Vừa đến cửa phủ, một người hầu gấp gáp chạy tới báo: “Lão gia, đêm qua phủ nha đã hạ lệnh, nói rằng hôm nay các thương nhân vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành chỉ có thể dùng đường thủy. Hiện giờ ở bến Đông Quan đang xếp hàng dài, ước chừng phải đợi hai canh giờ mới có thể lên thuyền.”
Phùng Truân hỏi: “Vì sao?”
“Không biết, hình như trong nha môn bị mất đồ, ra khỏi thành phải kiểm tra kỹ.” Người hầu nói, “Đi đường thủy chậm hơn rất nhiều, lô hàng tơ lụa của Kim Lăng nên giao hôm nay hay chờ ngày mai?”
Phùng Truân suy nghĩ một chút mới nói: “Hôm nay giao đi, không biết ngày mai có bỏ lệnh cấm chưa.”
Người hầu nói vâng, sau đó đi tới cửa hàng.
Gã sai vặt ở cửa dắt xe ngựa tới, Trình Sưởng hỏi: “Hôm nay trong cửa hàng có người muốn đi Kim Lăng hay sao?”
Phùng Truân nói: “Bẩm Bồ Tát đại nhân, đúng vậy. À, là vụ mua bán mà lần trước Bồ Tát đại nhân gợi ý cho tiểu nhân đó, hiện giờ đã hoàn thành, Kim Lăng đang vội vã muốn lấy hàng.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Nếu hắn biết có người ở cửa hàng tơ lụa đi Kim Lăng, hắn có thể đi cùng thuyền. Bây giờ Phùng Truân và Phùng Quả đã tốn công sức để dẫn hắn đi xem cúng Sơn Thần, thật khó để hắn đề cập đến vấn đề này.
Núi Trường Huy ở thành đông của Dương Châu, rất gần bến Đông Quan, từ Phùng trạch đánh xe đến đó khoảng hơn nửa canh giờ.
Trình Sưởng và mọi người tới núi Trường Huy đã cuối giờ thìn, ánh xuân vừa vặn, dưới chân núi và bên bờ đê tràn đầy người ra cúng Sơn Thần và tham gia hội hoa triều.
Trình Sưởng xuống xe ngựa, cầm dù, đi lên núi với Phùng Truân và Phùng Quả.
Núi Trường Huy không cao, nơi cúng Sơn Thần là Vọng Xuân đình ở lưng chừng núi. Sáng nay vì thay quần áo, Trình Sưởng bị trì hoãn một thời gian, tới Vọng Xuân đình, thấy một đại nhân mặc công phục ngũ phẩm dẫn dân chúng xung quanh cầu nguyện.
Nói là cúng Sơn Thần, thật ra không phải vậy.
Người dân nơi này thờ các vị thần của bốn mùa, giống như tiết thu phải cúng thần thu hoạch, hôm nay là ngày kinh trập, thật ra là cúng vị thần mùa xuân.
Trình Sưởng nhìn phủ doãn đại nhân mặc công phục, nhất thời cảm thấy quen mắt, nhưng không nhớ là ai.
Đợi ông thắp nhang, tụng niệm xong, quay lại lộ ra đôi mắt lồi, Trình Sưởng mới nhớ ra.
Đây chẳng phải là Lưu phủ doãn nhặt được hắn ở làng chài Đông Hải, hộ tống hắn về Kim Lăng lúc trước hay sao.
Khi đó, phủ doãn này muốn cướp công lao của Vân Hy, bị Trình Sưởng đuổi đi, quỳ dưới chân Trình Sưởng khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, Trình Sưởng còn tưởng đôi mắt lồi của ông là do khóc.
Giờ nghĩ lại, Lưu phủ doãn này ngoài việc cướp công lao không có đạo đức, cũng làm tròn trách nhiệm hộ tống mình về kinh.
Trình Sưởng hơi do dự, không biết có nên chào hỏi Lưu phủ doãn hay không.
Nay hắn muốn về Kim Lăng, chỉ cần đi theo thuyền chở hàng của Phùng gia là được.
Tuy nhiên Phùng gia là một gia đình dân chúng bình thường, một khi tung tích của hắn bị bại lộ, bị người của Lăng Vương theo dõi, Phùng gia chẳng những không bảo vệ được cho hắn, còn có thể gặp họa vì hắn.
Tốt hơn hết là để người của triều đình hộ tống mình về Kim Lăng.
Trình Sưởng nghĩ vậy, đang chuẩn bị bước lên phía trước, chợt thấy bên kia đám người có một đoàn binh vệ dẫn một người mặc công phục tam phẩm đi tới.
Người mặc công phục tam phẩm có gương mặt hiền từ, khi cười thì hết sức bình dị gần gũi.
Đó là Sài Bình.
Trình Sưởng ngẩn cả người. Bàn tay nắm cán dù đột nhiên siết chặt, mồ hôi lạnh ứa ra trong lòng bàn tay ngay tức khắc.
Không phải sợ, mà là hận.
Lửa ngập trời ở Hoàng Thành Ty lại hiện lên trước mắt, biển lửa nuốt chửng bầu trời, chính người này đã sai người khóa lại cánh cửa sống sót duy nhất của hắn.
Ngọn lửa dường như bùng lên từ ngực hắn.
Trình Sưởng nhất thời khó có thể bình tĩnh, nhưng hắn là người tỉnh táo, biết rằng đối mặt với Sài Bình bây giờ sẽ không có lợi cho hắn.
Hơn nữa các binh vệ mặc đồng phục cấm vệ của tuần tra ty xung quanh trông giống như người của Sài Bình.
Trình Sưởng lặng lẽ lui một bước, một bước nữa, sau đó xoay người đi xuống chân núi.
Phùng Truân cảm nhận động tĩnh, vội vàng cùng Phùng Quả đi theo và hỏi: “Bồ Tát đại nhân, ngài không xem cúng Sơn Thần hay sao?”
Trình Sưởng chỉ lo đi nhanh về phía trước, không lên tiếng, mãi đến gần chân núi mới hỏi: “Bến Đông quan ở gần đây phải không, ta muốn theo thuyền đi Kim Lăng.”
“Ở gần đây.” Phùng Truân khó xử, “Nhưng thuyền từ phủ của tiểu nhân đến Kim Lăng là thuyền chở hàng, không thoải mái lắm. Nếu Bồ Tát đại nhân muốn đi Kim Lăng, tiểu nhân sẽ sắp xếp một……”
“Không cần sắp xếp.” Trình Sưởng ngắt lời, “Chỉ cần mau.”
Cách núi Trường Huy không xa là bờ đê sông Hoài, gần trưa nên có không ít nữ tử ở bên bờ đê treo hoa giấy, thả đèn lồng, đi bộ ba dặm dọc bờ đê sẽ đến bến Đông Quan. Trình Sưởng đi nhanh, bởi vì bước quá nhanh, tới một chỗ rẽ, bất ngờ va vào một lão phụ mặc áo nâu.
Lão phụ áo nâu lùi vài bước, xuýt ngã, Trình Sưởng vội vàng đỡ bà và nói: “Xin lỗi.”
Lão phụ “Ui”, vừa định nói “Không sao”, ngẩng đầu thì thấy công tử dưới dù mặc trang phục màu trắng thoát tục, gương mặt giống như được vẽ, rõ ràng nhẹ nhàng nhưng rất sắc bén.
Bà hơi hé miệng, chưa kịp nói, thấy công tử lại cầm dù vội vàng đi đến bến đò.
Sắp đến chiều, bến Đông Quan vô cùng náo nhiệt, cũng may Phùng Truân đã kêu người hầu tới xếp hàng từ sáng sớm, hiện tại thuyền chở hàng của Phùng gia đã chất hàng xong, chuẩn bị khởi hành.
Người hầu ở bến đò thấy nhóm ba người Trình Sưởng đi tới, ngẩn người hỏi: “Lão gia, sao ngài tới đây?”
Phùng Truân nghĩ Bồ Tát cần đi Kim Lăng gấp, hẳn là làm chuyện quan trọng như cứu nhân độ thế, không thể giải thích với người ngoài nên nói: “Dù sao cũng là mối buôn bán đầu tiên của chúng ta và Kim Lăng, ta không yên tâm, đi theo trông coi.”
Người hầu đáp “Vâng”, để tấm ván gỗ ở mũi thuyền và bến phà, dẫn Phùng Truân và mọi người lên thuyền.
Đột nhiên gió nổi lên, thuyền lắc nhẹ, Phùng Quả lên boong, hình như có chút tiếc nuối, nhìn về phía núi Trường Huy nói: “Sao hôm nay khâm sai này tới?”
Phùng Truân đáp: “Ừm, ta cũng đang thắc mắc.”
Phùng Quả thở dài: “Sao nữ tướng quân xinh đẹp hôm ấy không đến? Ta còn nghĩ, hôm nay tới núi Trường Huy có thể nhìn nàng nhiều một chút.” Trình Sưởng là người cuối cùng lên thuyền, vừa nghe vậy, đột nhiên sửng sốt.
Hắn đứng trên tấm ván gỗ giữa bến phà và mũi thuyền: “Ngươi nói cái gì?”
Một lát sau lại hỏi: “Nữ tướng quân?”
Phùng Truân nói: “Bẩm Bồ Tát đại nhân, là Minh Uy tướng quân từ Kim Lăng tới.”
Trình Sưởng trầm mặc.
Đúng rồi, sao hắn không nghĩ ra?
Chiêu Nguyên Đế vốn cố ý giao binh quyền cho Vân Hy, nàng dẹp loạn ở Lĩnh Nam, lập công lớn nên được thăng chức, không còn là Ninh Viễn tướng quân ngũ phẩm trước đây. Gió thổi tung tà áo của Trình Sưởng, thuyền gỗ khẽ lắc lư.
Phùng Truân thấy Trình Sưởng đứng bất động trên tấm ván gỗ, không khỏi hỏi: “Bồ Tát đại nhân, ngài không lên thuyền à?”
Trình Sưởng luôn luôn tỉnh táo và lý trí.
Hắn biết cho dù hắn ở lại, chưa chắc có thể gặp được Vân Hy, rất có khả năng sẽ bị người của Sài Bình phát hiện trước.
Hắn biết hắn nên đi ngay lập tức.
Nhưng biết được nàng đang ở đây, gần hắn như vậy, hắn đột nhiên không kịp suy nghĩ.
Hắn dứt khoát quay lại, đi ngược lại đám đông nhộn nhịp ở bến phà, tìm kiếm trên đường.
—*—*—*—
Vân Hy ở cửa thành dặn dò công việc xong, tới núi Trường Huy đã gần trưa.
Nàng cõng ống trúc, đi dọc bờ sông, hỏi người qua đường tung tích của Tam công tử.
A Cửu ngậm cọng cỏ, đi theo bên cạnh nàng, rảnh rỗi không có việc gì cũng giúp nàng hỏi xung quanh.
Nhưng Tam công tử biến mất đã một năm, từ Dương Châu đến Kim Lăng cả trăm dặm, làm sao người ở nơi này có khả năng nhìn thấy hắn?
Người xem tranh đều nói rằng họ không nhận ra công tử trong tranh.
Vân Hy đang định lên núi hỏi thăm, chợt nghe vài tiếng ngựa hí gần đó. Nàng quay đầu nhìn, thấy vài binh vệ của tuần tra ty đang cưỡi ngựa về phía chân núi, người dẫn đầu là Tào giáo úy mà nàng đã gặp buổi sáng.
Vân Hy không để ý lắm, nàng biết Sài Bình đang ở núi Trường Huy, Tào giáo úy là người của y, đến tìm y là chuyện bình thường.
A Cửu vốn cũng không để ý, khi quay lại, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc túi vải mà Tào giáo úy xách theo, một góc túi bị mở ra, để lộ bộ đồ màu đen.
A Cửu ngẩn người, nhìn kỹ vào, áo còn ướt, hiển nhiên là vừa được vớt ra khỏi nước không bao lâu.
Đó chính là bộ đồ đen bọc đá chìm xuống đáy ao ngày nàng trộm huyết thư!
A Cửu lập tức cảnh giác, nàng nhìn xung quanh, dưới chân núi, bên bờ đê, nơi nơi đều có binh vệ của tuần tra ty. Đếm sơ sơ, có khoảng hơn hai trăm người, còn chưa tính nha sai mà Lưu phủ doãn mang theo từ nha môn.
Có lẽ Sài Bình đã nghi ngờ nàng từ sáng sớm, mang rất nhiều người tới để giăng lưới.
Tuy rằng nàng giỏi võ công, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ trước mặt nhiều người như vậy.
A Cửu đoán chừng chút nữa sẽ có đánh nhau, nhất thời không kịp nghĩ nhiều, phun cỏ khô trong miệng ra, kêu: “A Đinh!”
Nàng trộm huyết thư là sự thật.
Hơn nữa…… bọn họ đã bàn bạc, tuyệt đối không để A Đinh liên lụy chuyện này.
“A Đinh, ta hơi mệt, muốn đi nghỉ một lát!”
Vân Hy liếc nhìn nàng, gật đầu: “Ừ, ngươi đến bờ đê nghỉ một lát đi, ta sẽ nhanh chóng tới gặp ngươi.”
A Cửu gật đầu: “Ờ.” Xoay người rời đi.
Vân Hy thấy nàng đi một cách dứt khoát, không để ý nhiều, thấy một bà lão đang nghỉ ngơi bên cạnh đống đá dưới chân núi, đi tới, mở quyển trục ra, hỏi bà: “Vị thẩm thẩm này, xin hỏi ngài có từng gặp người trong tranh chưa?”
Bà lão nhìn, sửng sốt nói: “Cô nương, người trong tranh là Bồ Tát phải không. Làm sao gặp được người như vậy?”
Vân Hy gật đầu: “Đa tạ.” Đang định cất tranh, một phụ nhân áo nâu bên cạnh nghe thấy hai chữ “Bồ Tát” nên đi tới, “Cô nương, có thể cho ta xem bức tranh hay không?”
Vân Hy gật đầu, lại mở quyển trục ra.
Trong tranh là một công tử tuấn tú, không giống người trên thế gian này.
“Người này…… Ta vừa gặp người này.”
Vân Hy dừng lại.
Nàng nhất thời không thể tin được: “Ngài đã gặp?”
“Ừ, đã gặp.” Phụ nhân áo nâu nhìn tranh, càng xem càng giống.
Vân Hy nhất thời trống rỗng trong lòng, nàng tìm đã lâu, gần như từ bỏ hy vọng.
Nàng ngơ ngẩn hỏi: “Ngài thật sự đã gặp à?” Lại hỏi, “Gặp ở đâu?”
“Ở bờ đê.”
Vân Hy sửng sốt, lúc ý thức được, lao tới bờ đê ngay tức khắc.
Phụ nhân áo nâu đuổi theo vài bước, vội vàng gọi: “Này, cô nương, trở lại đây!”
Bà thở hồng hộc: “Ta biết hai người đi theo bên cạnh công tử vừa nãy, là Phùng chưởng quầy và con trai út của ông, mở cửa hàng tơ lụa ở Dương Châu thành. Hình như bọn họ đi…… à, hình như muốn đi đến bến Đông Quan.”
Vân Hy nghe vậy, nói: “Đa tạ.” Xoay người, bước nhanh đến bến phà.
Trình Sưởng tìm dọc theo dòng nước, đi cực nhanh, nhìn thấy có nha sai đóng bên bờ đê, không quan tâm tung tích của mình có bị bại lộ hay không, bước tới hỏi: “Nhìn thấy Minh Uy tướng quân không?”
Nha sai nhìn hắn, sững người một lúc mới lắc đầu: “Không thấy.”
Trình Sưởng lại xuống chân núi tìm.
Vân Hy chạy gấp đến bến phà, tìm một người lái đò, gấp gáp hỏi thăm: “Xin hỏi thuyền của Phùng gia là cái nào?”
Người lái đò chỉ vào một chiếc thuyền chở hàng cách đó không xa: “Cái kia.”
Vân Hy gật đầu: “Đa tạ!”
Trình Sưởng chạy tới chân núi, hỏi hai nha sai đóng tại đây: “Sáng nay các ngươi có thấy Minh Uy tướng quân không?”
Hai nha sai liếc nhau, đều nói: “Không thấy.”
Trình Sưởng đang muốn lên núi tìm, đột nhiên chợt có một người trông giống bộ đầu đi từ phía sau tới nói: “Công tử đang tìm Minh Uy tướng quân à?”
Vân Hy đuổi theo thuyền chở hàng của Phùng gia, chạy dọc theo đê, hô to: “Tam công tử!”
Phùng Quả ở trên thuyền đã nhìn thấy nàng từ lâu, nhưng khi nghe nàng gọi “Tam công tử”, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Vân Hy cắn răng, thừa dịp thuyền vẫn chưa đi xa, bước lên cầu đá bên cạnh, từ cầu đá nhảy xuống, mượn lực của một chiếc thuyền ô bồng gần đó, sau đó nhảy lên thuyền chở hàng, hỏi Phùng Quả: “Tam công tử đâu?”
Trình Sưởng hỏi bộ đầu: “Ngươi đã gặp nàng? Nàng ở đâu?”
“Hình như nàng đang vội vã tìm ai đó, lúc tại hạ lại đây, nhìn thấy nàng đi về phía bến phà, đang đuổi theo thuyền của Phùng gia.”
Phùng Quả nói: “Tướng quân đang tìm Bồ Tát đại nhân à?”
“Không biết. Bồ Tát đại nhân vừa nghe thấy Minh Uy tướng quân tới Dương Châu, vội vàng rời thuyền.”
Trình Sưởng tìm dọc sông, đuổi theo hướng thuyền chạy.
“Rời thuyền?” Vân Hy sửng sốt, lập tức nhảy lên mạn thuyền, muốn nhảy xuống.
Phùng Quả vội vàng giữ chặt nàng lại: “Cô nương, để ý, nước ở đây sâu lắm.”
Trình Sưởng nhìn chiếc thuyền đã đi xa, sững sờ, định đuổi theo, Phùng Truân đi theo phía sau vội vàng giữ chặt hắn: “Bồ Tát đại nhân không được, không được, phía trước là nước sông, nước ở đây rất sâu, hiện giờ thân thể ngài là người trần, ngã xuống sẽ bị bệnh.”
Trình Sưởng rút chân, dõi mắt nhìn theo.
Hắn thẫn thờ nhìn thuyền đi xa.
Chỉ cảm thấy thuyền xa một tấc, trái tim lạnh giá một phần.
Đúng lúc này, thuyền trên sông đột nhiên chậm rãi quay đầu.
Một cô nương với dáng người mảnh khảnh đứng ở mũi thuyền, chiếc váy xanh thẫm tỏa sáng rực rỡ trong ánh xuân. Hắn không thấy rõ khuôn mặt của nàng, nhưng có thể phân biệt được mặt mũi tươi sáng của nàng.
Vân Hy cũng nhìn thấy Trình Sưởng.
Công tử bên bờ đê mặc trang phục màu trắng nhạt, tóc đen như lụa, dùng một sợi ruy băng buộc lỏng lẻo, đứng dưới một cây anh đào cao lớn, nhìn nàng.
Trên cây anh đào, hoa đang nở rộ.
Nàng hơi hé miệng, muốn gọi hắn, nhưng lại không dám phát ra tiếng, cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Phùng Quả đã bảo người cầm lái cập bờ, thuyền vẫn cách bờ vài trượng, nhưng nàng không chờ kịp.
Nàng muốn nắm lấy giấc mơ này, giữ trong tay, không bao giờ buông ra.
Nàng nhìn xung quanh, thấy gấm vóc trong một cái cái rương đang mở, lấy một bó, nói với Phùng Quả: “Cho ta mượn một chút!”
Ngay sau đó xả gấm, một đoạn gấm như dệt chảy ra trong tích tắc.
Vân Hy nắm một đầu, ném về phía cây anh đào ven bờ, gấm quấn vài vòng lên cây anh đào, nàng kéo lại, thấy đã chắc, đưa đầu còn lại cho Phùng Quả, dặn dò: “Cầm chắc!”
Sau đó mượn lực từ mạn thuyền, nhảy lên đoạn gấm nổi này.
Xung quanh ồn ào náo động, dường như quan binh đang đuổi bắt trộm cướp, hoặc là, Sài Bình phái người tìm hắn.
Trình Sưởng nghe rõ ràng, nhưng không quan tâm.
Hắn nhìn về phía giữa hồ.
Cô nương của hắn, mặc y phục màu xanh, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như chim bay trên trời, đạp lên tấm gấm nổi lưu chuyển, như mây nước chảy qua khắp cõi đời hướng về phía hắn.
Trên sông còn có thuyền đi lại, thuyền muốn cập bến phải quay đầu ra ngoài trước, gấm nổi bị kéo căng đến cực điểm, không chịu nổi, không đủ dài, tuột khỏi tay Phùng Quả.
Bờ sông gần ngay trước mắt, Vân Hy vừa định nhảy xuống, dưới chân đột nhiên trống rỗng.
Cơ thể nàng chợt mất thăng bằng, khó khăn lắm mới kịp ổn định thân mình, nhào tới người đang chờ nàng dưới tàng cây.