Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái quân, Tông Thân Vương không muốn phô trương lấn át chủ nhà nên miễn lễ cho mọi người giống Lăng Vương, đưa Vương phi và Trình Sưởng vào trong.
Các quý nhân đã tới, yến tiệc bắt đầu.
Vân Hy là tiểu thư con vợ cả của phủ hầu tước hàng tam phẩm, vị trí chỗ ngồi không thấp, gần chỗ của Diêu Tố Tố và một vị tiểu thư của thượng thư phủ, ngước mắt là có thể trông thấy lão thái quân.
Tất cả các món ăn đều là cao lương mỹ vị từ khắp trời nam đất bắc, sau ba vòng rượu, đám hạ nhân bưng lên một phần táo ngọt gạo nếp.
Lão thái quân vừa thấy đã cười nói: “Già rồi, không ăn ngọt được.” Sau đó kêu Bùi Lan, “Lan Nhi, con tới đây.”
Bùi Lan đứng dậy, kính cẩn gọi: “Tổ mẫu.”
“Con giúp tổ mẫu đưa phần táo ngọt này cho A Đinh.”
Bùi Lan ngẩn người, nhất thời không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Vân Hy, không biết là đang nhìn Vân Hy hay là đang nhìn Diêu Tố Tố yên lặng ngồi cụp mắt.
Lão thái quân thúc giục: “Thất thần làm gì, con không biết nàng thích đồ ngọt nhất hay sao?”
Bùi Lan đành phải đáp lời, bưng phần táo ngọt gạo nếp đến chỗ Vân Hy: “Xin mời từ từ dùng.”
Vân Hy “Ừm”.
Lão thái quân đưa mắt nhìn, dưới ánh đèn rực rỡ, Bùi Lan anh tuấn, Vân Hy động lòng người, thật sự là một đôi trời sinh.
Bà không nhịn được, nói với Lăng Vương và Tông Thân Vương: “Đã để điện hạ và Vương gia chê cười rồi. Hai đứa nhỏ này lớn lên cùng nhau, lúc ấy Lan Nhi rất ngây ngô, biết tiểu nha đầu thèm ăn đồ ngọt, dám chuồn ra khỏi doanh trại lúc nửa đêm để mua kẹo trái cây cho nàng.”
Lăng Vương và Tông Thân Vương là nhân vật nào, làm sao không hiểu ẩn ý của lão thái quân, cả hai đều nói: “Bùi tướng quân có tình có nghĩa, đây là chuyện tốt.”
Trong yến tiệc không cần giữ nhiều lễ nghĩa, nhất thời rượu và thức ăn đã đủ, mọi người nâng chén, đi lại khắp nơi.
Tông Thân Vương phi mỉm cười và vẫy tay với mấy người ngồi bên kia, trong chốc lát, có vài người bước tới kính rượu vương phủ.
Vân Hy nhìn thoáng qua, đây là cả nhà Lâm lang trung của Lễ Bộ. Phu nhân Trương thị của Lâm lang trung là biểu muội của Tông Thân Vương phi, trước đây bà bị thương ở chân, Ngô đại phu mới đến hầu phủ chữa bệnh từ thiện.
Tông Thân Vương phi nhất thời vui vẻ, đặt chén rượu xuống, nắm tay tiểu thư Lâm thị. Nàng có chân mày như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu, là một mỹ nhân khá động lòng người.
Vương phi càng nhìn càng thích, quay mặt sang một bên nói gì đó với Trình Sưởng. Hắn chỉ gật đầu, nhưng không hiểu sao, tiểu thư Lâm thị đột nhiên đỏ mặt.
“A Đinh.”
“A Đinh?”
Có người bên cạnh liên tục gọi nàng hai lần. Vân Hy định thần lần, thấy La Xu cười rạng rỡ đứng bên cạnh bàn mình: “Lúc mới tới đây, ta có gặp Tố Tố, vốn định tìm hai người cùng nhau trò chuyện, nhưng hình như tinh thần nàng không ổn, kêu nha hoàn ôm Tuyết Đoàn Nhi tới, nói rằng muốn đi dạo trong vườn một mình trong chốc lát.”
Lại thêm một câu, “Tuyết Đoàn Nhi là con mèo có thể nhận biết mỹ nhân mà Hoàng quý phi nương nương đã tặng cho nàng.”
Vân Hy gật đầu: “Ta biết.”
La Xu lại nhìn thoáng qua lão thái quân ở ghế phía trên, nhẹ giọng nói: “A Đinh, chúc mừng tỷ nha.”
Vân Hy sửng sốt: “Chúc mừng cái gì?”
La Xu rất kinh ngạc, nhẹ nhàng đẩy nàng, bộ dạng tỏ vẻ nói giỡn: “Tỷ hiểu mà giả vờ hồ đồ phải không? Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái quân, ai không biết lão thái quân dùng tiệc mừng thọ của mình để quyết định cho hôn sự giữa tỷ và Bùi Nhị ca ca. Còn mời Lăng Vương điện hạ và Tông Thân Vương tới làm chứng, trên đời này, e rằng chỉ có đám cưới vàng được ngự tứ mới có thể che được sự nổi bật của tỷ.”
“Lão thái quân thương tỷ từ nhỏ, coi tỷ như cháu gái ruột thịt, thật sự không đành lòng để tỷ đau khổ chút nào……”
Vân Hy nghe La Xu lải nhải, có chút thất thần, ánh mắt bất giác rơi vào trên người tiểu thư Lâm thị.
Tông Thân Vương phi và Trương thị càng nói càng vui vẻ, khi cạn rượu, gọi một hạ nhân thêm rượu càng mạnh hơn.
Trình Sưởng và tiểu thư Lâm thị ở bên cạnh, Trình Sưởng thỉnh thoảng đáp lại Vương phi đôi câu, còn tiểu thư Lâm thị đã mặt đỏ tai hồng đến mức muốn chảy máu.
“Nhìn bộ dáng của nàng kia, tưởng mình có thể bay lên cành hóa thành phượng hoàng, gả vào vương phủ làm thế tử phi à?”
“Thiệt là, ngày thường đúng là nhìn không ra, Lâm Nhược Nam này quả nhiên là kiểu người như vậy. Muốn làm thế tử phi đến điên loạn rồi à? Ngay cả Tam công tử cũng dám gả.”
Bất ngờ, một giọng nói trầm thấp rơi vào tai.
Vân Hy liếc nhìn, hóa ra là nữ nhi của vài gia đình tụ tập để tán gẫu về tiểu thư Lâm thị.
“Thế tử phi cái gì? Lâm gia là gia đình bình dân, người ta là thân vương phủ, làm gì để vào mắt? Theo ta, Tông Thân Vương phi thấy Tam công tử đã đến tuổi, muốn nạp trắc thất trước mà thôi.”
“Trắc thất cái gì, muốn cưới thì nhất định phải cưới chính phi trước.” Có người bên cạnh nói rõ hơn, “Nguyên nhân là vì dòng dõi của Tông Thân Vương phủ quá cao, là hoàng thân quốc thích chính thức. Khi nào Tam công tử được phong là thế tử, chính phi của hắn không được có xuất thân quá cao quý.
“Giống như Lâm phủ là vừa.”
Cả đám cô nương tiểu thư ngẩn người.
Nghe rõ nhưng im lặng không nói gì, có mấy người hồ đồ vội vàng truy vấn.
Vân Hy lại quay qua nhìn Trình Sưởng.
Bên kia vừa lúc có một vị gia tướng của vương phủ ghé vào tai Trình Sưởng nói điều gì đó.
Trình Sưởng nghe xong, gật đầu, đi theo gia tướng đến nhà thuỷ tạ phía tây.
Hắn vừa đi không bao lâu, hạ nhân đổi rượu cho Tông Thân Vương phi và Trương thị đi tới. Đặt bầu rượu mới trên bàn, rồi thu dọn chén cũ vào khay.
Không hiểu sao, hạ nhân thu dọn chén có vẻ vội vàng, bưng khay chuẩn bị đi, xoay người lại thì đụng phải một người hầu.
Động tác của hắn cực ổn, tuy người lắc lư nhưng khay chén không hề nhúc nhích, còn duỗi tay ra để đỡ người hầu.
Khoảnh khắc hắn đưa tay ra, Vân Hy thoáng giật mình.
Bởi vì nàng thấy, có một vết sẹo dày và sâu trên lòng bàn tay phải của hạ nhân đó.
Lúc trước người lái thuyền tới Kinh Triệu phủ đầu thú đã nói, hắc y nhân đưa gạch vàng cho hắn, bảo hắn làm hại Tam công tử có một vết sẹo như vậy trên lòng bàn tay phải.
Người lái thuyền còn diễn tả, “Dài như vậy, sâu như vậy, tựa như có người cầm đao xuýt nữa cắt tay phải của hắn ra làm hai, sau đó may lại.”
Vết sẹo trong lòng bàn tay người này giống hệt như những gì người lái thuyền nói!
Hắn đụng phải người hầu, đi đến góc tường, thấy không ai chú ý đến mình, bước nhanh đuổi theo hướng Trình Sưởng rời đi.
“A Đinh?” La Xu gọi Vân Hy, “Hôm nay tỷ sao vậy? Cứ thất thần.” Lại che miệng cười, “Chút nữa lão thái quân sẽ quyết định ngày cho tỷ và Bùi Nhị ca ca, tỷ đừng ——”
Không đợi nàng nói xong, Vân Hy ném xuống một câu: “Ta có chuyện quan trọng.” Sau đó vội vàng rời đi.
Trình Sưởng đi theo gia tướng đến nhà thuỷ tạ, càng đi càng cảm thấy không ổn.
Vừa rồi còn có đôi ba vị khách xung quanh, lúc này dần dần không còn ai.
Hồ nước hai bên đình lấp lánh, đi thêm về phía trước, qua cây cầu là rừng trúc rậm rạp.
Trình Sưởng trở nên cảnh giác theo bản năng.
Vị gia tướng trước mặt này đã đi theo vương phủ ba mươi năm, trung thành và tận tâm, rất được Tông Thân Vương tín nhiệm, theo lý sẽ không có vấn đề.
Hắn sẽ không đến mức xui xẻo như vậy, đụng phải loại hắc ám cờ được đồn chỉ sử dụng một lần trong đời và bị loại bỏ sau khi sử dụng?
Trình Sưởng dừng chân, hỏi: “Ngươi nói phụ thân tìm ta, những người khác đâu?”
“Bẩm tiểu vương gia, Vương gia điện hạ đang chờ ngài ở tiểu trúc hiên.” Gia tướng trả lời, cười làm lành, “Tam công tử say rượu rồi nên không nhớ rõ đường ở Bùi phủ, băng qua cây cầu và rừng trúc phía trước là đến tiểu trúc hiên.”
Tông Thân Vương mắc chứng đau đầu, trong trường hợp có nhiều người náo nhiệt thì hầu như không ở lại lâu lắm, sau ba vòng rượu là thích tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Trình Sưởng biết đây là thói quen của Tông Thân Vương.
Nhưng mà……
Tuân theo nguyên tắc phải cẩn thận và bảo vệ tính mạng của mình lên hàng đầu, Trình Sưởng nói: “Ngươi đến nói với phụ thân, ta sẽ không đến, có chuyện quan trọng thì trở về vương phủ lại nói.”
Căn dặn xong, hắn quay đầu trở lại.
Gia tướng phía sau không trả lời, Trình Sưởng đi vài bước, từ từ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đêm đen vốn lặng yên, nhưng dần dần, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chuyển động của nước trong hồ.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, Trình Sưởng liếc nhìn, chỉ thấy hai bên hàng lang dài có gợn sóng, bốn hắc y nhân che mặt ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, lưng đeo đao, chống lên lan can, chuẩn bị leo lên hành lang dài.
Trình Sưởng có chút sửng sốt.
Hắn đã phẫu thuật tim ở kiếp trước, được lắp máy trợ tim, liều mạng chịu đựng mấy đêm vì luận văn tốt nghiệp và hạng mục của công việc, thậm chí phải vào phòng chăm sóc đặc biệt vì yêu đương, coi như là mạng treo chỉ mành, nhưng mà…… Hắn nào từng gặp trận chiến thế này?!
Làm sao bây giờ?
Trình Sưởng suy nghĩ.
Còn có thể làm gì được nữa…… Chạy nhanh thôi!
Trong chớp nhoáng, Trình Sưởng cất bước bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, một hắc y nhân đã nhảy lên hành lang dài, cầm đao chém về phía hắn, Trình Sưởng nghiêng đầu trốn, định chạy tiếp, một trận gió đao đánh tới trước mặt.
Khí lạnh dày đặc đập vào mặt, Trình Sưởng nghĩ thầm, tiêu rồi, lại nghĩ, ta xuyên qua tới đây hơn hai tháng qua để làm gì?
Chỉ để chết thêm lần nữa?
Trước khi khí lạnh cắt cổ họng, cánh tay đột nhiên bị kéo, Trình Sưởng lùi về sau hai bước, vừa vặn né một đòn.
Hắn liếc nhìn, không biết từ đâu nhào ra một hạ nhân ăn mặc như tôi tớ, kéo hắn ra phía sau, đối đầu với bốn hắc y nhân.
Tôi tớ này tuy có võ công cao, nhưng không có vũ khí, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong, hắn quay về phía Trình Sưởng nói đầy bất đắc dĩ: “Ngài đi nhanh lên!”
Trình Sưởng biết phải đi, nhưng con đường trước mặt lại bị chặn.
Chính là gã gia tướng mới dẫn hắn lại đây.
Gia tướng nói: “Tiểu vương gia, đắc tội rồi.”
Vừa xoay lòng bàn tay, hắn móc ra một thanh đao ngắn từ trong tay áo, giơ tay đâm hướng Trình Sưởng.
Thân hình hắn cực nhanh, hơn hẳn bốn sát thủ áo đen, Trình Sưởng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh, thanh đao ngắn đã đến cổ họng.
Đúng lúc này, bên cạnh có người gọi: “Tam công tử cẩn thận!”
Một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, lưỡi đao bị đánh chệch hướng bằng một bàn tay không.
Lại là Vân Hy.
Lưỡi đao lướt qua tai Trình Sưởng, phản ứng của gia tướng cũng cực nhanh, một chiêu không được thì vung đao lên, cắt một vệt máu trong lòng bàn tay Vân Hy.
Máu chảy ròng ròng, Vân Hy dường như không cảm thấy đau, theo tay gia tướng hướng về phía trước, khóa cổ tay hắn, gập lại, thanh đao ngắn rơi khỏi tay hắn.
Đây là chiêu thức khiến kẻ địch bị thương một ngàn, và sát thương bản thân tám trăm.
Gã gia tướng thấy tình hình không ổn, muốn chộp lại thanh đao, nhưng Vân Hy càng nhanh hơn hắn, gót chân móc lên, thanh đao ngắn chưa rơi xuống đất lại bay lên không trung, tay phải của Vân Hy vẫn đang đấu với gia tướng, giơ tay trái ra trên không để chụp thanh đao trong tay, trong khoảnh khắc đáp lễ gia tướng bằng một đao.
Đây là bản lĩnh mà phụ thân đã dạy cho nàng khi học võ từ nhỏ.
Chiến trường là nơi giành giật sự sống, tay phải bị thương thì dùng tay trái, không có hai tay thì còn hai chân, không được sợ đau, cũng không được sợ chết, chỉ cần ngươi tiến một phân, kẻ địch có thể rút lui một phân.
Gia tướng che vai phải bị thương, nhìn Vân Hy từ trên xuống dưới.
Thật sự không đoán được, rõ ràng là một tiểu thư của đại gia trước mặt, thế nhưng lại giỏi như vậy.
Tiểu vương gia không biết võ công, bọn họ năm đánh hai chưa chắc không nắm phần thắng, tuy nhiên…… Lỗ tai gia tướng hơi giật giật, tuy nơi này yên tĩnh, không ai tới, nhưng bọn họ gây ra động tĩnh như vậy, e rằng sẽ mau chóng có người đến ngay.
Nghĩ như thế, hắn ra ám hiệu: “Đi!”
Bốn hắc y nhân nghe lời, lập tức bỏ đánh nhau với người hầu có vết sẹo, cùng gia tướng nhảy ra khỏi lan can, chìm vào trong nước.
Người hầu có vết sẹo trong lòng bàn tay thấy bọn họ bỏ đi, định tiến lên nói gì đó với Trình Sưởng, nhưng thấy có mấy người đang đi tới đây từ phía cuối nhà thuỷ tạ, hắn dừng chân, do dự một chút, xoay người đi vào trong rừng trúc rậm rạp.
Vân Hy vốn muốn đuổi theo, Trình Sưởng ngăn nàng lại và nói: “Không cần đuổi theo, hắn đã có ý, sẽ đến tìm chúng ta trong tương lai.”
Vân Hy suy nghĩ một lúc, nhận ra ý tứ trong lời nói của Trình Sưởng ——
Người này vốn bị hung thủ sai tới làm hại Tam công tử, nay đột nhiên trở mặt giúp đỡ, tám phần là vì hung thủ thấy người lái thuyền đầu thú, sợ người lái thuyền khai ra người này, muốn giết hắn diệt khẩu nên hắn mới đến tìm Tam công tử để cầu xin sự che chở.
Vân Hy hơi bình tĩnh lại, nhìn Trình Sưởng, không khỏi lo lắng: “Tam công tử, ngài không sao chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tình sử của Trình tam nhi sẽ được đề cập sau, không có ánh trăng sáng, không có nốt ruồi son.