Phương Phù Lan hơi bình tĩnh lại, hỏi Trình Sưởng: “Tam công tử tới đây vì cớ gì?”
Trình Sưởng không nhiều lời vô nghĩa với nàng, nhìn hai bóng dáng co rúm phía sau Phương Phù Lan, hỏi Túc Đài bên cạnh: “Hai người này là Phương Thích và Phương Dứu?”
“Bẩm điện hạ, đúng rồi.”
Trình Sưởng gật đầu: “Mang đi.”
Phương Phù Lan thấy thế, liếc nhìn võ vệ bên cạnh ra hiệu, bước lên ngăn cản phủ vệ của Trình Sưởng: “Tam công tử muốn tùy ý mang người của Phương phủ đi, không để lại một lời giải thích trước hay sao?”
Trình Sưởng nhìn võ vệ của Lăng Vương đang bảo vệ Phương Thích và Phương Dứu, vạch trần ý đồ của Phương Phù Lan: “Ngươi muốn kéo thời gian?”
Phương Phù Lan hơi sửng sốt.
Trình Sưởng lại nói: “Có phải ngươi cảm thấy, nếu mục đích của ta là mang Phương Thích và Phương Dứu đi, chỉ cần để người của ngươi bảo vệ bọn họ, kéo dài tới khi Lăng Vương trở về, ngươi sẽ có cơ hội thắng?”
“Vô dụng.” Trình Sưởng nhàn nhạt nói, “Ngươi nhìn xem hiện tại ngươi đang ở đâu.”
Nghe Trình Sưởng nhắc nhở, Phương Phù Lan nhìn xung quanh theo bản năng.
Đúng rồi, hơn nửa canh giờ trước, nàng quyết định, yêu cầu cả nhóm chọn ngã rẽ trong khu rừng đi về phía thành đông.
Bây giờ bọn họ bị bao vây, không có cơ hội đi thông báo với Lăng Vương.
Cho dù Lăng Vương gấp gáp trở về, cũng không thể tìm được nàng ngay lập tức.
Trình Sưởng nói: “Bổn vương đã tính thời gian, Lăng Vương muốn tìm tới nơi này, nhanh nhất cũng phải hơn nửa canh giờ sau.”
Phương Phù Lan chăm chú nhìn Trình Sưởng: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Trình Sưởng nói: “Thiếu phu nhân không tò mò vì sao mình sẽ xuất hiện ở chỗ này hay sao?”
Những lời của hắn thoạt nghe có vẻ khó hiểu, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, Phương Phù Lan đã hiểu sự sắc bén trong lời nói.
Nàng vốn dĩ không định đến thành đông.
Nếu không nghe thấy Phương Thích và Phương Dứu có vợ con, phát hiện bọn họ có chuyện giấu nàng, nàng sẽ không nghĩ đến chuyện đưa bọn họ đến Ngọc Phương Các ở thành đông để hỏi rõ lý do.
Nhưng làm sao Tam công tử tính được bọn họ sẽ đi về phía thành đông?
Chẳng lẽ hết thảy không phải là một sự trùng hợp?
Phương Thích và Phương Dứu…… cố ý nói cho nàng nghe những lời đó?
Phương Phù Lan đột ngột quay đầu, nhìn hai thứ đệ: “Các ngươi……”
Phương Thích và Phương Dứu thấy Phương Phù Lan nhìn thấu bí ẩn trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp giải thích: “A tỷ, chúng ta không phải, không phải cố ý, hắn……”
Bọn họ giơ tay chỉ Trình Sưởng, “Trước đó hắn phái người nói với ta, nói rằng có thể cứu mạng chúng ta, chỉ cần chúng ta giả vờ tùy tiện tiết lộ cho tỷ biết chuyện có vợ con……”
Lăng Vương đã có ý giết bọn họ, Phương Thích và Phương Dứu luôn biết.
Trên đường về Kim Lăng, hai người chưa từng có ngày nào yên giấc.
Không ngờ mấy ngày trước, chợt có một ám vệ tìm được bọn họ, bảo bọn họ tiết lộ sự thật năm đó với Phương Phù Lan, sẽ có người bảo vệ bọn họ dưới tay Lăng Vương.
Tuy nhiên Phương Thích và Phương Dứu không hoàn toàn tin những lời của ám vệ đó.
Hôm nay tới chùa Linh Giác, ban đầu bọn họ vốn do dự, nhưng trước đó Lăng Vương vội vàng rời đi, bọn họ lo lắng rằng vợ con sẽ gặp nạn, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nên nói với Tần tiểu nương chuyện Lăng Vương định giết hai người bọn họ, dụ Phương Phù Lan làm cả đoàn xe đi đến ngã rẽ ở thành đông.
Hết thảy được thực hiện từng bước một, Phương Thích và Phương Dứu cũng thấy được đường sống.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy Trình Sưởng, bọn họ đột nhiên hối hận.
Công tử cao quý đang đi về phía bọn họ, chỉ sợ còn tàn nhẫn hơn Lăng Vương gấp trăm lần.
Phương Dứu là kẻ nhát gan, chỉ một chút như vậy mà chân đã mềm nhũn.
Hắn ngã xuống đất, lẩm bẩm: “A tỷ cứu ta, a tỷ, cứu ta……”
Nhưng Phương Phù Lan không để ý.
Nàng nhìn Phương Thích và Phương Dứu, nghi ngờ lúc trước lại trỗi dậy trong lòng.
Như vậy, hai người bọn họ thật sự có vợ con?
Nhưng mà, chẳng phải mấy năm nay bọn họ bị lưu đày chấp hành hình phạt hay sao? Thê tử đến từ đâu? Nhi tử ở đâu ra?
Trình Sưởng nhìn Phương Phù Lan, lạnh nhạt hỏi: “Có phải ngươi muốn biết, vì sao hai người bọn họ có thể lập gia đình?”
Phương Phù Lan không lên tiếng.
“Cũng không có gì,” Trình Sưởng khoanh tay, thong thả nói, “Nhờ phúc của ngươi mà thôi.”
“Năm đó Phương phủ xảy ra chuyện, trước khi phụ thân ngươi bị người của Hình Bộ mang đi, ngươi từng đuổi theo ông ta. Lúc ấy, có phải ông ta đã nói với ngươi, ông ta chưa từng nhét tiền vào túi riêng, cũng chưa từng viết sai tên huý của Tông hoàng đế, hai tội này đều oan uổng?”
“Nhưng mà, biến cố tới quá nhanh, ngươi chưa kịp giải oan cho phụ thân, đêm hôm đó ông ta bị chém, ngày hôm sau, mẫu thân của ngươi cũng treo cổ tự tử. Cả nhà ly tán, chạy trốn, ngươi ở trong phủ đợi mấy ngày, không biết phải làm gì. Ngay lúc này, tin tức cố Hoàng Hậu qua đời truyền đến, ngươi nghĩ, dù sao ngươi và Hoàng quý phi có giao tình, hiện giờ Hoàng Hậu không còn, Hoàng quý phi làm chủ trung cung, có lẽ bà ta có thể giải tội cho phụ thân ngươi.”
“Vì thế ngươi hạ quyết tâm, đến tiệm thuốc mua thạch tín, định cách một ngày vào cung, xin được gặp Hoàng quý phi, lấy cái chết để minh oan.”
“Nhưng ngươi không ngờ, công văn bắt người của Hình Bộ lại đi trước một bước. Đêm đó, ngươi nghỉ ngơi một mình trong phòng trú ẩn ở hậu viện, đóng chặt cửa sổ, thổi tắt đèn, giả vờ như không có ở nhà, nhưng ngươi có biết làm thế nào mà hai nha sai của Hình Bộ lướt qua được căn viện kín để tìm thấy ngươi hay không?”
“Có lẽ đến nay ngươi cũng chưa từng nghĩ tới, hai thứ đệ đã đào tẩu của ngươi, thật ra đã trở về đêm hôm đó……”
Phương Phù Lan đã bị sốc khi nghe vậy, bàng hoàng nhìn Phương Thích và Phương Dứu.
Năm đó Phương Viễn Sơn bị chặt đầu, Phương Thích và Phương Dứu bỏ trốn.
Bọn họ vốn chỉ đi ra ngoài để tránh mặt, mãi cho đến khi công văn của Hình Bộ được đưa ra, Chiêu Nguyên Đế nói rõ muốn xử lý toàn bộ Phương phủ, bọn họ mới biết đại sự không tốt.
Bọn họ muốn chạy trốn tới một nơi thật xa, mai danh ẩn tích cả đời này.
Nhưng không có nhiều tiền, bọn họ trốn như thế nào, mai danh như thế nào? Hơn nữa bọn họ đã quen với cuộc sống xa hoa.
Phương Thích và Phương Dứu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ rằng truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, nhớ ra mình đã bí mật giấu chút tiền riêng ở Phương phủ, quyết định quay về phủ để lấy.
Bọn họ thật sự không may mắn, vừa đến Phương phủ, chưa kịp lấy tiền, hai nha sai của Hình Bộ đã tới cửa bắt người.
Nói thẳng ra, hai nha sai đã quen giao tiếp với đủ loại người trong giang hồ, không phải là người đứng đắn. Phía trên kết án toàn bộ Phương phủ bị lưu đày, phủ đệ bị suy tàn, cả đời này gần như không thể nào xoay người, hơn nữa Phương Viễn Sơn đã bị chặt đầu.
Đây là lý do hai nha sai có ý muốn chia chiến lợi phẩm khi thấy Phương Thích và Phương Dứu đang lấy tiền.
Phương Thích và Phương Dứu thầm nghĩ, bỏ tiền để ngừa tai họa, nên đưa hơn phân nửa.
Nào biết hai nha sai không biết đủ, vẫn muốn đưa Phương Thích và Phương Dứu về Hình Bộ. Phương Thích và Phương Dứu biết, nếu đến Hình Bộ, cả đời này coi như xong, năn nỉ hai nha sai mãi, cầu xin bọn họ buông tha cho hai người.
Một nha sai đảo mắt hỏi: “Phương phủ có một tiểu thư diễm lệ nhất Kim Lăng, hiện giờ nàng đang ở đâu?”
Phương Thích và Phương Dứu biết bọn họ hỏi về Phương Phù Lan, cũng biết Phương Phù Lan đang ở trong phủ —— sau khi bọn họ trốn đi, Tần tiểu nương cứ luôn bảo bọn họ về phủ để đưa Phương Phù Lan rời khỏi Kim Lăng.
Phương Thích và Phương Dứu có bản tính ích kỷ, tới thời điểm này, cảm thấy bảo vệ được bản thân là quan trọng nhất, vì thế dẫn hai nha sai tới căn phòng đã tắt đèn ở hậu viện, nói nhỏ: “A tỷ ở bên trong.”
Phương Thích và Phương Dứu rời đi.
Khi đang đi, bọn họ nghe thấy tiếng khóc run rẩy thê lương của Phương Phù Lan.
Nhưng bọn họ không dám quay đầu lại, chỉ có thể tự an ủi mình, con gái của tội thần chưa xuất giá và xinh đẹp giống Phương Phù Lan, sau này có thể thế nào? Cho dù bị lưu đày, cuối cùng vẫn sẽ lưu lạc thuyền hoa, trở thành kỹ nữ được triều đình chính thức nhìn nhận.
Sớm muộn gì nàng cũng phải trải qua những chuyện này.
Nếu như thế, cơ thể được trao cho ai thì có gì khác biệt?
Hai nha sai cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ vốn đã uống rượu trước đó, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn mỹ nhân mắt ngọc mày ngài dưới ánh đèn một tấc, say khướt không biết trời đất.
Đúng vậy, làm lợi cho mình trước hơn là làm lợi cho người khác.
Bọn họ lợi dụng say xỉn, xé váy Phương Phù Lan, tìm mọi cách làm nhục nàng.
Mưa rơi dập hoa, gió thổi lục bình.
Sau khi phụ thân và mẫu thân qua đời, Phương Phù Lan vốn đã quyết tâm muốn chết, nhưng ngay giây phút này, giữa cơn đau dữ dội nối tiếp nhau, nàng chợt cảm thấy, tại sao?
Tại sao ta phải chịu nhục như thế này?!
Cơn giận dữ tràn đầy không có chỗ trút ra, biến thành làn sóng thù hận ngập trời.
Tính tình của nàng vốn mềm mại bên ngoài, mối hận như sóng to này rốt cuộc khiến sự cứng rắn trong nội tâm trở thành tâm địa rắn rết.
Nàng chịu đựng cơn đau, chậm rãi khuất phục, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, ngay lúc hai gã nha sai buông lỏng cảnh giác, nàng lợi dụng lúc bọn họ còn say, lấy thạch tín mà nàng chuẩn bị sẵn cho mình đổ vào rượu, dỗ bọn họ uống.
……
Nỗi đau đớn và tủi nhục mà nàng phải gánh chịu năm đó như rơi xuống vực thẳm của địa ngục, chỉ dựa vào một tia hy vọng cả nhà đoàn tụ để giải tội cho phụ thân mới sống sót được.
Không ngờ ——
Không ngờ chân chính hại nàng là người nhà mà nàng nghĩ đến bao năm qua!
Bầu trời dần tối, phủ vệ của vương phủ châm đuốc.
Dưới ánh lửa mạnh mẽ, Trình Sưởng nhìn Phương Phù Lan.
Nàng đứng yên tại chỗ, quá yên tĩnh, tựa như không có hơi thở.
Trình Sưởng nói: “Về việc vì sao hai người bọn họ có vợ con, cũng không khó hiểu. Bọn họ không may mắn, chạy khỏi Kim Lăng mới mấy ngày đã bị người của Hình Bộ tóm được.”
“Nhưng hai người có chút thông minh vặt, trên đường lưu đày, đại khái mấy tháng sau, biết ngươi đã gả cho Tuyên Uy tướng quân, trở thành người của Trung Dũng Hầu phủ, cho nên suy nghĩ một kế khác.”
Hình Bộ phái nha sai đi bắt người đã làm chuyện như vậy đối với Phương Phù Lan, xét cho cùng là thất trách và sơ suất, nếu thật sự tra tội, lang trung và thị lang của Hình Bộ đều bị hỏi tội.
Nếu không ai biết việc này thì thôi, nhưng lại có hai người biết —— Phương Thích và Phương Dứu.
Khi đó Trung Dũng Hầu phủ chưa suy tàn, Vân Lạc là Tuyên Uy tướng quân, thậm chí còn giỏi hơn Trung Dũng Hầu Vân Thư Quảng.
Người của Hình Bộ dám dẫm lên Phương phủ khi lục soát, nhưng không dám xúc phạm Trung Dũng Hầu phủ.
Vì thế Phương Thích và Phương Dứu lợi dụng nhược điểm này của Hình Bộ, uy hiếp các quan viên áp giải bọn họ đến chỗ lưu đày dọc đường, nói rằng nếu Hình Bộ không sắp xếp lối thoát cho bọn họ thì bọn họ sẽ làm ầm ĩ chuyện Phương Phù Lan bị làm nhục khắp Kim Lăng đến trước mặt Tuyên Uy tướng quân và Trung Dũng Hầu, làm cho toàn bộ người của Hình Bộ gánh vác hết thảy hậu quả!
Việc này truyền tới tai viên ngoại lang của Hình Bộ, mấy ngày liền giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng sử dụng quyền lực riêng của mình, đưa Phương Thích và Phương Dứu đi nơi khác, sau đó dùng hai tử tù thay cho hai người bọn họ, sắp xếp hộ tịch và thân phận mới cho bọn họ.
Phương Thích và Phương Dứu khoác lên mình lớp vỏ mới, xây bếp mới ở nơi khác, cưới vợ sinh con.
Thê tử và nhi tử của bọn họ, e rằng cho đến hôm nay cũng không biết bọn họ vốn là họ Phương, vốn là tội phạm của triều đình.
Trình Sưởng hỏi: “Vậy, nay đã biết hết thảy, ngươi còn muốn bảo vệ bọn họ không?”
Phương Phù Lan âm thầm cười khổ.
Thảo nào.
Thảo nào lần này về Kim Lăng, bọn họ không đi cùng tiểu nương và Lưu thúc.
Thảo nào bọn họ cung kính đối với nàng như vậy.
Chẳng qua là xấu hổ trong lòng mà thôi.
Phương Phù Lan chậm rãi quay qua, muốn chất vấn Phương Thích và Phương Dứu, nhưng chưa kịp nói ra, cổ họng đã nghẹn lại, không biết có phải do tức giận trong lòng hay không, nàng lảo đảo tại chỗ.
Tần tiểu nương vội vàng đi tới đỡ nàng, nhẹ giọng kêu: “Phù Lan……”
Phương Phù Lan khàn giọng hỏi: “Những việc này, tiểu nương có biết không?”
Tần tiểu nương do dự một chút, khẽ gật đầu, vội nói: “Nhưng ta tới Kim Lăng mới biết, Phù Lan, tình hình năm đó, Thích Nhi và Dứu Nhi thật sự cũng là bất đắc dĩ.”
“Đúng vậy đó a tỷ, ta và nhị ca ——” Phương Dứu thấy Tần tiểu nương nói giúp bọn họ, vội vàng tiến lên cầu xin Phương Phù Lan.
Nhưng không đợi hắn nói xong, Phương Phù Lan đã đẩy Tần tiểu nương ra, giơ tay tát vào mặt Phương Dứu: “Đừng gọi ta là a tỷ! Ta không phải là a tỷ của các ngươi!”
Phương Phù Lan gần như dùng hết sức cho cái tát này, trên mặt Phương Dứu hiện lên dấu tay, nóng rát và đau.
Nhưng mà hắn đành phải chịu đựng, bọn họ gây ra tội lỗi, Lăng Vương muốn giết bọn họ, vị Tam công tử này giống như sát tinh, e rằng cũng không quý trọng tính mạng của bọn họ. Trên đời này, nếu có người cứu được bọn họ, chỉ có Phương Phù Lan.
Phương Dứu chưa bao giờ là người mạnh mẽ, nghĩ đến đây, tuyệt vọng xâm nhập vào tim phổi từng chút một, nước mắt lập tức trào ra.
Hắn quỳ xuống, ngẫm nghĩ, xoay người kéo Phương Thích, quỳ xuống trước mặt Phương Phù Lan, lần lượt cầu xin: “A tỷ, chúng ta không phải đồ vật, thật sự không phải đồ vật, nhưng đánh gãy xương vẫn còn dính gân, chúng ta rốt cuộc cũng là tỷ đệ ruột thịt……”
Võ vệ đứng bên cạnh cũng nhìn Phương Phù Lan, xin chỉ thị: “Thiếu phu nhân?”
Nhưng Phương Phù Lan nào phải là nữ tử bình thường?
Hiện giờ nàng quá rối loạn, quá hận, hận không thể chém Phương Thích và Phương Dứu ra làm nhiều mảnh, nhưng nàng hiểu đại cục. Nhân quả tình thù của Phương gia, nàng trở về sẽ đóng cửa tự giải quyết, nhưng Tam công tử là kiểu người thế nào? Hắn đến đây, tuyệt đối không phải để nhìn nàng khó xử, hắn muốn đối phó với Lăng Vương, cho nên, bất kể thế nào, không thể để Trình Sưởng có lợi.
Tuy nàng không rõ Trình Sưởng mang Phương Thích và Phương Dứu đi để làm gì, nhưng nàng biết, ngay bây giờ nàng nhất định phải giữ được Phương Thích và Phương Dứu, cho đến khi Lăng Vương trở về.
Trình Sưởng thấy ánh mắt Phương Phù Lan dao động, đã đoán trước được ý đồ của nàng.
Hắn liếc nhìn Túc Đài, phủ vệ của vương phủ lần lượt rút đao, trước khi võ vệ của Lăng Vương phản ứng kịp, đã phá vỡ xông vào, đặt đao lên cổ Phương Thích, Phương Dứu và Tần tiểu nương.
Trình Sưởng nói chầm chậm: “Vốn còn muốn cho ngươi chọn vài người ở lại, hiện giờ xem ra, thiếu phu nhân không có lựa chọn nào cả.”
Phương Phù Lan nhìn xung quanh, nàng trầm mặc thật lâu mới nói: “Tam công tử sẽ không ra tay.”
“Vì sao sẽ không ra tay?” Trình Sưởng nói, “Ngươi cho rằng ta có tấm lòng Bồ Tát à? Hay là muốn để người của ngươi liều mạng đánh nhau với phủ vệ của ta, chém giết tới khi Lăng Vương trở lại? Năm đó chỉ có Phương Thích và Phương Dứu hại ngươi mà thôi, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu thật sự chém giết, tính mạng của những người khác trong Phương phủ, có giữ được hay không lại là chuyện khác.”
Trình Sưởng yên lặng nhìn Phương Phù Lan, đột nhiên bật cười: “Lăng Vương không nói với ngươi hay sao? Sài Bình đã chết như thế nào? Trình Húc về cung như thế nào? Thiếu phu nhân còn tưởng rằng ta sẽ không ra tay à?”
Hắn nói, thu lại nụ cười, ra lệnh: “Mang đi!”
Trình Sưởng đã đe dọa tánh mạng của người Phương gia, mang người của Phương gia đi.
Không có mệnh lệnh của Phương Phù Lan, võ vệ của Lăng Vương không dám tùy ý ngăn cản.
Bọn họ cũng không rõ vì sao Trình Sưởng mang đi hai người mà Lăng Vương đã muốn giết từ lâu.
Trình Sưởng nhìn võ vệ bên cạnh Phương Phù Lan.
Đây là người của Lăng Vương, hắn nhận ra được.
Trình Sưởng nói với võ vệ này: “Khi nào Lăng Vương trở về, nếu hắn nghi ngờ vì sao ta phải mang Phương Thích và Phương Dứu đi, ngươi giúp ta hỏi hắn, hắn hiểu gì về vị Ngũ đệ mới vào cung này không?”
“Trình Húc rõ ràng không muốn ngôi vị hoàng đế, hắn trăm cay ngàn đắng trở lại Kim Lăng, đến tột cùng là vì cái gì?”
“Ngươi nói với Lăng Vương, mấy ngày nữa, Ngũ đệ của hắn sẽ nhận tổ quy tông ở chùa Minh Ẩn, bổn vương chờ hắn.”
Trời đã tối, bóng đêm lờ mờ khiến đôi mắt Trình Sưởng lạnh như băng, vẻ mặt nhàn nhạt giống như cổ tay của hắn, lưu loát, sắc bén, lại sạch sẽ.
Phương Phù Lan cuối cùng đã hiểu.
Hắn không sợ đả thương người khác, hắn đã chịu đủ ba lần sống ba lần chết, thậm chí không sợ dính máu trên tay, hắn có thể dùng thủ đoạn sấm sét mang Phương Thích và Phương Dứu đi, ở lâu một chút không phải vì quý trọng tính mạng của ai, chẳng qua muốn nói cho nàng biết sự thật năm đó.
Trong lòng nghĩ vậy, không biết sao, Phương Phù Lan cảm thấy một trận hoảng sợ dâng lên, nàng thẫn thờ hỏi: “Vì sao ngài…… muốn nói cho ta biết những chuyện này……”
Trình Sưởng cúi đầu nhìn nàng: “Lẽ ra với tình cảnh của ngươi, ta nên thông cảm cho ngươi.”
“Nhưng sự bất hạnh của ngươi không phải do ta gây ra, không liên quan gì đến ta, ngươi lại giúp người khác hại ta, vì sao? Vì hoàn cảnh của ngươi thê thảm hơn người bình thường một chút hay sao?”
“Bổn vương khinh thường so đo quá nhiều với một nữ tử. Nói hết thảy cho ngươi biết, chẳng vì gì cả, chẳng qua đáp lễ ngươi đã nhiều lần trợ giúp làm điều tàn ác, vô ơn bạc nghĩa mà thôi. Hơn nữa ——”
Hắn dừng một chút, tới gần Phương Phù Lan một bước: “Những gì bổn vương nói chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ngươi vẫn luôn cho rằng Phương Viễn Sơn vô tội và bị oan, chẳng lẽ không tò mò về sự thật ông ta bị chém đầu năm đó hay sao?”
Phương Phù Lan nghe vậy, hoảng hốt mở to mắt.
Trình Sưởng cười: “Muốn biết không? Muốn biết thì ở lại đây, chờ Lăng Vương trở về.”
“Để chính miệng hắn nói cho ngươi biết sự thật năm đó.”
“Xem thử nửa đời của ngươi, đến tột cùng là trò đùa hoang đường đến mức nào.”
Trình Sưởng nói xong, không hề ở lại nữa.
Hắn chắp tay xoay người, khóe miệng nhếch một nụ cười nhàn nhạt, đi về phía xe ngựa của mình, bỏ lại nữ tử thất thần ngã xuống đất phía sau.
Khuôn mặt tuyệt sắc mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Rơi mạnh xuống vực sâu là cảm giác thế nào?
Nếu một lần không đủ, hai lần, ba lần thì sao?
Chậm rãi nếm thử hương vị đi.
****************************************
Chương trước Chương sau
Điểm hoa đăng – Chương 144
MARCH 10, 20233 COMMENTS
Ngày hôm sau, trời nắng.
Lăng Vương tới Phương trạch, đón Phương Phù Lan và người của Phương phủ, đi thẳng đến chùa Linh Giác.
Chùa Linh Giác là một chùa nhỏ, được xây ở ngoại ô phía bắc Kim Lăng, phía trước và phía sau không có thôn làng hay cửa tiệm, ngày thường hiếm có người đến.
Nhưng như vậy cũng tốt, người của Phương phủ vốn là tội phạm, hiện nay tội danh chưa được xóa bỏ, bọn họ lại trở về Kim Lăng, không nên công khai xuất hiện.
Phương Phù Lan vốn định sáng sớm đưa cả nhà tới chùa để trừ uế tẩy trần, nhưng hai thứ đệ của nàng bị trì hoãn trên đường một thời gian, gần đây mới trở lại Kim Lăng, hôm nay nàng và bọn họ mới gặp lại sau bao nhiêu năm.
Tới chùa Linh Giác, mọi người ăn chay và tắm gội, nghe hai canh giờ Phật pháp, coi như kết thúc buổi lễ.
Năm đó Phương phủ gặp nạn, không còn nhiều người trong phủ sống sót mấy năm nay, ngoại trừ hai thứ đệ của Phương Phù Lan, một tiểu nương họ Tần, quản gia Phương Lưu đi theo bên cạnh Phương Viễn Sơn trước đây, vài tôi tớ và họ hàng xa.
Mẹ ruột của Phương Phù Lan đã treo cổ tự tử vào ngày thứ hai sau khi Phương Viễn Sơn bị chém đầu, cũng may Tần tiểu nương luôn coi Phương Phù Lan như ruột thịt của mình, hai người vô cùng thân thiết.
Mọi người dùng xong cơm chay, võ vệ bên cạnh Lăng Vương dẫn bọn họ đến một gian tĩnh thất để bọn họ nói chuyện.
Có lẽ do có Lăng Vương bên cạnh, cả đám người ngồi ngay ngắn, cho dù nói chuyện cũng chỉ dám nói những chuyện không liên quan. Lăng Vương thấy thế, gật đầu với Phương Phù Lan rồi rời đi.
Hôm nay hắn hiếm khi rảnh rỗi, tìm một sương phòng khác nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng dưỡng thần cũng không phải thật sự dưỡng thần, hôm qua hắn không tham dự gia yến trong cung, muốn nghe tin tức ở bữa tiệc.
Tần tiểu nương thấy Lăng Vương rời đi, lúc này mới nói với Phương Phù Lan: “Ngươi muốn đưa chúng ta tới chùa tẩy uế thì nói trước một tiếng, bảo Lưu thúc đánh xe là được, sao còn làm phiền Lăng Vương điện hạ?”
Phương Phù Lan mỉm cười, không đáp lại, chỉ hỏi Phương Thích và Phương Dứu: “Các ngươi gặp chuyện gì trên đường, sao đến Kim Lăng chậm hơn tiểu nương nửa tháng?”
Phương Thích và Phương Dứu liếc nhau, đều ậm ừ không nói.
Sau một lúc lâu, Phương Thích mới nói: “Cũng không có gì, trên đường tam đệ bị bệnh nên mới chậm một chút.”
“Ừ, ta bị bệnh một thời gian.” Phương Dứu lập tức nói.
Bị bệnh?
Phương Phù Lan sững người, mấy năm nay bọn họ bị lưu đày bên ngoài, thân thể không tốt cũng dễ hiểu. Tần tiểu nương và Phương Lưu xanh xao vàng vọt, nhưng nhìn Phương Thích và Phương Dứu khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào, không giống như dễ bị bệnh.
Nhưng Phương Phù Lan không nói gì, thấy tiểu tăng trong chùa mang bánh lá sen tới, nhớ khi Phương Dứu còn nhỏ thích ăn món này, đứng dậy, muốn đưa đĩa của mình cho hắn.
Phương Dứu thấy Phương Phù Lan đứng dậy đi về phía mình, hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đưa tay ra đón.
Phương Phù Lan lại sửng sốt, tuy rằng tỷ đệ không gặp nhiều năm, đâu đến nỗi xa lạ như vậy?
Tần tiểu nương nói: “Tuy rằng mấy năm nay chúng ta lưu lạc bên ngoài, cũng may quan phủ không tách chúng ta ra, cả nhà ở bên nhau, nâng đỡ nhau, cuộc sống cũng không quá khó khăn, nhưng ngươi……”
Bà dừng lại, vẻ mặt lộ nét lo lắng, “Sau khi lão gia không còn, một mình ngươi ở lại Kim Lăng, không có người thân cận bên cạnh, thật sự phải chịu khổ.”
Phương Phù Lan nói: “Không khổ, không bao lâu nữa, chúng ta có thể giải oan cho cha. Chỉ cần những oan khuất của Phương phủ có thể rửa sạch, mấy năm nay rất đáng giá.”
Những người có mặt nghe nói hai chữ “giải oan”, trên mặt đều lộ ra một tia kì quái.
Trong tĩnh thất hoàn toàn yên tĩnh, qua một lát, quản gia Phương Lưu nói một cách do dự: “Theo ý lão nô, việc này không cần cấp, cả nhà thật vất vả mới đoàn tụ, phải có chỗ đứng ở Kim Lăng trước mới được.”
“Vâng, vâng, Lưu thúc nói đúng.” Phương Dứu nói.
“A tỷ,” Phương Thích hỏi, “Hiện giờ tỷ ở đâu tại Kim Lăng?”
Không đợi Phương Phù Lan đáp, hắn đã ấp úng, “Ta…… và A Dứu không quen sống trong Phương trạch mới, có thể, có thể dọn tới ở với tỷ được không?”
Phương Phù Lan nghe vậy, nhất thời chần chờ.
Biệt viện của Lăng Vương phủ không phải là dinh thự của nàng, năm đó Phương gia bị tịch thu, nàng không còn chút tiền nào, không thể kiếm chỗ mới cho Phương Thích và Phương Dứu.
Phương Phù Lan suy nghĩ cẩn thận, đang định trả lời thì chợt nghe ba tiếng gõ cửa bên ngoài tĩnh thất.
Lăng Vương đẩy cửa bước vào và nói: “Phù Lan, ta có chuyện quan trọng rời đi nửa ngày.”
Vẻ mặt hắn rõ ràng nhàn nhạt bình thường, nhưng không hiểu sao, Phương Phù Lan nhìn ra một chút khác thường, đứng dậy đưa hắn đến cửa chùa, gọi: “Điện hạ.”
Lăng Vương nhận ra sự lo lắng trong mắt Phương Phù Lan, cười nói: “Nàng yên tâm, ta không sao.”
Ngay sau đó xoay người lên ngựa, đánh ngựa rời đi.
Lại nói tiếp, Lăng Vương đột nhiên rời đi là vì chuyện của Phương phủ.
Chưa đầy nửa canh giờ trước, Tào Nguyên tới báo, nói rằng người của Vệ Giới đã tìm được vợ con của Phương Thích và Phương Dứu.
Nhìn bề ngoài không có gì, Lăng Vương vốn không định giữ mạng Phương Thích và Phương Dứu, nay Vệ Giới đưa vợ con của bọn họ đi, cứ tùy ý xử lý.
Điều tồi tệ là, Phương Thích và Phương Dứu là tội phạm. Năm đó Chiêu Nguyên Đế tự mình hạ lệnh lưu đày, hiện nay tội danh chưa được xóa bỏ, Lăng Vương lại tự tiện đưa bọn họ về Kim Lăng, cho dù Chiêu Nguyên Đế không so đo, cũng sợ trên triều đình có người lấy chuyện này ra nói.
Vệ Giới là người của ai, Lăng Vương rất rõ trong lòng.
Tào Nguyên nói: “Vệ đại nhân là chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ty, trực tiếp nhận lệnh của bệ hạ. Hắn đích thân tới, thuộc hạ không dám cản, để phòng ngừa chuyện này bị làm lớn lên, xin điện hạ tự mình qua đó.”
Tình thế hiện nay rất tế nhị, Lăng Vương không dám có chút sơ xuất nào, đành phải đáp ứng.
Phương Phù Lan tiễn Lăng Vương, trở lại tĩnh thất, thấy Tần tiểu nương do dự không nói.
Phương Phù Lan đoán được bà muốn nói gì, thầm nghĩ hôm nay làm rõ cũng tốt, kêu võ vệ canh giữ ngoài cửa lui ra, đóng cửa sổ của tĩnh thất.
Tần tiểu nương nói: “Phù Lan, tiểu nương luôn muốn hỏi ngươi, năm đó sau khi chúng ta đi, chẳng phải nghe nói ngươi đã gả cho người ta hay sao?”
“Hình như là…… hình như là Tuyên Uy tướng quân của Trung Dũng Hầu phủ. Hắn còn lấy quân công để xin xá tội cho ngươi, tại sao, tại sao……”
Tại sao lúc này lo liệu trong ngoài Phương phủ lại là Lăng Vương?
Năm đó Phương Phù Lan nổi tiếng khắp Kim Lăng, Phương Viễn Sơn luôn muốn đưa nàng cho cố Thái Tử hoặc Vận Vương, nhưng Phương Phù Lan khăng khăng không gả.
Hai cha con cãi nhau trong phủ, Tần tiểu nương lờ mờ nghe được chút nội tình cách tường, biết nàng đã có người trong lòng từ lâu.
Không ngờ ý trung nhân của nàng lại là Lăng Vương, đứa con không được Chiêu Nguyên Đế yêu thương nhất năm đó.
Tuy nhiên, sau đó không phải Lăng Vương cưới một ma ốm làm Vương phi hay sao? Chẳng lẽ Phù Lan làm trắc thất cho hắn? Nhìn dáng vẻ không giống.
Phương Phù Lan trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Tiểu nương, ta và Trung Dũng Hầu phủ không còn quan hệ gì nữa.”
“Không còn quan hệ là ý gì?” Tần tiểu nương kinh ngạc, “Chẳng lẽ Tuyên Uy tướng quân đã bỏ ngươi? Mấy năm nay ngươi lo liệu cho Trung Dũng Hầu phủ, chăm sóc muội muội của hắn, có lỗi gì với hắn? Chẳng lẽ là bởi vì, bởi vì ngươi và Lăng Vương……”
“Cho dù hắn muốn bỏ ta, ta cũng không oán hận.” Không đợi Tần tiểu nương nói xong, Phương Phù Lan đã ngắt lời.
Nàng nợ Trung Dũng Hầu phủ, cả đời cũng không trả hết, nàng biết.
Phương Phù Lan lại nói: “Tiểu nương, sau này đừng hỏi những vấn đề này, ta không muốn nhắc tới.”
Nàng đã nói đến mức này, Tần tiểu nương do dự một chút rồi gật đầu, không nhiều lời nữa.
Cả nhà lại nói chuyện, Phương Phù Lan thấy đã gần hoàng hôn, nhớ lời Lăng Vương dặn dò, tốt nhất đưa người của Phương phủ về Phương trạch trước khi trời tối, vì thế gọi võ vệ đi chuẩn bị xe ngựa.
Gọi hai tiếng, bên ngoài không có ai đến, lúc này Phương Phù Lan mới nhớ nàng đã kêu võ vệ rời đi để nói chuyện với Tần tiểu nương.
Nàng đứng dậy, tự đi ra trước chùa dặn dò võ vệ, đi vòng về lại tĩnh thất, chợt nghe bên trong có tiếng nói chuyện, giọng điệu lo lắng và nôn nóng.
Phương Phù Lan vốn không để ý, đang định đẩy cửa đi vào, chợt nhớ ra hôm nay Phương Thích và Phương Dứu có vẻ khác thường.
Nàng chậm rãi rút bàn tay đang đặt trên cánh cửa lại, chăm chú lắng nghe, người trong phòng dường như cố tình thấp giọng, chỉ có thể nghe đứt quãng vài câu.
“…… Trở lại Kim Lăng, vợ con đã bị hắn giam giữ, ai cũng nói hắn tàn nhẫn và độc ác, tiểu nương phải nghĩ cách giúp chúng ta!”
Tần tiểu nương tựa hồ đáp lại gì đó, có vẻ nhắc tới, “Không phải người của Trung Dũng Hầu phủ”, “Không thể tìm Tuyên Uy tướng quân giúp đỡ”.
“Vậy phải làm sao?!” Phương Thích cao giọng một chút, “Ngồi chờ chết?! Dứt khoát nói thẳng với a tỷ đi!”
“Không thể nói với a tỷ, không thể nói với a tỷ.” Phương Dứu lặp đi lặp lại, “Chẳng lẽ ngươi không biết tính tình của a tỷ? Chỉ nhu nhược bề ngoài thôi. Nếu nói, nàng sẽ không cứu chúng ta, chỉ sợ còn muốn mạng của cả nhà chúng ta……”
Phương Phù Lan nghe vậy, giật mình tại chỗ.
Vợ con cái gì? Ngồi chờ chết…… cái gì? Ai muốn giết bọn họ?
Mấy năm nay, không phải Phương Thích và Phương Dứu bị lưu đày hay sao?
Phạm nhân bị lưu đày phải luôn chấp hành hình phạt, làm sao có thể cưới vợ sinh con?
Bọn họ, và Lăng Vương, đang giấu nàng chuyện gì ư?
Nghĩ đến đây, một ý niệm mơ hồ hiện lên trong lòng, nhưng ý niệm này giống như băng giá, khẽ chạm vào đã khiến cả người nàng lạnh lẽo.
Mấy năm nay, Phương Phù Lan đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nàng sẽ không dễ dàng rối loạn về những điều chưa chắc chắn.
Nàng mau chóng thu dọn tâm tư rối bời, đẩy cửa đi vào, cười nói với Tần tiểu nương và mọi người: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”
Tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa, Phương Phù Lan ngồi chiếc đầu về biệt viện của vương phủ, ba chiếc còn lại chở người của Phương phủ về Phương trạch.
Phương Phù Lan ngồi trên xe ngựa, kèm theo tiếng roi dòn vang, nụ cười dịu dàng trên mặt nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ u ám trong đôi mắt hoa đào.
Nàng vén rèm bên, nói với võ vệ đi cùng xe: “Đến Ngọc Phương Các ở thành đông.”
Võ vệ sửng sốt, chắp tay nói: “Thiếu phu nhân, điện hạ đã dặn, phải nhanh chóng đưa người của Phương phủ về Phương trạch.”
“Ta biết.” Phương Phù Lan nhẹ nhàng cười, “Không phải điện hạ vừa mới đi xử lý chuyện của Phương phủ hay sao? Trước khi đi có nói với ta, tối nay muốn mở tiệc chiêu đãi hai thứ đệ của ta ở Ngọc Phương Các.”
Võ vệ nghe vậy, thầm nghĩ ngay cả chuyện Lăng Vương điện hạ đi giải quyết những rắc rối của Phương phủ mà Phương Phù Lan cũng biết, như vậy lời của nàng là sự thật.
Ngay sau đó đáp “Vâng”, xoay đầu ngựa, bảo mấy người đánh xe ngựa chuyển hướng ở ngả rẽ phía trước.
Phương Phù Lan thấy phản ứng của võ vệ, thầm biết mình đã đoán đúng.
Lăng Vương chưa bao giờ giấu nàng chuyện gì, chỉ có vừa rồi rời đi, hắn rất ít lời, quả nhiên có liên quan đến Phương phủ.
Đi đến Ngọc Phương Các ở thành đông không vì gì cả, nàng chỉ muốn tranh thủ chút thời gian, hỏi ra sự thật từ Phương Thích và Phương Dứu.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn đã đến, xe ngựa đi trong rừng xanh ngắt, tiếng líu lo của những chú chim mệt mỏi bay về tổ không dứt bên tai.
Nhưng dần dần, tiếng chim hót yếu đi, thậm chí tốc độ xe cũng chậm lại.
Xe ngựa dừng đột ngột, võ vệ ở bên cạnh xe thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân.”
Giọng điệu gấp gáp, mang ý nghĩa nguy hiểm sắp xảy ra.
Phương Phù Lan tập trung, vén rèm, xuống xe ngựa. Phía sau, Tần tiểu nương và Phương Thích, Phương Dứu cũng đã xuống xe.
Bọn họ nhìn xung quanh, thấy mấy trăm phủ vệ mặc y phục đen xuất hiện xung quanh khu rừng không biết từ khi nào, cầm lưỡi đao sắc bén, nhìn bọn họ với biểu tình lạnh lẽo.
Cách đó không xa còn có một chiếc xe ngựa rộng rãi và vô cùng đẹp đẽ sang trọng đậu.
Võ vệ đứng đầu xe thấy tất cả mọi người và võ vệ của Lăng Vương đã bị bao vây dày đặc, ở bên kia, chắp tay chào người trên xe, bẩm báo gì đó.
Ngay sau đó, màn xe được vén lên.
Người xuống xe mặc y phục gấm màu trắng bạc, ngọc bội bên hông tuy đẹp nhưng không bằng đôi mắt của hắn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt ướt át của hắn sâu không thấy đáy, bên trong ẩn chứa sát ý.
Phương Phù Lan lập tức cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Nàng không khỏi lùi ra sau một bước, giật mình: “Tam công tử?”
Hoàng hôn đang nở rộ, mặt trời đang nóng chảy vàng, từng mảnh ráng màu rơi xuống, dệt nên một vầng sáng sặc sỡ quanh người Trình Sưởng.
Rõ ràng như thần tiên, nhưng Phương Phù Lan thấy rõ lệ khí ẩn giấu trong sự rực rỡ.
Trình Sưởng bước đến trước mặt Phương Phù Lan, đột nhiên cong khóe miệng, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, thiếu phu nhân.”