Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa cung, Tôn Hải Bình nhìn thấy cả người Trình Sưởng dính đầy máu, run như cầy sấy hỏi: “Tiểu vương gia, về, về vương phủ hay sao?”
Phía chân trời còn chút ráng màu cuối cùng, Trình Sưởng rất bình tĩnh liếc nhìn, “Đi Vọng Sơn Cư.”
Vọng Sơn Cư cách Tuy Cung một canh giờ đi đường, Trình Sưởng tới Vọng Sơn Cư, đi lên núi không nói lời nào.
Bên ngoài Phù Phong Trai có sân thượng, bây giờ là nửa đêm, nước từ thác nước đổ thẳng xuống, rắc lên mép sân thượng, bắn vài ngôi sao nước.
Lâm chưởng sự của Vọng Sơn Cư biết tiểu vương gia thích nơi này, thừa dịp mấy ngày nay đã thu dọn Phù Phong Trai, trên sân thượng có bàn đá và giường tre, trong phòng còn treo màn lụa.
Trình Sưởng ngồi xuống bàn đá hỏi: “Có rượu không?”
“Có, có.” Lâm chưởng sự đáp, ngay lập tức sai người mang đến mấy vò thượng hạng đã ủ lâu năm.
Trình Sưởng nói: “Các ngươi đi xuống đi.”
Hắn cầm một vò rượu, uống một ngụm.
Một luồng nóng rực đi vào cổ họng, trong vị cay có chút ngọt ngào, chưa nếm được mùi vị đã xuống bụng.
Trình Sưởng đành phải uống một ngụm nữa.
Hắn thực ra không thích rượu, kiếp trước bị bệnh tim, không thể đụng vào rượu. Sau khi xuyên tới nơi này, cuộc sống luôn luôn bên bờ vực, thỉnh thoảng uống một chút trong cung yến, nhưng thấy ổn là dừng ngay.
Rượu có thể làm người ta say mơ màng.
Hắn uống hết ngụm này đến ngụm khác, bụng nóng ran nhưng càng uống càng tỉnh táo.
Hắn không biết tới hiện giờ, tay hắn có dính máu, có bẩn hay không.
Nhưng hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với mình.
Trình Sưởng muốn nhốt mình ở đây, không gặp bất cứ ai nữa.
Cho đến khi toàn bộ sự tức giận và hận thù lắng xuống.
“Tam công tử.”
Không biết qua bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi khe khẽ.
Bàn tay đang cầm vò rượu của Trình Sưởng dừng lại.
Từ ngày hắn được phong làm vương thế tử, người trong cung sẽ gọi “Điện hạ” trước mặt hắn, chỉ có nàng còn cố chấp kêu là “Tam công tử”, tựa như sẽ tạo nên sự khác biệt.
Vân Hy đứng bên màn nhìn Trình Sưởng.
Nàng nghe nói Đại Lý Tự đã xảy ra chuyện vào ban đêm.
Vương thế tử điện hạ của Tông Thân Vương phủ bức tử ngự sử trung thừa, mỗi người trong cung nhất thời cảm thấy bất an.
Nàng chạy về cung, tiểu lại của Ngự Sử Đài nói với nàng: “Gã sai vặt của điện hạ nói rằng điện hạ đã đến Vọng Sơn Cư ở thành tây, nếu tướng quân rảnh rỗi thì đi xem thử.”
Vân Hy chưa bao giờ nhìn thấy Trình Sưởng như vậy, bất lực và cô đơn.
Hai tay nắm chặt vò rượu, như thể đó là một loại thuốc chữa bách bệnh.
Nàng đi tới, ngồi xổm xuống bên đầu gối hắn, phủ bàn tay đang cầm vò rượu của hắn: “Sao Tam công tử uống rượu?”
Tay nàng mát lạnh như tuyết, hắn cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Sài Bình đã chết.”
“Ta biết.”
Hắn lại nói: “Ta ép y.”
Giọng điệu cực kỳ thê lương.
Vân Hy đau lòng khi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải, không liên quan đến Tam công tử.”
Trình Sưởng cong khóe miệng, muốn cười, nhưng không cười được.
Hắn hỏi: “Sao nàng tới đây?”
Vân Hy nói: “Ta lo cho Tam công tử.”
Khuôn mặt nàng trong trẻo, làn da cổ trắng như tuyết thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo, không giống như hắn, uống rượu không kiềm chế được ngọn lửa hừng hực.
Rượu không làm hắn say, nhưng khi nhìn thấy nàng, hắn lại hơi say.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đưa tay xoa má nàng, chậm rãi vuốt ve: “A Đinh, ta có nói với nàng chưa, ta rất thích nàng.”
“Từ rất lâu rồi, trước khi ta nhận ra điều đó, đã rất thích nàng……”
Giọng hắn quyến rũ, tràn ngập si mê.
Nhưng lời nói thâm tình như vậy, bị hắn nói ra lại bàng hoàng bất lực.
Trình Sưởng hỏi: “A Đinh, ta có thể…… cùng nàng hay không……”
Hắn không nói rõ, nhưng Vân Hy hiểu.
Nàng nhìn thấy một tia lửa cháy, khát khao ham muốn nổi lên trong màu nước dịu dàng nơi mắt hắn.
Trình Sưởng nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Vân Hy không đáp, nàng giơ tay vuốt ve mặt hắn, chậm rãi tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, sau đó đón nhận ánh mắt của hắn.
Trình Sưởng cũng nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười.
Ý cười đung đưa trong đêm, hòa vào sóng gió trong mắt hắn, khơi dậy chút bất thường ẩn giấu nơi sâu thẳm.
Hắn vòng tay ôm cổ nàng, cúi mặt xuống.
Biển dục vọng trong lòng như sóng như nước, dâng trào mãnh liệt.
Bây giờ, hắn rốt cuộc đã hiểu.
Khi mới tới đây, hắn tưởng mình không hòa nhập được với thế giới này, nên mới thờ ơ lãnh đạm như vậy.
Thực ra không phải.
Hắn tựa như một người có tâm hồn đã tan vỡ, mất đi dục vọng trong sự lang thang của thời gian và không gian.
Cho nên nỗi buồn và niềm vui không thể giao tiếp với thế gian này.
Mãi cho đến khi trở về sau lần rơi xuống vách núi mới tìm thấy tình yêu của mình.
Vì vậy lúc trước ở chùa Bạch Vân, hắn bị người đuổi giết đến cùng cực, tim đau đớn không thở được, còn sờ soạng bên bờ vực để tìm bùa bình an mà nàng đưa cho hắn.
Tình đã bén rễ mà không biết.
Hắn lưu luyến nhiều lần giữa môi và răng nàng.
Rượu ủ lâu năm ngọt ngào, nhưng không say lòng người bằng một phần vạn của nàng.
Hương vị như sương như tuyết khiến người ta điên cuồng, cũng khiến người ta bình tĩnh lại.
Hắn hơi buông nàng ra, đột nhiên bế ngang nàng lên, đặt lên giường tre bên cạnh, sau đó rướn người, chống phía trên, nhìn nàng.
Dường như hắn đã để lại linh hồn của mình trong một thế giới khác.
Mãi đến khi hai đời tương thông, hắn trở về từ ngọn lửa hừng hực mới tìm thấy dục vọng của mình.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt lạnh buốt, đáy mắt lại dần dần chuyển sang đỏ tươi.
Đây là cảm giác năm giác quan hồi sinh sâu trong thân thể hắn.
Tình cảm của hắn, khát khao của hắn.
Là lần đầu tiên hắn đứng trước nguy hiểm, liều mạng tìm kiếm lá bùa bình an mà nàng đưa ở bên vách núi.
Cũng là nỗi hận thấu xương khi hắn bị nhốt trong biển lửa, muốn mọi người chôn cùng hắn.
Đáng tiếc những khát khao, yêu hận này đã tích tụ quá lâu trong đáy lòng hắn, nước lũ được xả ngay trong đêm.
Từ lúc hắn trở về, sóng gió vẫn luôn cuồn cuộn, có thể khiến người ta điên cuồng mà không biết.
Nước từ thác nước bắn tung tóe lên sân thượng, đầu óc Trình Sưởng trở nên hỗn loạn.
Ai chìm đắm trong buồn vui không sống yên ổn, không để thất tình lục dục chi phối bản thân? Chẳng qua là một kẻ đáng thương bị tước bỏ tình yêu và hận thù.
Kết quả là rễ khó chặt, chẳng phải là muốn trầm luân tại thế gian này.
Trình Sưởng cảm thấy lướt qua như vậy còn chưa đủ, hắn không muốn kiềm chế nữa, liếm đi liếm lại, cắn nhẹ, cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị như máu rỉ, sau đó đưa tay kéo thắt lưng nàng ra, lột áo trên vai nàng.
Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ tới những lời của sư phụ của lão hòa thượng khi hắn trở lại thế kỷ 21.
“Không biết tôi có nhìn lầm hay không, lần này anh Trình trở về, có hận trong lòng?”
Hắn khẽ nhíu mày, cừu hận cuồn cuộn trong lòng ẩn giấu trong biển dục vọng, hắn muốn phát tiết toàn bộ.
Mùi máu tươi lan tràn theo kẽ răng, thấm vào xương cốt của hắn như lửa đốt, hắn phảng phất nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Sài Bình lúc sắp chết, cùng với thi thể của y nằm dưới đất, máu nóng không ngừng phun ra từ một nửa cổ họng.
“Sống trên đời này, yêu và hận là chuyện thường tình, nhưng thiện và ác thường chỉ ở trong một ý niệm.”
“Số mạng của thí chủ nhiều chông gai, nhưng có thể giữ vững thiện niệm qua ba kiếp, là người được Phật Tổ phù hộ, như vậy càng hiểu đạo lý này hơn tôi.”
Sài Bình đáng chết.
Hại người phải đền mạng, đây là chuyện đúng đắn từ xưa đến nay.
Nhưng điều khiến hắn bàng hoàng không phải là cái chết của Sài Bình, mà sau khi Sài Bình chết, những suy nghĩ không áp chế được, dục vọng tập kích, thù hận và sát khí gần như muốn lấn át ý thức của hắn.
Hắn còn muốn tính mạng của Lăng Vương, muốn tính mạng của Phương Phù Lan.
Hắn muốn giết những người từng hại hắn, thậm chí giết Chiêu Nguyên Đế đã nuông chiều và bao che, giết con nối dõi của ông ta, và các triều thần đã nhắm mắt làm ngơ và không minh oan cho hắn.
Cho dù ngàn vạn người chết, máu nhuộm cung cấm cũng không ngần ngại.
Thậm chí Ngũ điện hạ mất tích và Lục hoàng tử ngây thơ trong hậu cung cũng không cần sống trên đời này.
Tương lai, đổi lại là hắn sẽ làm người có quyền sinh sát trong tay!
Một giọng nói bảo hắn, trầm luân đi.
Cứ trầm luân như vậy.
“Thế giới vô biên, hết thảy vô thường là vì hữu thường.”
“Tựa như mối hận khó tiêu tan trong lòng anh ngay giờ phút này, anh gặp khó khăn trong kiếp khác, đều không thoát được luật nhân quả.”
“Hãy nhớ, nhân lành thì quả lành, gieo ác thì gặp ác.”
Trình Sưởng gần như bi thương trong lòng.
Người lương thiện ba kiếp cái gì, hắn chẳng qua là một người trần tục với những ham muốn không thể kiểm soát.
Mãi mới biết yêu, mãi mới phát hiện hận thù.
Hắn cúi xuống, lột nốt cái áo cuối cùng của nàng.
Hắn muốn đem toàn bộ cơ thể ngọc ngà của nàng nhập vào người mình, muốn dùng sự thuần khiết và chân thành của nàng để rửa sạch thân xác và tinh thần nhơ nhớp của hắn.
Vân Hy nhìn Trình Sưởng, ánh mắt hắn hiện lên sự điên cuồng mê loạn, thế nên tối nay hắn đánh mất sự nặng nhẹ.
Mà hiện giờ, nàng biết hắn muốn làm gì tiếp theo.
Nàng hơi sợ hãi, run rẩy vuốt vai hắn. Trong lúc Trình Sưởng sắp rơi vào, gió đêm đột nhiên tăng mạnh, thác nước bị thổi nghiêng.
Nước giống như mưa, tạt vào người Trình Sưởng, trong mưa, đột nhiên vang lên âm thanh cực kỳ nhỏ.
“Anh ba.”
“Trình Sưởng!”
“Thầy Trình……”
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy ——”
Tim Trình Sưởng đập dữ dội như thể muốn gọi tâm trí của hắn quay về.
Hắn giật mình, dỏng tai để phân biệt những âm thanh mơ hồ đó, nhưng không nghe được gì ngoài tiếng gió đêm rít gào.
Hắn cụp mắt, nhìn Vân Hy đang bị nhốt trong vòng tay mình.
Vết đỏ khắp cổ và vai nàng, trên môi, dưới xương quai xanh đều có máu chảy do bị hắn cắn rách da.
Nhưng nàng nhìn hắn, tuy rằng ánh mắt sợ hãi nhưng cương quyết.
Tựa như cho dù cùng hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng không sợ.
Ngọn lửa trộn lẫn sát khí và hận thù vẫn đang cháy trong lòng hắn.
Nhưng một chút ý thức cuối cùng đã làm hắn tỉnh táo.
Hắn đang làm gì vậy?
Cô nương của hắn gian nan vất vả cả đời, hắn chỉ ước gì có thể đưa cho nàng những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, tại sao hắn tổn thương nàng như vậy?
Có cái gì đó trong lớp áo sâu hơi châm vào da.
Đó là cây trâm đồng hắn giấu ở thắt lưng, cùng hắn đi vào vòng sinh tử luân hồi.
Trình Sưởng đột ngột đứng dậy, đi chân trần đến lan can của sân thượng.
Vân Hi tới lúc đêm khuya, bây giờ sắc trời đã sáng hơn.
Nhưng xung quanh vẫn mờ mịt, nước từ thác nước bắn tung tóe vào thành từng cụm sương mù.
Bóng dáng hắn vô cùng tịch liêu trong màn sương.
Vân Hy mặc áo, đi về phía hắn, nhẹ giọng gọi: “Tam công tử.”
Tới gần hơn, nàng mới phát hiện trên xương quai xanh và trán hắn phủ đầy mồ hôi mịn và dày đặc.
Có lẽ khó dập tắt mối hận trong lòng, cho nên không chịu nổi.
Trình Sưởng “Ừ” đáp lại nàng.
Giọng cũng khàn.
Vân Hy nhìn kỹ, hắn đang nắm chặt cây trâm đồng của nàng, cây trâm sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu rơi từng giọt.
Khóe mắt có nước, không biết là nước từ thác nước hay là nước mắt, phản chiếu tia hồng đầu tiên của buổi sáng, giống như máu.
Hắn cứ đứng đó như vậy, y phục màu trắng tung bay, yên tĩnh đến mức không có chút âm thanh nào cả.
Lấy giết chóc để ngăn giết chóc là biện pháp cuối cùng, hắn không muốn dính máu, càng không muốn liên lụy người vô tội.
Nhưng giờ phút này, hắn ước gì có thể giết sạch những người chắn trước mặt hắn.
Trình Sưởng không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu hắn có rơi xuống vực sâu mà dẫu có trải qua vạn kiếp cũng không thể tha thứ hay không.
Cơn đau mổ tim chưa từng làm hắn chảy một giọt nước mắt nào, nhưng trải qua mấy phen sinh tử yêu hận, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi sự điên cuồng.
Hắn không biết, hắn có nên tin thế gian này lần nữa hay không.
Vân Hy trầm mặc thật lâu mới nói: “Cả đời này của A Đinh đã hứa cho Tam công tử từ lâu.”
“Chỉ cần Tam công tử muốn.”
Trình Sưởng cụp mắt, thấp giọng nói: “Ta không muốn tổn thương nàng.”
Vân Hy mỉm cười: “Ta không sợ đau.”
Nàng lại nói: “Ta biết thời cuộc như thế, nếu Tam công tử muốn cầu hôn với Trung Dũng Hầu phủ, bệ hạ sẽ ngăn cản. Tam công tử đừng khó xử, ta không quan tâm đến một tờ hôn thư.”
Trình Sưởng nói: “Không phải.” Hắn dừng lại, “Ta không thể vào lúc này.”
Tình cảm của nàng đối với hắn rất chân thành, hắn biết.
Vì vậy không thể bởi vì muốn phát tiết thù hận và dục vọng, hắn trút toàn bộ nỗi khổ không thể ức chế lên người nàng.
Hắn nên quý trọng nàng, bảo vệ nàng.
Trình Sưởng quay mặt qua, nhìn nàng, mỉm cười: “Thật ra ta cũng không quan tâm đến hôn thư, dù sao cả đời này ta chỉ có một mình nàng.”
Màu đỏ tươi trong mắt hắn vẫn chưa phai, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo và dịu dàng.
Tựa như Tam công tử thanh cao và lạnh lùng của nàng, lại dường như không hẳn vậy.
“Ta muốn chọn ngày lành tháng tốt.” Hắn nói, thấy rõ tình cảm sâu đậm trong mắt nàng, hắn lại nói, “Nàng yên tâm, ta sẽ khá hơn.”