Cố Tri Viễn dẫn theo tụi nhỏ dạo quanh một vòng, chúc Tết các vị trưởng bối, suốt đường đi sắc mặt vẫn không tốt lắm, khi tới nhà người khác hàn huyên cũng không có được sự nhanh nhẹn của năm ngoái, trong lòng rõ ràng có tâm sự.
Cố Thanh Trúc ngược lại rất ung dung ngồi trong xe ngựa, nhìn xác pháo đỏ rơi đầy trên đất. Tiếng pháo vang trời suốt cả đêm qua, trên đường gần như bị xác pháo đỏ thắm bao phủ. Một cơn gió lạnh ùa tới thổi tung chỗ xác pháo lên cao, mùi lưu huỳnh cực kỳ nồng, còn có hương vị của ngày Tết.
Khi đoàn xe của Cố gia tiến vào hẻm Bình An, có đoàn người ngựa chạy như bay lướt qua bọn họ. Cố Tri Viễn lập tức nhíu mày, chỉ cảm thấy hôm nay thật sự quá xui xẻo, vừa sáng sớm chuyện y phục khiến ông ta không hài lòng, lúc ra cửa lại gặp phải mấy người từ thôn trang tới đòi nợ, lúc đi chúc Tết không gặp vận may nào, trên đường về còn va phải mấy con khoái mã này.
Đoàn người ngựa dừng lại trước cửa căn nhà đối diện Cố gia, hai đoàn người lập tức từ bên trong chạy ra nghênh đón. Đoàn xe Cố gia tới cửa phủ, Cố Tri Viễn còn đang buồn bực không biết phía đối diện là ai mà lại phô trương như vậy, khi nhìn kỹ thì lại thấy người từ trên ngựa bước xuống hóa ra lại là Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên xoay người từ trên ngựa bước xuống, dường như vô tình ngước mắt liếc nhìn đoàn xe của Cố gia, bắt gặp ánh mắt của Cố Tri Viễn, chàng vốn đang định bước vào nhà liền xoay gót, đi về phía đoàn xe Cố gia.
Cố Tri Viễn vội vàng xoay người xuống ngựa, Kỳ Huyên ôm quyền hành lễ, chúc mừng: “Khi nãy không chú ý, hóa ra là Bá gia. Cố gia cũng ở hẻm Bình An sao?”
“À, đúng vậy.” Cố Tri Viễn vội vàng đáp lễ. Kỳ Huyên tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng dù sao thân phận cao quý, Võ An Hầu phủ lại là dòng dõi được vạn con mắt chú mục, thế nên Cố Tri Viễn không thể không khách khí.
“Đây là phủ nhà ta. Còn thế tử đây…”
Cố Tri Viễn thấy Kỳ Huyên đang định bước vào căn nhà đối diện, thật sự có phần không hiểu tình hình. Kỳ Huyên đưa roi ngựa cho người quản sự đang khom lưng, nói: “Haiz, là ta ngại trong phủ nhiều quy củ, liền nhờ người mua một căn nhà trong hẻm Bình An, nghe nói trước đây là nơi ở của một thương gia giàu có, thiết kế bên trong cũng tinh tế. Ta thi thoảng sẽ ở lại nơi này cho thanh tĩnh, xin Bá gia đừng chê cười.”
Kỳ Huyên nói chuyện với Cố Tri Viễn rất khách khí cũng thật rõ ràng, khiến Cô Tri Viễn luống cuống một hồi trong lòng mới trấn tĩnh lại.
Cố Thanh Trúc ngồi trong xe nghe thấy giọng nói của Kỳ Huyên, ban đầu còn cho rằng mình nghe lầm, sau khi xốc màn che nhìn lướt qua bên ngoài, hóa ra thật sự là chàng. Lúc trước khi bọn họ rời phủ đã nhìn thấy những người hầu đang dọn dẹp ở căn nhà đối diện, nàng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra người đó hóa ra lại là Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên tinh mắt, ngay khi Cố Thanh Trúc vén rèm lên đã nhìn thấy nàng. Chàng mặt không đổi sắc nhướng mày bên phải với nàng, làm Cố Thanh Trúc sợ tới mức vội vàng kèo rèm che xuống, không để Cố Tri Viễn phát hiện ra manh mối.
Kỳ Huyên cùng Cố Tri Viễn hàn huyên vài câu, Cố Tri Viễn làm bộ làm tịch mời chàng vào phủ dùng bừa cơm đoàn viên, đây vốn chỉ là một lời mời khách khí, dù sao cũng đã gặp nhau ở cửa phủ nhưng ông ta hiểu rõ, Võ An Hầu thế tử có thân phận gì chứ, không thể nào theo ông ta vào phủ dùng cơm, thốt ra lời mời cũng chỉ để chờ chàng từ chối.
Ai ngờ Kỳ Huyên lại đáp: “Ai da, Bá gia khách khí rồi, ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy. Ta vừa về đến nhà, lễ vật cũng chưa chuẩn bị. Hay là Bá gia cứ về trước, đợi lát nữa ta sẽ đến quấy rầy, nhân tiện bái kiến lão phu nhân.”
Cố Tri Viễn nhìn Kỳ Huyên với vẻ được yêu mến mà kinh sợ, còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm. Ông ta lắp bắp đáp lại: “A…a, phải phải. Vậy chúng ta đợi thế tử đại giá.”
Kỳ Huyên rất dứt khoát, sau khi nói xong liền không chậm trễ, mắt nhìn thẳng xoay người đi về phía căn nhà lớn đối diện Trung Bình Bá phủ.
Đoàn người Cố gia sững người tại chỗ nhìn theo cánh cửa lớn kia đóng sầm lại, ai cũng cảm thấy có gì đó không thật.
Cố Hành Chi bước đến bên cạnh Cố Tri Viễn, khẽ hỏi: “Cha, thật sự quá trùng hợp, Võ An Hầu thế tử thế mà là dọn tới ở đối diện nhà chúng ta.”
Hai căn nhà đối diện nhau, chỉ cách một con đường, nếu tạo được quan hệ hàng xóm thân thiết, Võ An Hầu thế tử có tể nói vài câu tốt đẹp về hắn trước mặt đám con cháu nhà quyền quý, mà dù cho không nói tốt đẹp thì chỉ cần có giao lưu với hắn không kiêng dè, đám con cháu nhà quyền quý khác thấy vậy đương nhiên cũng phải nể mặt hắn vài phần. Thế nên, Cố Hành Chi cảm thấy vị thế tử này dọn tới đây thật đúng thời cơ.
Cố Tri Viễn cũng cảm thấy đây là “cái bánh” từ trên trời rơi xuống, đồng thời trong lòng lại lo âu, sau này khi ra cửa nói chuyện càng phải chú ý hơn mới được.
Cố Thanh Học đỡ Cố Thanh Trúc xuống xe ngựa, hỏi: “Tỷ, sao tay tỷ lại lạnh như vậy? Trong xe ngựa tránh gió mà.”
Cố Thanh Trúc nhìn cậu, đáp: “Có lẽ do không đem theo lò sưởi, mùa đông người tỷ vẫn lạnh như thế.”
Người gác cổng chạy tới, theo đó tất cả hạ nhân trong phủ đều đi ra, khi mấy người Cố Tri Viễn bước vào, bọn họ đồng loạt quỳ xuống dập đầu tạ ơn Cố Tri Viễn, sau đó là Nhị tiểu thư, Tứ công tử, xem ra bọn họ đều đã lĩnh thưởng. Chỉ có duy nhất Đại công tử Cố Hành Chi, hạ nhân đều xem nhẹ, đến gọi một tiếng cũng không thèm, khiến Cố Hành Chi cực kỳ bực bội. Chờ đến khi mấy người Cố Tri Viễn đều vào phủ, trước khi hắn đi vào liền giơ roi ngựa, giả vờ muốn đánh người cầm đầu là lão Lưu gác cổng, thấy lão Lưu kinh sợ, hắn mới cười nhạo rồi đi vào.
Mẫu thân nói không sai, những kẻ hạ nhân này thấy ai có sữa liền gọi mẹ, ai cho bọn chúng tiền thì xương cốt bọn chúng đều mềm nhũn cả ra. Lũ tiểu nhân.
*****. Nhanh 𝗺à không có quảng cáo, chờ gì 𝘵ì𝗺 ngay ﹏ 𝙏RU 𝖬𝙏RUYỆN.𝚟n ﹏
Vì một lúc nữa Võ An Hầu thế tử sẽ đến thăm nên sau khi Cố Tri Viễn hồi phủ liền tới Tùng Hạc viên. Tần thị nghe tin từ Cố Hành Chi, cũng vội vội vàng vàng chạy tới Tùng Hạc viên, vui vẻ nói với Cố Tri Viễn:
“Bá gia, Võ An Hầu thế tử kia thật sự dọn tới ở nhà đối diện chúng ta sao? Lát nữa ngài ấy sẽ tới đây sao? Vậy chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.”
Cố Tri Viễn đang ôm một cục tức với bà ta, bây giờ lại không tiện nổi cơn, thấy dáng vẻ nịnh nọt kia của bà ta trong lòng càng thêm khó chịu, lạnh nhạt đáp:
“Ngươi thì có thể chuẩn bị cái gì chứ? Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.”
Tần thị như “mặt nóng dán mông lạnh”, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, đương nhiên không thể vội vàng nói thêm, chỉ có thể yên tĩnh lui sang một bên.
Tùng Hạc viên bày mấy chục loại điểm tâm, bọn nha hoàn bày biện nghiêm chỉnh. Cố Thanh Trúc thực sự không muốn gặp Kỳ Huyên, liền nói với Trần thị mình cảm thấy không khỏe, muốn về phòng nghỉ tạm. Trần thị thật lòng quan tâm nàng, hỏi rất nhiều, còn một mực đòi mời đại phu về khám cho Cố Thanh Trúc, làm Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ phải nói:
“Thật sự không cần mà, con là đại phu đây.”
“Sao có thể như thế được, chuyện sức khỏe không thể qua loa.” Sự nhiệt tình của Trần thị làm Cố Thanh Trúc không đối phó nổi, cuối cùng đành từ bỏ ý định về nghỉ ngơi: “Á, thôi, hình như con cũng không phải quá đau.”
“Không đau thì ở lại đi, ở bên cạnh ta.”
Trần thị vỗ vỗ vào tay Thanh Trúc, nhìn nàng với ý cảnh cáo, lúc này Cố Thanh Trúc mới hiểu ý của Trần thị. Xem ra Trần thị thực sự có lòng muốn tìm đối tượng cho nàng, nhưng bất luận thế nào cũng không nên tìm Kỳ Huyên chứ.
Trần thị nhìn cháu gái mình, đưa tay chỉnh lại tóc mai cho nàng. Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc mệnh khổ, nếu có thể tìm được cho nàng một mối nhân duyên tốt, sau này dù cho bà có ra đi cũng có thể yên tâm.
Võ An Hầu phủ là dòng dõi cao quý nên thực ra Trần thị không dám mơ ước, nhưng năm nay vận khí tốt, có thể sau hôm nay Võ An Hầu thế tử không ưng Thanh Trúc cũng không sao, chuyện trong tương lai cũng không biết trước được, chỉ biết Thanh Trúc thể hiện càng lúc càng tốt, cơ hội lọt vào mắt xanh một người trong sạch cũng càng ngày càng nhiều.
Nỗi khổ tâm của Trần thị, Cố Thanh Trúc tuy rằng hiểu được nhưng thực ra trong lòng cảm xúc lại lẫn lộn.
Bên ngoài người gác cổng tới báo, Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên mang theo lễ vật tới phủ bái kiến lão phu nhân cùng Bá gia.
Cố Hành Chi chủ động xin được ra ngoài nghênh đón, đưa Kỳ Huyên tới Tùng Hạc viên. Lúc này mọi người mới thực sự nhìn rõ diện mạo của Võ An Hầu thế tử.
Đó là một người tướng mạo đường hoàng, tuấn lãng như ngọc, vóc người cực cao lớn, mặc áo dài đơn sắc đen tuyền lạnh lẽo, đầu đội mũ ô sao, trâm ngọc cài ở giữa, bước đi như gió, phong thái như long phượng giữa bầy người, uy vũ hiên ngang. Các đường nét trên khuôn mặc cực kỳ đẹp, mi dài mày rậm, sắc sảo tinh tế, mỗi động tác giơ tay nhấc nhân đều thể hiện phong độ nam nhi, tựa như dưỡi đao rút khỏi vỏ, vừa trầm tĩnh lại sắc bén.
Một Kỳ Huyên như thế bước vào cửa, khiến cho mọi người trên dưới Cố gia đều có cảm giác khách quý tới thăm làm căn nhà như tỏa hào quang, ngay cả người hay bắt bẻ như lão phu nhân cũng không khỏi choáng ngợp vì phong thái của Võ An Hầu thế tử.
Trong phòng có nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có Cố Thanh Trúc còn giữ lại chút lý trí. Nàng đứng bên cạnh Trần thị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cái kẻ đang cố ý phô trương như trình diễn trên sân khấu, trong lòng lo lắng nếu hôm nay chàng mở lời nói muốn kết thân với nàng thì phải làm sao. Cố Thanh Trúc tin chắc, chỉ cần Kỳ Huyên đề nghị Cố Tri Viễn không đời nào không đồng ý, mà Trần thị cùng lắm cũng chỉ hỏi dò ý kiến nàng một chút, nếu nàng không đồng ý, Trần thị nhất định sẽ tìm mọi cách thuyết phục nàng đồng ý.
”Vãn bối Kỳ Huyên thỉnh an lão phu nhân, chúc lão phu nhân năm mới cát tường, vạn sự như ý. Hai cây nhân sâm ngàn năm này là do gia phụ năm ngoái đặt mua từ phương Bắc, vài cây đã đem vào cung, chỉ để lại vài cây ở nhà cho tổ mẫu của vãn bối, còn lại hai cây vãn bối xin mang tới đây, đúng lúc mượn hoa hiến Phật, tặng cho lão phu nhân, mong lão phu nhân thân thể khỏe mạnh như tùng như bách.”
Kỳ Huyên miệng dẻo như hoa sen, đối với Trần thị lễ phép như một vãn bối, có phần khách khí quá mức nhưng người khác cũng không thể nói được gì, dù sao Cố gia cũng chỉ có một vị trưởng bối là Trần thị, Kỳ Huyên kính trọng bà cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Mậu Trinh đứng sau lưng Kỳ Huyên đem hai cây nhân sâm đưa tới trước mặt Ngô mama, Ngô mama biết rõ món quà này quý giá nên hơi lưỡng lự, không biết có nên nhận hay không. Đừng nói Ngô mama, ngay cả Trần thị dũng ngây ngẩn cả người. Võ An Hầu thế tử cũng quá khách khí rồi, vừa gặp mặt đã đưa lễ vật quý giá như vậy, xem bà như các bậc quý nhân trong cung và tổ mẫu của chàng, thật khiến người ta được quý trọng mà kinh sợ.
Tuy rằng có hơi lo lắng như lễ vật này người ta đã đưa tới trước mặt rồi, nếu còn không nhân chẳng phải là không nể mặt vãn bối hay sao. Trần thị quyết định, vẫy tay với Ngô mama, Ngô mama mới tiếp nhận hộp lễ vật từ tay Lý Mậu Trinh.
“Thế tử khách khí quá, lễ vật quý giá như vậy, chúng ta thật sự không có gì báo đáp.”
“Thế tử quá khách khí, như vậy trọng lễ, thật sự không có gì báo đáp.”
Kỳ Huyên bật cười: “Lão phu nhân không cần khách khí, vốn không nên tặng lễ ít như vậy, chỉ là vãn bối mới dọn đến căn nhà đối diện, trước đó cũng không biết Trung Bình Bá phủ ở đây, nếu biết sớm chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều lễ vật dâng tặng bái kiến lão phu nhân.”
Tần thị đứng bên cạnh nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm. Hai cây nhân sâm ngàn năm, giá thị trường ít nhất cũng phải mười vạn lượng bạc. Võ An Hầu thế tử này thế mà nói tặng liền tặng, nếu là đem tặng cho vị lão phu nhân dòng dõi cao quý nào khác thì thôi đi, lại còn tặng cho Trần thị, người mà sau khi lão Bá gia mất mới được phong Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng không phải cấp bậc cao gì. Đây là do Võ An Hầu thế tử quá hào phóng hay là Võ An Hầu phủ thật sự giàu có đến mức hai cây nhân sâm ngàn năm cơ bản chỉ là lễ vật bình thường?