Hắn nằm trên giường mấy ngày, đã thay xiêm y. Hiện giờ đang mặc một bộ áo xanh, trong khi nói chuyện, Triệu thị giúp hắn thu dọn bộ đồ bệnh viện mà hắn mặc khi trở về, đi tới nói: “Bồ Tát đại nhân, nô gia đã giúp ngài bỏ tiên y vào bọc hành lý.”
Tráng Ngưu đang chuẩn bị tìm người đưa Trình Sưởng ra khỏi thôn, chợt nghe phía sau có người kêu: “Đại Ngưu ca, Đại Ngưu ca!”
Quay đầu nhìn, là Hổ Tử.
Lần trước Hổ Tử cũng bị nhiễm bệnh, đã khỏe mấy ngày nay, định đi cùng hắn rời thôn đến thị trấn đưa thuốc.
“Đại Ngưu ca, người trong thị trấn tới!” Hổ Tử chạy thở gấp gáp, tới trước mặt Tráng Ngưu, chống đầu gối thở hổn hển mấy hơi mới nói.
“Có người tới? Ai?”
“Không biết, có thể là quan trong thị trấn, còn mang theo vài quan sai. Họ nói trong thị trấn xuất hiện dịch bệnh, sợ thôn chúng ta xảy ra chuyện cho nên tới xem thử. Vừa nghe nói chúng ta đã tìm được thảo dược chữa bệnh, đã lấy hoa thất hương mà chúng ta chuẩn bị đi rồi.”
“Mang đi rồi?” Tráng Ngưu sửng sốt, “Ai bảo họ lấy? Họ là ai, ngươi hỏi rõ ràng chưa?”
Hổ Tử từ nhỏ lớn lên trong núi, hiện giờ mới mười sáu tuổi, chưa hiểu việc đời, tính tình thật thà. Người trong thôn đã hái hoa thất hương hết hai ngày, suốt đêm đưa đến trên vách đá, định mang đến thị trấn Bình Hóa, huyện Đường Lý, thậm chí Lâm An nha phủ để cứu người, kết quả đã bị Hổ Tử thoải mái giao cho người khác như vậy.
Hổ Tử gãi đầu: “Chúng ta rời thôn, không phải là để giao thảo dược cho quan phủ hay sao? Những người tới, nhìn giống như người của quan phủ, như vậy chúng ta đỡ phải đi một chuyến.”
“Ngươi…… Ây dà!” Tráng Ngưu thở dài thật mạnh, cái gì kêu nhìn giống người của quan phủ? Lỡ như không phải thì sao?
“Những người đó còn ở trên vách đá không?”
“Còn.”
“Thôi, để ta tự mình đi xem thử.” Tráng Ngưu nói, nghĩ hiện tại trong thôn không đủ nhân lực, chỉ có Hổ Tử rảnh rỗi, đầu óc Hổ Tử đơn giản, chân tay lanh lẹ, đủ để đưa Bồ Tát đại nhân rời thôn, hắn dặn dò, “Ngươi đem xe bò tới, đưa Bồ Tát đại nhân đến Lâm An.”
“Lâm An?” Hổ Tử sáng mắt, hắn chưa bao giờ đi đến thị trấn to như vậy đâu!
Lập tức đáp “Được”, đánh xe bò tới nhanh như chớp.
Tráng Ngưu lo lắng cho thảo dược, nhất thời không khách sáo nhiều với Trình Sưởng, vội vàng giải thích với hắn, đi về phía vách núi, nắm chặt dây leo, leo lên vách đá.
Vừa đến trên vách đá, Tráng Ngưu nhìn quanh, thấy thảo dược hái mấy ngày nay đã thiếu mấy chục sọt, có lẽ đã bị người được gọi là quan sai khiêng đi rồi.
Có hơn mười người trên vách đá, ánh mắt Tráng Ngưu lập tức bị một nữ tử trong đó thu hút. Nàng không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ y phục màu đỏ, mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa, tất cả tóc mai đều thắt thành bím tóc nhét vào đuôi ngựa.
Nàng cầm kiếm, cõng một ống trúc đựng tranh, mặt mày thanh tú sáng sủa, rõ ràng không phải quá xinh đẹp, nhưng trông rất sạch sẽ dễ nhìn.
Bên cạnh nữ tử có một người mặc quan bào gầy gò với đôi mắt lồi, tuy rằng Tráng Ngưu không rõ cấp bậc của quan bào, nhưng nhìn phong thái của ông có thể nhận ra ông là đại quan từ Lâm An tới.
Vài người dân đang nói chuyện với nữ tử và đại quan về bệnh dịch trong thôn. Khi nữ tử nghe thấy hơn phân nửa thôn đã khỏi bệnh, chân mày đang nhíu được giãn ra, nàng nhàn nhạt cười, ánh mắt vui vẻ như sau cơn mưa trời lại sáng.
Tráng Ngưu sửng sốt trước vẻ vui mừng này, phản ứng lại mới phát hiện người dân đang gọi hắn, nói với nữ tử mặc y phục đỏ và đại quan: “Quan gia, vị này là thôn trưởng Lý Tráng Ngưu của thảo dân.”
Vân Hy miễn lễ Tráng Ngưu rồi hỏi: “Dịch bệnh trong thôn các ngươi thế nào? Chúng ta có thể mang toàn bộ hoa thất hương đi hay không?”
“Quý nhân yên tâm, phần lớn dịch bệnh trong thôn đã qua, thảo dân có để lại một ít hoa thất hương, cũng đã gieo hoa giống, đủ dùng.”
“Được.” Vân Hy gật đầu một cách dứt khoát, sau đó ra lệnh cho mấy người phía sau khiêng số thảo dược còn lại đi.
Lần này nàng không mang theo nhiều quan sai lắm, phần lớn lưu lại huyện Đường Lý và thị trấn Bình Hóa để trị dịch, hiện giờ Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ cũng cõng sọt thảo dược, còn lại hai sọt.
Vân Hy ngẫm nghĩ, cởi ống trúc trên lưng xuống, ôm vào trong ngực, cũng cõng sọt thảo dược.
Trương Đại Hổ và Lưu phủ doãn thấy thế, vội vàng nhào tới giật giỏ thuốc trong tay Vân Hy, một người nói: “Vân tướng quân, tiểu nhân sức lớn, tiểu nhân có thể khiêng ba sọt!” Người kia nói, “Nào dám cho tướng quân làm? Để hạ quan, để hạ quan, hạ quan và sư gia vẫn chưa khiêng gì.”
Một người vì nịnh nọt, một người vì lập công, tranh giành nhau, chưa lấy được giỏ thuốc, ngược lại đánh rơi ống trúc của Vân Hy.
Ống trúc rơi xuống đất “bang”, cái ống rõ ràng chắc chắn lại vỡ ra, để lộ quyển trục bên trong.
Họ đang đứng trên một dốc đất nhỏ, quyển trục được trải ra dọc theo con dốc, trên đó là bức chân dung của một người có dung nhan như thần tiên.
Những người xung quanh đều sửng sốt, Trương Đại Hổ và Lưu Cần đều nhận ra người trong tranh, cũng biết bức tranh này quan trọng biết bao đối với Vân Hy. Hai người nhất thời ngây người, không biết phải làm thế nào.
Vân Hy trầm mặc một lúc lâu, không nói gì, bước lên trước, khom người nhặt bức tranh lên, phủi bụi dính trên mặt hắn, đang định cuộn tranh lại, Tráng Ngưu đột nhiên hỏi: “Bức tranh của quý nhân, là vẽ Bồ Tát đại nhân phải không?”
Hầu hết những người nhìn thấy bức tranh này đều hỏi như vậy, Vân Hy không để ý, chỉ “Ừm”.
Tráng Ngưu nhớ vừa rồi quan gia từ Lâm An tới gọi nữ tử trước mặt là tướng quân, đột nhiên nhanh trí, “Xin hỏi quý nhân là Vân Huy tướng quân tam phẩm đương triều phải không?”
Vân Hy ngước mắt: “Sao ngươi biết?”
Tráng Ngưu nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự quá trùng hợp, vừa rồi Bồ Tát đại nhân hỏi hắn, gần đây có nữ tướng quân đến Lâm An thành hay không. Chẳng được bao lâu, nữ tướng quân đã mang theo bức chân dung của Bồ Tát đại nhân đến đây.
Tráng Ngưu chỉ bức tranh mà Vân Hy đang cầm: “Người trong tranh, không, là Bồ Tát, thảo dân đã gặp.”
“Không, cũng không hẳn là hắn, Bồ Tát đại nhân khí khái hơn trong tranh nhiều.”
“Trước đây hắn đã hỏi thảo dân về Vân Huy tướng quân trong triều đình, còn nói nàng là một vị nữ tướng quân, cho nên tiểu nhân thấy quý nhân đã lắm miệng hỏi một câu.”
Vân Hy sững cả người.
Thật ra nàng vốn không muốn ở Lâm An lâu, nhưng ngày thiếu gia của Doãn phủ thành thân, một mình nàng đi trong ngõ sâu, rõ ràng cảm giác được hắn, nàng cảm thấy dường như hắn ở đây.
Vì thế nàng lấy cớ tuần tra, đi tìm từng huyện xung quanh Lâm An, lục tung từng tấc đất, vẫn không thấy bóng dáng hắn, xuýt nữa nản lòng.
“Hắn…… Hắn hiện tại, đang ở đâu?” Vân Hy hơi hoảng hốt, sau một lúc lâu, nàng mới nghe mình hỏi.
Hổ Tử lấy xe bò, đưa Trình Sưởng đến cửa thôn, chỉ vào một con đường mòn trong núi nói: “Chúng ta từ nơi này rời thôn, đi Lâm An hơi chậm, mất hơn nửa tháng. Nếu Bồ Tát đại nhân mệt thì ngủ trên xe bò, Hổ Tử sẽ hái trái cây trong núi cho ngài ăn.”
Trẻ em miền núi thật đơn giản.
Trình Sưởng cười: “Trước đây ngươi có thường đi con đường này không?”
“Thường đi.” Hổ Tử gật đầu, “Đại Ngưu ca muốn ta mở mang kiến thức, mấy năm nay đến thị trấn Bình Hóa đưa thảo dược, mười lần thì mang theo ta hết tám lần.”
Hắn nói xong, vẻ mặt ảm đạm: “Nhưng vừa nghe quan sai tỷ tỷ mới đến thôn nói, bệnh dịch ở thị trấn Bình Hóa có chút nghiêm trọng. Nàng bảo Hổ Tử ở lại trong thôn, mấy ngày nay đừng vào thị trấn.”
Quan sai…… tỷ tỷ?
Trình Sưởng nghe vậy, hơi sửng sốt: “Vị quan sai tới, là một cô nương?”
“Nàng…… trông như thế nào?”
Hổ Tử nhướng mày: “Mặc y phục đỏ, thật đẹp!”
Tráng Ngưu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vân Hy, ý thức được mình có lẽ đã làm chuyện xấu nên nói: “Bồ Tát đại nhân nói rằng muốn đến Lâm An, thảo dân thấy hắn có chút sốt ruột, một khắc trước đã bảo một thiếu niên trong thôn tên là Hổ Tử đưa hắn rời đi.”
“Thảo dân suy đoán…… có lẽ Bồ Tát đại nhân đi tìm tướng quân.”
“Nàng có phải……” Trình Sưởng nhắm mắt, nhớ tới bộ dáng của Vân Hy mà mình nhìn thấy trong mơ, “Mặc y phục đỏ, cầm kiếm, cõng một ống trúc hay không?”
“Đúng vậy, sao Bồ Tát đại nhân biết?”
Vân Hy đứng yên tại chỗ, trước khi nước mắt sắp tràn ra, giơ tay áo lên lau: “Hắn rời thôn bằng con đường nào?”
Tráng Ngưu chỉ xuống núi: “Phía dưới thôn có con đường mòn ở hướng nam, không xa.”
Trình Sưởng sửng sốt trong chớp mắt, không màng xe bò chạy nhanh, xoay người nhảy xuống xe bò, chạy đến vách núi.
Vân Hy chạy nhanh tới bên vách núi, sương mù mỏng manh phía dưới vách núi, đang lúc hoàng hôn, chỉ nhìn thấy một bóng mờ mặc áo xanh xa xa, nàng không xác định đó có phải là hắn hay không, thuận tay nắm dây leo bên cạnh.
Trình Sưởng ngửa đầu nhìn, vách núi rất cao, bóng dáng áo đỏ đã nhanh nhẹn xuống một đoạn nhỏ của vách đá, đó là cô nương của hắn.
Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình nghe nói đã tìm thấy tiểu vương gia của bọn họ, mờ mịt một lát cũng đi theo Vân Hy tới bên vách núi, nắm dây leo chạy xuống vách đá.
Lưu phủ doãn không biết có phải mình bị bầu không khí lâu ngày gặp lại lây nhiễm hay không, tới vách đá, tìm một dây leo, cho đến khi thân thể trượt ra ngoài nửa người, sư gia mới thở hổn hển chạy tới ngăn ông lại: “Đại nhân, ngài không được, ngài không được, ngài đã tay già chân yếu, ngài không thể đi xuống.”
Lúc này Lưu phủ doãn mới phản ứng kịp, lảo đảo lui về phía sau hai bước, kinh hồn vỗ ngực: “Đúng, đúng, ta không được, ta khẳng định không được.”
Ông trân trối chỉ lên trời, sau đó chỉ vào dưới vách núi: “Vị kia, vị kia lại rơi xuống?”
“Hình như vậy……”
Lưu phủ doãn vẫn cảm thấy khó tin, một tay ông vịn sư gia, đi lên phía trước một bước, thò đầu nhìn xuống vách núi.
Tà dương cuối ngày, vách đá và những ngọn đồi xanh được bao phủ trong ánh hoàng hôn dịu dàng, dáng Vân Hy như chim bay, một tay cầm dây leo, mũi chân gõ nhẹ trên vách đá, có thể đu xuống ba thước.
Nháy mắt đã xuống hơn nửa vách núi, nàng thật sự không nhịn được, quay đầu nhìn xuống.
Người đang đợi nàng dưới vách núi vẫn hơi khác lạ so với trước đây.
Đuôi mắt hắn lạnh thấu xương hơn một chút, sắc bén hơn trước ba phần, nét dịu dàng vẫn còn trong mắt, nhưng ánh mắt trầm tĩnh hơn, nhìn càng thêm tỉnh táo.
Khí chất lãnh đạm và xa cách độc nhất vô nhị trên người hắn hòa quyện hoàn hảo với dáng vẻ hiện tại của hắn.
Vân Hy biết đây mới đúng.
Người đứng đợi nàng dưới vách núi mới là Tam công tử thực sự của nàng.
Thảo nào thôn trưởng của thôn Thúy Phong nói rằng Tam công tử của nàng khí khái hơn trong tranh rất nhiều.
Tam công tử của nàng cuối cùng đã trở lại.
Điều kiêng kị nhất khi leo trèo là phân tâm, đặc biệt khi leo xuống, dây leo đã già và giòn.
Cách mặt đất chỉ còn hơn một trượng, tay đột nhiên buông lỏng, Vân Hy vốn nhạy cảm, nhưng bởi vì quá vui, nhất thời không kịp phản ứng, cả người mất lực, ngã xuống đất.
Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình bên cạnh hét lên: “Cẩn thận!” Nắm chặt dây leo lao qua, muốn túm chặt nàng.
Vân Hy không sợ chút nào, nàng nhắm mắt lại, giơ tay, lao về phía người đang dang rộng vòng tay chờ nàng dưới vách núi, nhào tới đời này kiếp này của nàng.