Người trong phòng đồng loạt sững sờ.
Động tác của phó tướng cực nhanh, cửa vừa có động tĩnh đã cất phong thư.
Bùi Lan sa sầm mặt khi thấy người ở cửa lại là Vân Hy.
Nhưng ngay sau đó, hắn gạt đi sự khó chịu trong lòng, nở nụ cười nhẹ và hỏi: “A Đinh, sắp tới giờ tuất rồi, sao không vào tiệc chờ bánh mừng thọ?”
Vân Hy không muốn nhiều lời với Bùi Lan, đi từng bước đến trước mặt hắn, giơ tay ra: “Thư.”
Bùi Lan kinh ngạc: “Thư gì?”
“Thư khẩn cấp mà ca ca của nàng đã viết cho triều đình, tố cáo sự phản bội của Chiêu Viễn.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa, Bùi Lan ngước nhìn, phát hiện lại là Trình Sưởng.
Tại sao Tam công tử của Tông Thân Vương phủ cũng ở đây?
Ánh mắt của Bùi Lan chìm xuống, nhìn thoáng qua Phùng quản gia đang lau mồ hôi liên tục ở bên cạnh Trình Sưởng.
Nhưng đây là lỗi của nhị thiếu gia, trước mặt tiểu vương gia, Phùng quản gia đâu dám nói rõ cho Bùi Lan?
Suy nghĩ của Bùi Lan xoay chuyển cực nhanh, thầm nghĩ chuyện đã đến nước này, nghĩ biện pháp đối phó là việc quan trọng nhất.
Hơn nữa, ngay cả khi bị Vân Hy và Trình Sưởng đánh vỡ chuyện này, cũng không có gì ghê gớm. Vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, hắn là đại tướng quân, là người lớn lên ở phủ thượng thư, sẽ không để cho mình không có lối thoát.
Bùi Lan giả vờ không biết: “Phong thư kia, chẳng phải đến nay vẫn chưa có tung tích hay sao?”
“Ngài có đưa hay không?” Vân Hy hỏi lần nữa.
Bùi Lan không đáp.
“Được rồi.” Vân Hy gật đầu.
Tiếng nói vừa dứt, nàng cũng ra tay hướng thẳng tới vai Bùi Lan, Bùi Lan nghiêng người tránh, khó khăn lắm mới né được.
Ngay sau đó, một chân quét ngang đánh úp lại từ bên trái, kèm theo cơn gió sắc bén.
Đồng tử của Bùi Lan co rút đột ngột, tiểu nha đầu giỏi võ công từ nhỏ, hiện giờ trưởng thành, bản lĩnh càng mạnh hơn trước.
Hắn là một đại tướng quân, bàn về võ công, trong quân ít người có thể đánh bại hắn, nhưng vừa rồi Vân Hy mới ra hai chiêu đã khiến hắn cảm thấy choáng ngợp, ước chừng mấy năm nay, nàng đã chăm chỉ luyện tập bất kể thời tiết nóng lạnh, chưa từng lười biếng.
Bùi Lan không đến mức không thể đánh bại nàng, nhưng nhiều người đang nhìn, làm sao hắn có thể cạnh tranh với một nữ tử?
Hắn vội vàng lùi lại hai bước, trầm giọng hỏi: “A Đinh, nàng đang làm gì?”
Vân Hy căn bản phớt lờ hắn, duỗi tay ra chiêu khác, muốn lấy phong thư trong ngực hắn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một người hầu tới báo: “Tam công tử, nhị thiếu gia, Vân Hy tiểu thư, hóa ra ba vị ở nơi này, bên kia sắp dọn bánh mừng thọ, lão thái quân ——”
Lời còn chưa dứt, liếc thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức khàn giọng, “Này, này……”
Phùng quản gia quát lớn: “Đi, qua một bên.” Lại nhìn trong phòng cười làm lành, “Nhị thiếu gia, Vân Hy tiểu thư, đã tới giờ tuất, nên ăn bánh mừng thọ. Lão thái quân hẳn là đã không thấy ba vị một hồi lâu, vội vã sai người tới thúc giục. Ba vị xem có nên đi dự tiệc mừng thọ trước, chút nữa lại giải quyết chuyện ở đây?”
Nhưng Vân Hy nào nghe?
Chuyện nơi này có liên quan đến hầu phủ, liên quan đến sự trong sạch cả đời của ca ca nàng, nàng không thể chờ được khắc nào cả.
Bùi Lan không khỏi cau mày khi thấy Vân Hy ra chiêu rất tàn nhẫn, đấu với nàng một trận nhưng không tránh được.
Phó tướng thấy tình hình như vậy, nhân lúc Vân Hy chưa chuẩn bị, giơ cánh tay ra chắn, hóa giải một chưởng của nàng.
Bùi Lan nhân cơ hội này, nắm lấy cổ tay nàng, trách mắng: “Nàng nghịch đủ chưa?”
Lòng bàn tay phải của Vân Hy vốn bị thương, lại vừa trải qua một trận đánh nhau, từng giọt máu chảy ra từ dưới lớp băng vải.
Bùi Lan nhíu mày, nhìn thoáng qua hỏi: “Có chuyện gì?”
Nhưng không đợi Vân Hy trả lời, hắn lại nói, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ mẫu, nếu nàng làm ầm lên như vậy, chút nữa làm bà lo lắng, chẳng phải sẽ khiến cho lão nhân gia buồn hay sao?”
Vân Hy giận dữ thu tay về: “Ta chỉ cần phong thư kia!”
Bùi Lan thấy nàng gàn bướng hồ đồ, khoanh tay không nói gì.
Vân Hy gằn từng chữ: “Ca ca ta canh giữ biên cương và bảo vệ quốc gia cả nửa đời, là một người đầu đội trời chân đạp đất, nay hy sinh tính mạng cho triều đình, ngài lại lấy sự trong sạch của hắn làm bàn đạp?”
“Ngài không muốn cưới ta, ngài lo hầu phủ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ngài thì có thể nói thẳng với ta, cần gì dùng biện pháp nham hiểm như vậy?”
“Ngài tưởng ta muốn gả cho ngài hay sao?”
“Ngài cho rằng ta sẽ ăn vạ để gả vào Bùi phủ chắc?”
“Ngài dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẵn lòng gả cho loại người như ngài?”
“Bây giờ ta sẽ nói rõ cho ngài biết, cho dù Bùi phủ muốn cưới, ta cũng sẽ không gả!”
Nàng lại duỗi tay ra: “Thư.”
Bùi Lan vẫn im lặng.
Vân Hy nói: “Ngài không chịu đưa phải không?”
Nàng gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng không nhìn Bùi Lan, xoay người đi về phía bữa tiệc mừng thọ.
Bùi Lan nhìn theo bóng dáng Vân Hy, ánh mắt bất ngờ đối diện với Trình Sưởng đang đứng ở cửa, tim như chợt ngừng đập.
Cặp mắt của Tam công tử toàn là sắc lạnh, sự lạnh lùng này không phải là cái lạnh của băng giá, mà là một loại lãnh đạm, một loại xa cách, như là người ngoài nhìn vào thế gian này, hoặc là yêu ma quỷ quái thu hết vào đáy mắt, chỉ cần liếc mắt đã xuyên thấu lòng người.
Như thể hắn vốn không phải là người của thế gian này.
Có vẻ như người đang bị hắn nhìn thật ra là một trò cười.
Bùi Lan thất thần không thể giải thích được, khi phản ứng lại thì Trình Sưởng đã đi cùng Vân Hy một khúc xa.
“Tướng quân, chuyện này……” Phó tướng không đề cập tới lời nói phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Bùi Lan biết hắn muốn nói gì.
Về chuyện phong thư khẩn cấp, Vân Hy biết cũng không sao, nhưng nếu Tam công tử của Tông Thân Vương phủ thọc đến trước mặt lão thái quân, e rằng sẽ gây ra một cuộc đại chiến ở Bùi phủ.
Bùi Lan bình tĩnh lại và nói: “Được rồi, chuyện này để nàng lo, đỡ lãng phí thời gian của ta.” Tránh phải tránh trái cũng làm lão thái quân tức giận một hồi.
Khách khứa trong vườn hoa đã ngồi vào vị trí, chỗ ngồi của Vân Hy, Trình Sưởng, Bùi Lan đều ở trong sảnh.
Lão thái quân nhìn sắc mặt khác nhau của ba người lần lượt ngồi xuống, không đợi hỏi, Bùi Minh ngồi bên tay trái đã mắng Bùi Lan: “Bảo con tiếp đãi hai vị khách quý, con hay nhỉ, khiến khách quý xuýt nữa trễ canh giờ.”
Phùng quản gia theo vào đại sảnh vội vàng hoà giải: “Bẩm lão gia, không phải là lỗi của nhị thiếu gia, là do tiểu nhân vừa rồi thấy Vân Hy tiểu thư bị thương tay ở nhà thuỷ tạ nên mới trì hoãn.”
Lão thái quân nghe vậy thì lo lắng nói: “A Đinh bị thương à? Bị thương thế nào, có nặng lắm không?” Chống gậy muốn đứng dậy.
Vân Hy biết Trình Sưởng không muốn để lộ chuyện bị tấn công, lắc đầu: “Không cẩn thận nên bị thương, không sao, tổ mẫu yên tâm.”
Lúc này lão thái quân mới gật đầu, chậm rãi ngồi xuống: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Vào khắc thứ hai của giờ tuất, tỳ nữ trong phủ lần lượt đặt bánh nếp trường thọ lên bàn, trong giây lát, lại thấy tám người cùng nhau nâng một cái bánh mừng thọ dài nửa trượng, rộng ba thước để chia sẻ với mọi người.
Người đến dự tiệc chờ giây phút này để cùng nâng chén, chúc lão thái quân sống lâu.
Lão thái quân mỉm cười đáp lại, bưng chén lên, không uống mà bước vào trong sảnh nói: “Lão thân sống đến tuổi này, cũng đã nếm trải những gì nên hay không nên trải qua, xem như đã sống đủ. Ở kiếp này, lão thân xem như là người có phúc, đến ngày nay nửa người đã đi vào lòng đất, chỉ còn lại một tâm nguyện chưa hoàn thành. Nếu có thể làm được, cho dù ngày mai lão thân cưỡi hạc chầu trời cũng có thể nhắm mắt.”
“Vì vậy coi như lão thân ích kỷ, hôm nay mời Lăng Vương điện hạ, mời Tông Thân Vương điện hạ, mời chư vị khách quý đến đây, hy vọng mọi người có thể làm chứng cho lão thân.”
Bà nói xong, cười nói với Bùi Lan: “Lan Nhi, con lại đây.”
Bùi Lan im lặng một chút, đặt chén rượu xuống, bước đến trước mặt lão thái quân, gọi: “Tổ mẫu.”
“Con không còn nhỏ nữa, vốn nên thành hôn ba năm trước, nhưng lúc ấy tình hình quân sự khẩn cấp, con đi đến biên giới Tái Bắc. Bảo vệ quốc gia là chuyện tốt, nhưng trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, nay con đã trở lại, không thể tiếp tục trì hoãn cuộc hôn nhân này.”
Bùi thị theo nghiệp văn chương, chỉ có nhị tôn tử của đại phòng tập võ nối nghiệp bà, bởi vậy lão thái quân vô cùng yêu thương Bùi Lan, muốn cưới cô nương tốt nhất trên đời này làm thê tử của hắn.
Bà ngẩng đầu, nói với mọi người: “Chư vị có lẽ đã biết, hôn sự của Lan Nhi đã được quyết định từ trong bụng mẹ. Lão thân chứng kiến sự trưởng thành của cô nương kia, luôn luôn rất thích, yêu thương nàng như cháu gái ruột thịt.”
Bà cười rạng rỡ vẫy tay với Vân Hy: “A Đinh, con cũng lại đây.”
Vân Hy bưng chén rượu, không nhúc nhích một lúc lâu.
Lão thái quân cho rằng nàng xấu hổ nên thúc giục: “Con đứng đó làm gì? Mau tới đây, hôm nay có tổ mẫu làm chỗ dựa cho con.”
Vân Hy im lặng, cuối cùng đặt chén rượu xuống, bước lên phía trước.
Lão thái quân một tay nắm Bùi Lan, một tay nắm Vân Hy: “Hai đứa con trao đổi thiếp canh lúc mới sinh ra, là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, sau này trưởng thành, tuy rằng xa cách vài năm, nhưng cũng may hiện tại đã về tới Kim Lăng. Hai chữ nhân duyên này, không phải nói đứt là đứt. Hôm nay tổ mẫu mời Lăng Vương điện hạ, Tông Thân Vương điện hạ, và chư vị có mặt ở đây làm chứng, chọn một ngày tốt, ấn định ngày kết hôn của hai con.”
Bà nói xong, Bùi Lan không nói gì, Vân Hy cũng không nói gì.
Ngược lại, một số người phía dưới vui mừng, có người nâng chén, có người không kìm được nên đã bắt đầu chúc mừng.
Lão thái quân nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Vân Hy và Bùi Lan, hỏi đùa: “Sao nào, chuyện này đã quyết định từ bé, tới giờ này mà hai đứa còn mắc cỡ à?”
Toàn sảnh reo hò, Bùi Lan vẫn trầm mặc, Vân Hy đứng cụp mắt, chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói gì đó.
Lão thái quân ngẩn người, cho rằng mình nghe nhầm, nghiêng tai qua hỏi: “A Đinh, con vừa…… nói gì?”
Vân Hy cắn môi, chậm rãi rút tay ra khỏi tay của lão thái quân, lui về giữa đại sảnh, chắp tay cúi đầu, gằn từng chữ: “Bẩm lão thái quân, A Đinh vừa nói —— ta không gả.”
Lão thái quân ngơ ngác nhìn Vân Hy, giây lát sau mới lùi lại một bước.
Bà liếc nhìn Bùi Lan, rồi nhìn Bùi Minh, sau một lúc lâu, tâm tư dần dần trở nên sáng suốt, bà nhận ra vừa rồi A Đinh gọi bà là “Lão thái quân”, không phải “Tổ mẫu”.
“A Đinh, con có uất ức gì phải không?” Lão thái quân dịu dàng hỏi.
Thấy Vân Hy không đáp, bà lại nói: “Nào, con có gì uất ức thì nói cho tổ mẫu biết, tổ mẫu sẽ chống lưng cho con!”
Vân Hy cụp mắt lắc đầu, xoay người đi đến trước mặt Phương Phù Lan, duỗi tay: “A tẩu, thiếp canh.”
“A Đinh……”
“Thiếp canh.” Vân Hy ngước mắt, lửa trong mắt nóng như thiêu đốt.
Phương Phù Lan biết nàng đã hạ quyết tâm, chỉ có thể nhìn nha hoàn Minh Thúy bên cạnh, Minh Thúy hiểu ý, lấy ra thiếp canh đưa cho Vân Hy.
Vân Hy trở về đại sảnh, hai tay trình lên thiếp canh: “Đây là thiếp canh hai nhà Bùi – Vân trao đổi mười chín năm trước, hôm nay trả lại cho nguyên chủ.”
Lão thái quân không nói chuyện, Bùi Minh đưa mắt ra hiệu cho Phùng quản gia, Phùng quản gia bước ra nhận.
Vân Hy đứng khoanh tay, giọng nói như ném đá: “Tất cả nam nhi của Trung Dũng Hầu phủ đã qua đời, nhưng không phải không có người làm chủ gia đình, không phải ai cũng có thể khi dễ hầu phủ!”
“Ta, Vân Hy, cũng họ Vân, ta chịu trách nhiệm và quyết định mọi việc ở hầu phủ. Vì vậy lão thái quân không cần cảm thấy mắc nợ, hôn sự hôm nay là do hầu phủ của ta từ bỏ!”