lấy quả cầu gỗ mà Dơ Dơ mang về, đặt lên cao rồi nói: “Ta đi ra ngoài một lát.”
Điền Tứ biết hôm nay là tết Thượng Nguyên, đi theo sau hỏi: “A Đinh, ngài, ngài muốn đi ra ngoài xem đèn phải không?” Hắn nhìn sắc trời, vừa mới giờ thân, “Giờ còn hơi, hơi sớm.”
Hắn cảm thấy vào ngày lễ hội, Vân Hy dạo phố ngắm đèn một mình có chút cô đơn đáng thương nên nói: “Ta, ta đi với ngài.”
Vân Hy cười nói: “Ta không đi xem đèn, chỉ đi mua hai cái về cho a tẩu và A Linh.”
A tẩu bị bệnh, Bạch Linh muốn ở trong phủ chăm sóc Bạch thúc, hôm nay là ngày hội, nơi nơi giăng đèn kết hoa, bọn họ lại không thể đi ra ngoài xem, vì vậy nàng muốn mua hai cái về, chờ vài ngày nữa a tẩu hết bệnh, A Linh rảnh rỗi, sẽ đưa họ đi thả đèn vào ban đêm.
Vân Hy nói thêm: “Bây giờ là đúng thời điểm đi ra ngoài. Nếu đợi trời tối, trên đường đông người, không biết chừng nào mới có thể về nhà. Ngươi đừng đi cùng ta, Vọng An phải học bài, ngươi trở về với hắn đi.”
Nói xong, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phủ.
Trong toàn bộ Kim Lăng thành, nơi có ánh đèn đẹp nhất không phải ở phố Chu Tước, mà ở ngõ Đồng Tử phía tây. Ngõ Đồng Tử nằm bên bờ sông Tần Hoài, tuy nói là “ngõ”, nhưng thực ra là khu vực trải dài tứ phía, dọc phố có đủ loại hàng rong, thuyền hoa đậu dọc bờ sông, đi sâu vào ngõ nhỏ có bán sách và tranh, có món đồ bằng ngọc, cũng có người buôn bán da thịt. Những cửa hàng nhỏ này ngày thường tự quản, không quấy rầy lẫn nhau. Tới mười lăm tháng giêng hôm nay, tất cả đều thắp đèn lồng. Ánh đèn bắt đầu từ Quỳnh Lâu cao nhất, kéo thẳng xuống, đi qua con đường dài, đi qua quán trà quán rượu, trải dài đến tận sông Tần Hoài, nhìn từ chỗ xa và chỗ cao, trông giống như bầu trời đầy sao rơi xuống nhân gian, đẹp lộng lẫy lay động tâm hồn.
Tuy rằng Vân Hy đi sớm, nhưng hôm nay người ra đường xem đèn rất nhiều, vội vàng chạy tới ngõ Đồng Tử đã sắp tối.
Ven sông Tần Hoài có rất nhiều người bán đèn, nàng đứng trước một quán nhỏ, chọn đèn phù dung cho a tẩu trước, sau đó chọn đèn con thỏ cho Bạch Linh, ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng nên mua một cái cho mình.
Trong lòng nàng có những cảnh tượng rất đẹp, có gần trong gang tấc, có xa xôi không thể với tới, trời đã sắp tối, đơn giản thả đèn ở bờ sông rồi trở về.
Vân Hy nghĩ vậy, cúi đầu chọn đèn, khóe mắt vô tình nhìn thấy một bóng người.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một bộ đồ nâu thấp thoáng giữa dòng người qua lại.
Đồ nâu?
Vân Hy chợt nhớ tới những lời Triệu Ngũ nói ban ngày ——
“Bên ngoài phủ thường có một người mặc đồ nâu, che mặt lảng vảng gần đầu ngõ, nhìn dáng người rất giống thiếu gia đã khuất.”
Tay Vân Hy không khỏi run lên.
Nàng ổn định tinh thần, đặt đèn xuống, đi dọc theo bờ sông Tần Hoài như không có chuyện gì xảy ra, dựa vào bóng nước và đèn lưu li bên cạnh để chú ý động tĩnh phía sau.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một người mặc đồ nâu, che mặt lại đi theo.
Tim Vân Hy đập mất kiểm soát.
Nàng do dự tại chỗ một lúc, nhưng không dám lập tức tới nhận người. Triệu Ngũ nói rằng người mặc đồ nâu này rất cảnh giác, có võ công, nếu có ai đó đến gần sẽ bỏ chạy ngay.
Vân Hy đang định dụ người mặc đồ nâu vào một con hẻm rồi chặn đường, ai ngờ trong lúc nàng do dự, người mặc đồ nâu cũng phát hiện ra, xoay người đi ngược lại.
Vân Hy sốt ruột, lập tức đi theo.
Triệu Ngũ nói đúng.
Tuy người này mặc áo choàng màu nâu để che khuôn mặt và dáng người, nhưng chỉ xét về dáng người, thật sự hơi giống ca ca.
Trời nhá nhem tối, ngõ Đồng Tử đã thắp đèn, người ngắm đèn rộn ràng tấp nập, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước và trên bầu trời đêm, rực rỡ đến mức không giống như đang ở nhân gian.
Nhưng Vân Hy không có lòng dạ nào để ngắm đèn ngày tết nguyên tiêu, người mặc đồ nâu đã phát hiện ra nàng, dừng tại chỗ một chút, bước chân càng lúc càng nhanh, rồi chạy như điên.
Vân Hy không kịp phản ứng, hét to: “Đứng lại!” Không quan tâm, đuổi theo.
Võ công của người mặc đồ nâu rất giỏi, mặc dù đường phố đông đúc nhưng hắn chạy trốn cực nhanh.
Nhưng dường như hắn không quen đường trong ngõ Đồng Tử, đi qua mấy ngõ nhỏ, nhìn thấy một con phố dài chạy tới cuối, dưới tình thế cấp bách đã lật đổ sạp đèn bên cạnh, nhún người nhảy vào con hẻm ngắn phía sau sạp.
Đủ loại đèn lồng rơi xuống đất, Vân Hy vốn định giúp nhặt lên, nhưng con hẻm ngắn trước mắt là tuyệt cảnh, với võ công của người mặc áo nâu, dư sức trèo tường chạy. Nàng sợ bị mất dấu người mặc áo nâu nên vội vã đuổi theo, không ngờ đạp vỡ vài ngọn đèn.
Người bán hàng rong choáng váng, mắng to phía sau: “Ngươi ngươi ngươi ngươi, các ngươi đang làm gì vậy! Các ngươi đền đèn cho ta!”
Vân Hy không kịp trả lời, con hẻm ngắn là ngõ sau, bên trong tối đen như mực, nàng không nghe thấy tiếng trèo tường, vì thế giảm tốc độ, từ từ mò mẫm đi vào.
Người mặc áo nâu có lẽ đã nấp rồi, Vân Hy vừa lặng lẽ đi vào, vừa lấy mồi lửa, đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên thổi qua bên tai. Vân Hy nghiêng đầu để tránh, ngay sau đó, một chưởng từ phía trước đánh tới.
Đôi mắt của Vân Hy đã thích ứng với bóng tối, nàng nhận ra mình đang đánh nhau với người mặc áo nâu, thầm cắn răng, lập tức buông lỏng cảnh giác, không chút do dự cởi mũ trùm đầu của hắn.
Người mặc đồ nâu không muốn làm nàng bị thương, vốn đã chém ra một chưởng, thấy nàng không hề phòng bị nên đột ngột thu lại, trong khoảng thời gian ngắn bị chiêu thức không chừa đường lui của Vân Hy ép phải đỡ trái đỡ phải.
“Thanh Thiên lão gia, ở bên kia!”
Đột nhiên có tiếng hét ở đầu ngõ, người mặc đồ nâu quay lại nhìn, thì ra là người bán hàng rong dẫn tuần thành ngự sử tới.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”
Người mặc đồ nâu lùi ba bước, giơ tay vén áo choàng.
Áo choàng màu nâu, phản chiếu ánh lửa trên tay quan sai cách đó không xa, trước mắt rõ ràng là một nữ tử cao gầy.
Nàng cột tóc đuôi ngựa giống Vân Hy, hai hàng lông mày dài hơi nhướng lên, tuy mắt một mí, nhưng đôi mắt giống như vầng trăng khuyết, rất xinh đẹp, khóe môi mím chặt vểnh lên mang theo ý cười, kèm chút bướng bỉnh xinh xắn.
Vân Hy nhận ra người trước mặt, vui mừng khôn xiết: “A Cửu!”
Dường như A Cửu rất đắc ý, vòng tay ôm vai Vân Hy: “Võ công không tồi, có tiến bộ, nhưng vẫn thua ta một chút!”
Vân Hy nhìn xung quanh và hỏi: “Chỉ một mình ngươi à?”
“Hở? Nếu không phải thì sao?” A Cửu nhìn xung quanh theo ánh mắt của Vân Hy, “Ngươi cảm thấy còn có ai?”
Vân Hy hơi trầm mặc, nàng có chút thất vọng, nhưng sau đó nghĩ lại, ca ca đã qua đời bốn năm, vốn dĩ là một suy nghĩ hư vô, hiện giờ A Cửu có thể trở về là tốt rồi.
Vân Hy vui vẻ trở lại và hỏi: “Mấy ngày nay, người ở gần Trung Dũng Hầu phủ cũng là ngươi à?”
A Cửu nói: “Ừ.”
“Binh Bộ nói các ngươi đến tháng hai mới tới Kim Lăng mà? Sao ngươi trở lại nhanh vậy?”
“Ta đi nhanh, mấy lão trung đầu không đuổi kịp.” A Cửu hếch cằm đắc ý, “Vốn dĩ muốn về trước để dành sự bất ngờ cho ngươi. Thật vất vả mới hỏi thăm rõ ràng đường đến hầu phủ, tới cửa thì thấy một nửa là người không quen, có một người trắng trẻo sạch sẽ, thanh tú giống như một cô nương, chẳng biết là ai.”
Vân Hy cười, định nói với nàng người trắng trẻo sạch sẽ kia là Điền Tứ, nhưng nghe phía sau có người nói: “Chỗ này, ngay chỗ này, hai người bọn họ xốc sạp của ta.”
Người bán hàng rong vừa rồi dẫn tuần thành ngự sử tới.
Nhìn thấy Vân Hy và A Cửu dưới ánh đèn, “Hầy” một tiếng, đấm ngực nói: “Hai cô nương xinh đẹp thế này, tại sao phá hoại việc làm ăn của người ta? Quan lão gia, ngài phải trả lại công bằng cho tiểu nhân!”
Tuần thành ngự sử đáp ứng, đang định hỏi rõ nguyên nhân, nhìn kỹ Vân Hy, nhận ra nàng, sửng sốt nói: “Vân giáo úy?”
Hắn khó xử.
Hắn và Vân Hy đều cùng thất phẩm, nhưng Vân Hy là con gái của Trung Dũng Hầu, thật sự không dễ xử trí. Do dự một chút mới nói: “Như vầy đi, ta đưa các ngươi đến gặp ngự sử đại nhân đang trực tối nay.”
Các nha thự như Ngự Sử Đài Xu và Mật Viện, ngoài tổng nha ở ngoài Tuy Cung, còn có các trạm trực ở phía đông tây nam bắc của Kim Lăng.
Ngõ Đồng Tử ở phía tây, cách trạm phía tây của Ngự Sử Đài không xa, Vân Hy và những người khác được tuần thành ngự sử dẫn tới trung viện của trạm phía tây của Ngự Sử Đài.
Tuần thành ngự sử chắp tay: “Các vị chờ ở trong viện một lát, ta đi bẩm báo trước.”
Vân Hy gật đầu: “Làm phiền.”
Giờ phút này trời đã tối, từ xa nhìn lại, trạm trực đã thắp đèn, trước cửa sổ phản chiếu một bóng người yên tĩnh, trên bàn chất hồ sơ như núi, hắn đang xem rất nghiêm túc.
Không biết là vị đại nhân nào, đêm tết Thượng Nguyên mà vẫn cần cù như thế.
Trong khi chờ bẩm báo, A Cửu huých khuỷu tay vào Vân Hy, cảm thấy khá mới mẻ: “Này, ngươi nói xem đó là ai vậy, toàn bộ Kim Lăng ở bên ngoài ăn mừng tết hoa đăng, hắn thì ngược lại, một mình trốn đi đọc hồ sơ, chăm chỉ như vậy, tám phần là con mọt sách. Không sao, nếu cả đời không thăng chức nhanh được, có thể trà trộn vào làm ngự sử của Ngự Sử Đài, không tồi!”
Vân Hy liếc nhìn nàng, không nói gì.
A Cửu thấy Vân Hy không để ý tới mình, chỉ vào bóng người trên cửa sổ, trêu chọc người bán hàng rong đang ngồi xổm một bên: “Ngươi đừng uất ức, mau nhìn đi, Thanh Thiên đại lão gia sẽ giúp ngươi! Nếu không va phải chúng ta, ngươi không có may mắn này đâu!”
Người bán rong “Hừ”, xắn tay áo, quay mặt đi, ngồi xổm dịch sang một bên.
Tuần thành ngự sử mới vừa đi bẩm báo nhanh chóng đi ra, nói với Vân Hy và mọi người: “Thị ngự sử đại nhân gọi các ngươi vào.”
Vân Hy gật đầu, dẫn A Cửu vào phòng trực.
Trong phòng sáng đèn, mới vừa bước vào đã nghe tiếng ngáy. Vân Hy nhìn kỹ, bên trái và bên phải của bàn còn có hai cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ cũng chất đầy hồ sơ, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ nằm dài trên hồ sơ, ngủ say như đang lọt trong sương mù.
Chỉ có người ngồi giữa bàn vẫn tỉnh táo, hắn chăm chú đọc sách, giống như người trong tranh, cũng giống thần tiên dưới ánh trăng.
Trong chớp mắt khiến lòng người yên tĩnh.
“Đại nhân, đã đưa người tới.”
Trình Sưởng ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Vân Hy, cũng sửng sốt một chút.
Vừa rồi tuần thành ngự sử tới bẩm báo, không nói tên họ, chỉ nói là có quan viên gây rối trong ngõ Đồng Tử.
Nếu là Vân Hy, vậy nhất định là có lý do.
Trình Sưởng đang định hỏi, chưa kịp lên tiếng, người bán hàng rong đột ngột quỳ xuống đất, khóc lóc kể lể: “Thanh Thiên lão gia, ngài nhất định phải giúp tiểu nhân!” Hắn liếc nhìn Vân Hy và A Cửu, nhớ ra vừa rồi tuần thành ngự sử gọi Vân Hy là “giáo úy” gì đó, như vậy nhất định là chủ mưu nên chỉ vào nàng nói, “Chính nàng ta, nàng và đồng bọn không những xốc quán của tiểu nhân, dẫm rách đèn của tiểu nhân, vừa rồi chúng ta chờ bên ngoài, còn nói những lời làm nhục tiểu nhân, làm nhục đại nhân! Nàng nói ngài là con mọt sách, cả đời không thể thăng chức nhanh được! Chứng tỏ đến gây sự! Đại nhân, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngài nhất định phải vì tiểu nhân, vì chính mình, đòi lại công bằng ——”
Trình Sưởng nghe nói rằng Vân Hy gây chuyện, vốn không tin, hiện giờ nghe người bán hàng rong nói vậy thì càng kinh ngạc hơn.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua Vân Hy, nhướng mày.
Vân Hy: “……”
Nàng cụp mắt, gót chân lặng lẽ cọ xuống đất.
Không biết dao găm bên hông nàng cứng, hay là gạch dưới đất cứng hơn?
Quên đi, không cần quan tâm cái nào cứng, chỉ cần nhanh chóng khoét một khe đất chui vào là được.