Editor: HannahCô mẫu là Cố Thu Nương, không phải Lưu thị chị dâu của Tần thị. Cố Thu Nương đã gọi Cố Thanh Trúc tới gặp mình, nàng thực sự không có cách nào tránh được. Về điểm này Tần thị khá thông minh, biết rằng tiếng nói của mình không có trọng lượng, liền mượn tay Cố Thu Nương.
“Cô mẫu cùng Tần thị quan hệ khá tốt, bà ấy gọi tỷ tới chắc chắn không có ý gì tốt. Tỷ đừng đi.”
Cố Thanh Học liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của họ. Sáng nay chị gái cậu vừa bị người ta từ hôn, đến chiều mấy người bên đó liền tụ tập, còn muốn tỷ tỷ tới gặp, rõ ràng là muốn thấy tỷ tỷ bị chê cười.
Cố Thanh Trúc nói với Hồng Cừ đang đứng bên ngoài: “Ta biết rồi, ta thay y phục rồi sẽ sang ngay.”
Cố Thanh Học ngồi ngay ngắn, cố gắng ngăn Cố Thanh Trúc: “Tỷ.”
Cố Thanh Trúc không để tâm đến em trai, chỉ đi vào thay xiêm y. Nàng biết rõ bây giờ tới Tây Cầm Viên sẽ phải nhìn họ làm trò nhưng nàng lại không thể không đi. Dù sao mấy trò của bọn họ nàng cũng không phải chưa từng chứng kiến.
Thay y phục xong, Cố Thanh Trúc không màng tới sự ngăn cản của Cố Thanh Học mà đi tới Tây Cầm Viên.
Cố Thu Nương ngồi trò chuyện cùng Tần thị, Tống Cẩm Như cùng Cố Ngọc Dao ngồi bên chiếc bàn thấp bên cạnh uống trà ăn bánh điểm tâm. Thấy Cố Thanh Trúc đến, Cố Thu Nương liền vẫy tay với nàng:
“Ai da, đứa cháu nhỏ của ta, mau tới đây để cô mẫu nhìn con xem. Chuyện này sao đây.”
Cố Thanh Trúc bước tới, Cố Thu Nương liền nắm lấy tay nàng. Khi bà ta nói những lời này, Tần thị ngồi bên cạnh cũng mặt ủ mày chau, thở ngắn than dài: “Haiz, khi ta nghe được chuyện này thì chỉ hận không thể đến phủ Tống gia làm ầm lên một trận, phải đánh tên tệ bạc có mắt như mù kia mới hả giận. Đây rõ ràng chẳng phải là ức hiếp Nhị tiểu thư nhà chúng ta, ức hiếp Cố gia sao.”
Cố Thanh Trúc bị kéo ngồi xuống, cũng không nói gì. Cố Thu Nương cùng Tần thị ngồi bên cạnh người hát kẻ bè, Tần thị vừa nói xong, Cố Thu Nương liền phụ họa:
“Chẳng phải sao. Tuy rằng đều là Tống gia nhưng con vợ cả cùng con vợ lẽ không giống nhau. Đứa con trai của ông chú con vợ lẽ nhị phòng kia dạy dỗ chẳng ra sao, làm việc hấp tấp không có trách nhiệm, thích cầu hôn thì cầu hôn, muốn từ hôn lại từ hôn. Ta ở nhà cũng vì chuyện này mà tranh cãi với thế tử một trận. Đều nói nam tử bạc tình, nam tử Tống gia càng bạc hơn. Chỉ tội cho Trúc tỷ nhi nhà chúng ta. Ta giận quá.”
Cố Thu Nương nét mặt lộ vẻ oán giận. Nếu không phải sắc mặt bà ta không có chút sự đau lòng nào thì Cố Thanh Trúc có khi cũng sẽ tin là thật.
“Thanh Trúc à, con nói cho cô mẫu nghe, rốt cuộc giữa con và Tống Tân Thành đã xảy ra chuyện gì. Sao nó đột nhiên lại từ hôn vậy? Con nói cho cô mẫu nghe, cô mẫu sẽ làm chủ cho con, khi về phủ nhất định sẽ không để yên cho nó.”
Cố Thu Nương hỏi Cố Thanh Trúc.
Tần thị ngồi bên cạnh cũng hào hứng phấn khích hóng chuyện. Cố Thanh Trúc cụp mắt, lạnh nhạt đáp một câu:
“Khi huynh ấy từ hôn đã nói rất rõ ràng, là do huynh ấy có bệnh kín, không muốn làm liên lụy đến con.”
Cố Thu Nương cùng Tần thị liếc nhìn nhau. Tần thị cười nhạo: “Nguyên nhân này ngươi cũng tin sao?” Hắn sớm không có bệnh, muộn không có bệnh, lại chờ đến sau khi đính thân với ngươi mới sinh bệnh? Ngươi cũng đừng giấu chúng ta nữa. Chẳng phải hôm qua ngươi còn đích thân tới Tống gia ở Tây thành một chuyến sao? Nếu giữa hai người các ngươi thực sự không có chuyện gì thì hôm qua ngươi tới Tống gia làm gì?”
Cố Thanh Trúc thong dong ứng đối: “Hôm qua đúng là ta có tới Tống gia, nhưng ta tới đó là để cảm tạ Tống công tử hôm trước đã cùng tổ mẫu tới chùa Bạch Mã. Không có chuyện gì khác.”
Cố Thanh Trúc kín đáo như thùng sắt, mặc cho Cố Thu Nương cùng Tần thị gặng hỏi như thế nào, nàng cũng không mở miệng. Hai người cũng không có cách nào. Cố Ngọc Dao cùng Tống Cẩm Như vẫn ngồi đó. Trên mặt Cố Ngọc Dao khó giấu được sự vui vẻ, nàng ta nhìn Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới với vẻ đánh giá, chỉ cảm thấy Cố Thanh Trúc lúc này đây hoàn toàn là dáng vẻ của một “kẻ thất bại”, khiến Cố Ngọc Dao nhìn mà mừng thầm trong lòng.
“Tỷ tỷ cũng thật là mệnh khổ, khó khăn lắm mới có một người đàn ông không chê bai tỷ, chịu đính thân. Vốn còn tưởng rằng từ đây tỷ tỷ có thể trải qua cuộc sống thật tốt, vậy mà không ngờ, ngay cả tháng ngày bình yên như vậy mà ông trời cũng không muốn ban cho tỷ. Cũng thật đáng thương.”
Tống Cẩm Như bật cười:
“Thanh Trúc tỷ tỷ sau này còn phải dựa vào người em gái là tỷ đấy. Sau này tỷ gả về Hạ gia cũng đừng quên trong nhà còn có một người tỷ tỷ cần tỷ nâng đỡ đó.”
Tống Cẩm Như thấy Cố Thanh Trúc bị sỉ nhục như vậy cũng rất hả dạ. Lần đó ở Vinh An Hầu phủ, Cố Thanh Trúc cùng Tống Tú Nhi khiến nàng ta khó xử, làm cho nàng ta mất mặt trước bao khách khứa. Giờ đúng là báo ứng, Cố Thanh Trúc lại bị chính ca ca của Tống Tú Nhi chơi một vố thật đau, hơn nữa lại dùng cách này để trêu đùa nàng. Sau này để xem Cố Thanh Trúc còn có tư cách gì để làm khó nàng ta chứ.
Hai cô nương dường như cùng nghĩ tới điều gì đó, ghé tai thì thầm với nhau rồi che miệng nở nụ cười.
Cố Thu Nương cảm thấy hai người họ thật quá đáng, không thể không lên tiếng răn dạy: “Các ngươi làm gì vậy? Trúc tỷ nhi cũng đủ đau lòng rồi, các ngươi thân là tỷ muội mà không thể an ủi chút sao?”
Tống Cẩm Như cãi lại: “Mẫu thân, chúng con chẳng phải đang an ủi Thanh Trúc tỷ tỷ sao. Tỷ ấy bị biểu ca từ hôn, sau này con sẽ giúp tỷ ấy dạy dỗ biểu ca một bài học không phải là được rồi à. Giờ dù chúng con có nói gì thì trong lòng Thanh Trúc tỷ tỷ cũng đều không dễ chịu. Là tỷ ấy khó chịu, mẫu thân cũng không thể đổ lỗi cho chúng con nha.”
Cố Thu Nương định mắng tiếp nhưng Tần thị lại lên tiếng hòa giải: “Được rồi, chuyện này hôm nay dừng ở đây thôi. Ai da, Thanh Trúc à, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Trên đời này còn có bao nhiêu đàn ông, so với Tống Tân Thành cũng không kém, ngươi cũng đừng lo lắng sau này không gả đi được, vẫn còn có ta ở đây mà. Tuy rằng Bá gia bảo ta đừng nhúng tay vào hôn sự của ngươi, nhưng ngươi nhìn xem, chuyện này không có ta nhúng tay thì không được. Lần tới vẫn nên để ta ra ngoài tìm mối cho ngươi thôi, ít nhất người mà ta tìm được chắc chắn sẽ không giống Tống Tân Thành, dễ dàng tới cửa từ hôn như vậy.”
Cố Ngọc Dao không nhịn được mà phá ra cười ha hả:
“Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân nói thật đúng. Sau này nhất định phải giúp Thanh Trúc tỷ tỷ tìm một gia đình thật tốt, không thể lại giống như lần này, mới đính hôn chưa được mấy ngày đã bị người ta hủy hôn. Chuyện này… cũng quá mất mặt rồi! Hì hì hì.”
Hai cô nương đang vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn nhau bật cười. Cố Thu Nương quay mặt sang chỗ khác uống trà, làm như không nghe thấy. Tuy rằng Cố Thanh Trúc là cháu gái ruột của bà ta nhưng khi Cố Thu Nương còn là cô nương trong phủ đã không hợp tính Thẩm thị. Thẩm thị ỷ vào thân phận chị dâu mà tạo áp lực quản chế bà ta mọi bề, đôi khi ngay cả việc trong viện của bà ta dùng đồ gì cũng bị Thẩm thị để ý can thiệp. Cố Thu Nương rất ghét Thẩm thị, vậy nên đương nhiên cũng không có cảm tình với hai người con của bà ấy.
Cố Thanh Trúc cúi mặt, đối với những kẻ đang cười nhạo mình chỉ giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Đúng lúc này, trong phủ đột nhiên vang lên tiếng chiêng la bằng đồng, chiêng la này chỉ khi trong phủ có chuyện lớn mới có thể gõ.
Tần thị đi tới cửa, gọi người tới hỏi có chuyện gì, thế nhưng người trong viện của bà ta đều nói không biết khiến Tần thị liền thấy kỳ quái. Cố Thu Nương tiến lên nói: “Đi tới tiền viện xem sao. Chiêng la này không tùy tiện gõ được đâu.”
Đoàn người men theo hành lang gấp khúc di chuyển từ Tây Cầm Viên tới tiền viện, đúng lúc gặp được Cố Tri Viễn đang từ tiền viện vội vội vàng vàng chạy ra cửa phủ. Bước đi của ông ta gấp gáp, không màng tới xung quanh, dáng vẻ như quân địch đang kéo tới. Tần thị cùng Cố Thu Nương nhìn thấy liền đoan chắc trong phủ đã xảy ra chuyện. Họ đi theo Cố Tri Viễn về phía cửa phủ, lúc này Vương tẩu tử trước đó đã ra ngoài nghe ngóng tình hình đã chạy tới, thở hổn hển.
“Phu nhân, có chuyện lớn rồi.”
Tần thị nhíu mày: “Sao mà kinh hãi như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có kẻ đánh vào thành sao?”
Vương tẩu tử nôn nóng xua tay: “Đâu có. Không phải đâu. Là lại có người tới cầu hôn.”
Tần thị cùng Cố Thu Nương nhìn nhau, Cố Thu Nương ướm hỏi: “Sao cơ? Tống Tân Thành vừa từ hôn đã hối hận rồi?”
“Không phải là công tử Tống gia. Là… là… là… một vị quan. Bá gia đã đích thân ra cửa nghênh đón rồi, vị quan này chắc chắn là quan lớn. Đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống đã sắp tới cửa phủ rồi.”
Vương tẩu tử không biết người tới là ai, chỉ biết là tới Cố gia cầu hôn. Người gác cổng gõ chiêng la ầm ĩ, ngay cả Cố Tri Viễn cũng ra cửa nghênh đón, cho nên chắc chắn là một vị quan lớn.
“Nói nhiều như vậy mà vẫn không biết là tới cầu hôn ai?” Tần thị nhíu mày, liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thầm nghĩ không lẽ vận may của con nhãi này thay đổi rồi?
Vương tẩu tử chỉ vào đám người phía sau cùng Cố Thanh Trúc, khẳng định chắc nịch:
“Còn có thể là ai! Là Nhị tiểu thư đó!”
Cố Thu Nương cũng rất ngạc nhiên: “Ha, buổi sáng vừa mới từ hôn, đến trưa đã lại có người tới cầu hôn, Trúc tỷ nhi cũng vội vàng quá. Ta cũng muốn nhìn xem là vị quan lớn nhà nào lại không có mắt, không lẽ là một vị bảy mươi tám mươi tuổi muốn tìm vợ kế sao?”
Tần thị không nghe lọt tai những lời của Cố Thu Nương, bà ta có linh cảm không lành. Buổi sáng mới vừa bị người ta từ hôn, đến trưa đã lại có người đến cầu hôn, những lời này lại nhắc nhở Tần thị rằng chuyện này không đơn giản như vậy. Bảo sao Cố Thanh Trúc bị người ta từ hôn mà trên mặt lại không có chút đau thương khổ sở, bị bọn họ chế nhạo thẳng vào mặt cũng không phản ứng, hóa ra nàng đã biết trước sẽ cỏn có thay đổi.
Rốt cuộc người đến cầu hôn có địa vị gì chứ.
“Đi xem sao lại thế này.”
Khi cần bình tĩnh Tần thị vẫn rất bình tĩnh, bà ta rảo bước nhanh hơn về phía cửa lớn.
Tống Cẩm Như kéo kéo tay Cố Ngọc Dao, đánh mắt về phía Cố Thanh Trúc với vẻ hoài nghi, hai người họ liếc nhìn nhau rồi cũng vội vàng đi theo Cố Thu Nương cùng Tần thị, vội vàng chạy về phía cửa lớn.
Chỉ còn Cố Thanh Trúc dừng chân không đi tới, mày nhíu lại, hai tay không kìm được mà siết chặt thành nắm đấm.
Kỳ Huyên!
Chắc chắn là Kỳ Huyên!
*****
Bên cạnh cửa lớn, Cố Tri Viễn vừa nhận được tin báo lập tức cấp tốc từ tiền viện chạy tới,
Ông ta vốn còn đang không vui vì chuyện Tống Tân Thành từ hôn, vậy mà đột nhiên lại nghe tin báo có một đoàn người khua chiêng gõ trống tới cửa cầu hôn. Những người cưỡi ngựa đi đầu đều mặc áo tím, theo quy định về quan phục những người được mặc áo màu tím chỉ có đại quan nhất nhị phẩm mà thôi. Những người này đã rình rang chiêng trống tới cầu hôn, Cố Tri Viễn sao có thể ngồi im, vội vàng chạy từ bên trong ra ngoài.
Ông ta cũng nghĩ giống như Cố Thu Nương, thấy nhiều vị đại quan nhất phẩm tới đây như vậy liền cho rằng có vị quan lớn tuổi nào ưng mắt Thanh Trúc, muốn lấy nàng về làm vợ kế. Nếu là như vậy, Cố Tri Viễn trong lòng bắt đầu do dự, rốt cuộc ông ta có nên đồng ý hay không đây?
Nếu đồng ý, người khác chắc chắn sẽ nói ông ta bán con gái cầu vinh. Nhưng nếu không đồng ý, người ta cũng đã tới tận cửa cầu hôn rồi, không lẽ lại đuổi đi? Hơn nữa đây toàn là quan viên nhất phẩm, ông ta dựa vào cái gì mà đuổi người ta?
Trong lòng ông ta vừa sốt ruột vừa rối rắm, đứng ở cửa nhìn đội ngũ tới cầu thân vui vẻ dừng lại trước cửa phủ Cố gia. Cố Tri Viễn lại nhìn trái phải đoàn người kia một vòng, chỉ cảm thấy đầu gối bắt đầu nhũn ra.
Nhìn từ trái sang phải, Thái phó Trương Đĩnh, Thái úy Lý Thục, An Bình Quận vương Hách Chí Trung, Phiêu Kị Tướng quân Ngô Đình, Trấn Quốc công thế tử Lục Nguyên, Trường Bình Hầu thế tử Điền Hiếu Chi…
Nếu là ngày thường, chỉ cần một trong số những người này tùy tiện đi qua thôi cũng đủ để Cố Tri Viễn tiến lên hành đại lễ. Ngay cả ở phủ đệ của quan viên nhất phẩm cũng khó có thể tụ hội được tất cả những nhân vật này.
Cố Tri Viễn bước xuống bậc thang, khoanh tay thế nhưng lại không biết nên bắt đầu hành lễ với vị nào trước. Ông ta cũng không biết rõ trong số những người này rốt cuộc ai mới là người tới cầu hôn…
Nhưng đúng vào lúc này, cửa nhà đối diện phủ Cố gia mở ra.