Editor: HannahKỳ Huyên đem những chuyện xảy ra bên ngoài kia thuật lại tóm tắt cho Cố Thanh Trúc nghe. Đối với việc Tống Thiết Thành bỏ trốn, Cố Thanh Trúc tỏ vẻ lo lắng:
“Nhất định phải bắt lại bằng được, nếu không hậu quả sẽ vô cùng.”
Kỳ Huyên an ủi nàng: “Yên tâm đi.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Kỳ Huyên không ôm quá nhiều hy vọng đối với chuyện thành công bắt được Tống Thiết Thành. Đơn giản là vì nếu Tống Thiết Thành đã dám làm những việc này thì hiển nhiên đã suy xét đến hậu quả, từ lâu hắn đã tính đường lui cho bản thân, tiếp theo đây chắc chắn sẽ có đòn đáp trả. Bọn họ ở ngoài sáng, Tống Thiết Thành ở trong tối, không thể biết được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc và phụ thân đang nằm trên giường bệnh, thở hắt ra một hơi rồi nói:
“Thanh Trúc, nàng đưa phụ thân về kinh thành trước đi. Khí hậu ở Mạc Bắc không thích hợp để phụ thân tĩnh dưỡng.”
Cố Thanh Trúc nhìn chàng, hỏi: “Vậy còn chàng thì sao?”
“Ta phải ở lại.” Kỳ Huyên nói với vẻ vô cùng kiên định: “Đại Lương đã có lòng xâm phạm biên giới thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trước khi ta tới Mạc Bắc đã bàn bạc với Hoàng thượng trong cung khá lâu. Hoàng thượng đã đồng ý để ta ở lại Mạc Bắc làm Đốc quân. Sau khi phụ thân về kinh, chức danh chủ soái sẽ giao lại cho Trương Tướng quân, nơi này cần có người trấn thủ.”
Cố Thanh Trúc không nói gì, không phải vì nàng tức giận mà bởi nàng không biết nên nói gì. Nàng hiểu ý của Kỳ Huyên, chàng có tình cảm sâu nặng với Mạc Bắc cũng giống như vậy. Trước khi nàng và Kỳ Huyên tới Mạc Bắc, bọn họ đều là những người sống trong nhung lụa nơi kinh thành, cứ như thể bọn họ được sinh ra để hưởng thụ sự giàu sang và vinh quang của gia tộc vậy. Hai người chưa từng nghĩ đến việc đi cùng với địa vị và sự tôn quý chính mà hiểm nguy. Vinh quang gia tộc đều là do ông cha không ngừng dốc công sức mà dựng xây, nếu không biết bồi đắp sẽ chỉ càng lúc càng hao mòn, càng ngày càng bạc nhược. Gia sản của Kỳ gia sở dĩ tiêu hao nhanh như vậy là bởi khi Kỳ Huyên ở kinh thành chỉ biết đến chuyện “phong hoa tuyết nguyệt”, không lo chính sự khiến cho sự bao dung và kiên nhẫn của Hoàng thượng đối với Kỳ gia cạn kiệt. Vì lý do này mà khi Kỳ Huyên bị cuốn vào vụ án cướp biển Hoài Hải, Hoàng thượng không đắn do nhiều đã định ra kết cục của Kỳ Huyên.
Dùng lời lẽ hoa mỹ bên ngoài là phóng thích nhưng thực ra chính là đuổi đi. Một Võ An Hầu thế tử từng cưỡi mây đạp gió trong kinh thành, từ lúc sinh ra đã mang thân phận khiến người người ngưỡng mộ thế mà chỉ trong nháy mắt đã như tòa thành sụp đổ không còn chút vết tích. Kỳ Huyên cũng phải đợi đến sau khi tới Mạc Bắc mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống này. Chàng thuộc về chiến trường, xuất thân võ tướng thế gia, tổ tiên ông cha đều dựa vào binh đao mà giành được công trạng. Nếu chàng muốn tiếp tục hưởng thụ vinh quang này thì nhất định phải đi theo con đường của cha ông mới được.
Vùng đất như Mạc Bắc này chính là nơi để Kỳ Huyên thực hiện lý tưởng của chàng, là nơi chàng gây dựng lại Kỳ gia, lấy lại được sự tín nhiệm của Hoàng thượng. Giờ đây Kỳ Chính Dương đã không thể ra mặt được nữa, vậy thì Kỳ Huyên phải ở lại để hoàn thành những gì còn dang dở.
Trương Lê thấy vẻ mặt của hai người dường như có điều gì muốn nói, liền lặng lẽ lui ra ngoài, để lại hai vợ chồng cùng han huyên.
Lần này thế tử tới Mạc Bắc mang theo mệnh lệnh của Hoàng đế. Hầu gia bị thương, đã không còn khả năng chỉ huy tác chiến, thế nhưng tình thế với Đại Lương ở Mạc Bắc bây giờ là bắt buộc phải đánh. Quân đội ở Mạc Bắc phần lớn là dưới trướng của Kỳ gia, Hầu gia không ở đây, thế tử dẫn dắt là chuyện thường tình. Dù cho thế tử không ra trận đánh giặc nhưng chỉ cần có người của Kỳ gia ở đây thì chí khí của quân sĩ sẽ không suy giảm.
Trương Lê nhìn ra sau màn trướng. Kỳ Huyên đưa tay ôm lấy Cố Thanh Trúc vào lòng, nói bên tai nàng:
“Đừng lo lắng. Đây là Mạc Bắc, là địa bàn của ta mà. Đại Lương muốn lấy Mạc Bắc từ tay ta tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy. Trước đây ta dùng năm năm để diệt toàn quân Đại Lương, chẳng lẽ bây giờ không thể hay sao?”
Đạo lý này Cố Thanh Trúc hiểu rõ, thế nhưng tâm trạng nàng vẫn vô cùng phức tạp:
“Chuyện đánh giặc nào có ai có thể bảo đảm chiến thắng trăm phần trăm đâu. Chàng để người khác đưa phụ thân quay về kinh thành, em muốn ở lại cùng chàng.”
Kỳ Huyên cúi đầu nhìn nàng, nói: “Thanh Trúc, đừng như vậy. Nàng ở lại đây, ta sẽ không yên tâm.”
“Vậy mà chàng còn muốn em yên tâm về chàng hay sao?” Cố Thanh Trúc bật thốt ra câu nói này khiến cho Kỳ Huyên nghẹn lời.
Cố Thanh Trúc đưa tay ôm lấy Kỳ Huyên, tựa đầu vào lồng ngực chàng, giọng nói dịu dàng của nàng quẩn quanh trong doanh trướng:
“Kỳ Huyên, đừng để em quay về kinh thành, em muốn ở lại bên chàng, cũng giống như trước đây vậy, em làm ở y sở, chàng ở tiền tuyến, nếu chàng bị bệnh em sẽ giúp chàng chữa trị, nếu chàng bị thương em sẽ giúp chàng băng bó, khi chàng thắng em sẽ reo hò vì chàng, chúng ta sẽ lại giống như trước đây. Mạc Bắc này em cũng có trách nhiệm bảo vệ, đây là nơi cho em hy vọng sống, là nơi giúp cho em hiểu giá trị của bản thân. Năm năm gian khổ ở nơi này chúng ta còn có thể vượt qua, huống chi là bây giờ. Có khổ sở thì cùng nhau chịu đựng, nếu gặp nạn thì cùng nhau gánh vác, dù cho sinh mệnh không còn thì ít nhất vẫn có nhau ở bên.”
Giọng điệu Cố Thanh Trúc vô cùng từ tốn, từng câu từng chữ đánh thẳng vào lòng Kỳ Huyên. Cố Thanh Trúc rất ít khi thổ lộ nỗi lòng với chàng, những lời như thế này, trước giờ Kỳ Huyên chưa từng được nghe nàng nói.
Vùng đất Mạc Bắc này đối với hai người họ mà nói thực sự có ý nghĩa đặc biệt, tựa như vùng đất trong định mệnh của họ vậy. Hai người từ nơi này trở về rồi lại quay lại nơi này, Kỳ Huyên không thể khẳng định liệu hai người họ còn có thể cùng nhau vượt qua được hay không, nhưng đúng như Cố Thanh Trúc đã nói, dù cho sinh mệnh đi đến điểm cuối cùng thì ít nhất hai người vẫn có nhau.
“Ta biết rồi. Vậy hôm nay nàng hãy chuẩn bị thuốc thang dược liệu để phụ thân dùng trên đường trở về, ngày mai ta sẽ phái Lý Mậu Trinh đưa phụ thân đi. Phu thê chúng ta cùng tiến cùng lùi, bất kể kết quả thế nào cũng sẽ cùng nhau gánh vác.”
Lời Kỳ Huyên nói khiến Cố Thanh Trúc nở nụ cười hài lòng, hai tay đang ôm lấy chàng càng ôm chặt hơn. Kỳ Huyên hiểu nàng cũng như nàng hiểu Kỳ Huyên. Chỉ có từng trải qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ mới có thể hiểu được quyết định lúc này của hai người họ.
Cố Thanh Trúc đương nhiên có thể cùng Kỳ Chính Dương về kinh, sẽ không ai chỉ trích nàng là sai trái, cũng sẽ không ai nói nàng làm không đúng, thế nhưng kia lại không phải kết quả mà nàng muốn. Từ đầu tới cuối, từ kiếp trước tới kiếp này, điều nàng luôn mong muốn chính là có thể sóng vai bên cạnh Kỳ Huyên, trong lòng không chút khúc mắc mà ở bên nhau.
*****
Ngày hôm sau, Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc tiễn Lý Mậu Trinh và Kỳ Chính Dương ra khỏi quân doanh.
Lý Mậu Trinh ngồi trên lưng ngựa, Kỳ Chính Dương được khiêng trên một chiếc cáng đặc chế để chở người bệnh trên xe ngựa, đồ dùng đều đã được Kỳ Huyên chuẩn bị từ trước, đủ cho bọn họ chèo đèo lội suối quay về kinh thành.
“Đi đường cẩn thận.” Kỳ Huyên dặn dò Lý Mậu Trinh.
Lý Mậu Trinh trịnh trọng gật đầu, liếc mắt nhìn Cố Thanh Trúc, cuối cùng lo lắng hỏi: “Thế tử phu nhân thực sự muốn ở lại sao? Chiến trường không phải trò đùa, giờ người về kinh thành cùng thuộc hạ vẫn còn kịp, nếu thực sự nổ ra chiến sự thì thế tử cũng không cách nào chăm lo được cho phu nhân.”
Lý Mậu Trinh cũng được coi là chứng kiến hai người họ đến với nhau, từ khi Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc thành hôn, Lý Mậu Trinh vẫn luôn cảm thấy là thế tử nhà mình đơn phương tình nguyện, thế tử phu nhân căn bản không có chút tình cảm nào với thế tử, thế nhưng lần hành quân tới Mạc Bắc lần này đã khiến Lý Mậu Trinh thay đổi cách nhìn về mối tình này.
Thế tử phu nhân đối với thế tử không phải vô tình mà là tình cảm càng lúc càng sâu đậm, không dễ để người khác nhận ra mà thôi.
Trong thiên hạ này có bao nhiêu người phụ nữ có thể theo phu quân ra chiến trường, lại còn không rời không bỏ chứ.
Cố Thanh Trúc lắc đầu, đứng bên cạnh xe ngựa, dặn dò binh sĩ những điều cần lưu ý khi chăm sóc cho Kỳ Chính Dương dọc đường, trên đường cũng có hai thái y cùng theo về kinh nên cũng không cần quá lo lắng.
Lý Mậu Trinh dẫn theo đoàn người ngựa rời đi. Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên đứng ở cửa quân doanh nhìn theo bóng lưng bọn họ. Xoay người nhìn lại quân doanh không quá khác biệt so với hình ảnh trong trí nhớ, hai người họ dắt tay nhau cùng bước vào.
Cố Thanh Trúc quay trở về với công việc cũ, ban đầu đại phu và y quan trong y sở còn chưa thực sự tin tưởng nàng, thế nhưng Cố Thanh Trúc chuyên tâm khám bệnh, chữa trị không chút kiêng kỵ, đôi khi còn tự tay làm công việc băng bó nên chỉ hơn mười ngày sau, mọi người trong y sở đều biết vị thế tử phu nhân này không chỉ tỏ vẻ làm dáng mà thực sự nghiêm túc muốn ở lại quân doanh làm đại phu.
Kỳ Huyên phái kỵ binh đi truy bắt Tống Thiết Thành, đúng như dự kiến, không thể bắt được hắn ta. Tống Thiết Thành vô cùng thông thuộc địa hình nơi này, một khi hắn đã qua Ngọc Tố Quan, đi vào quan nội thì việc theo dõi, truy bắt hắn càng thêm khó khăn.
Ước chừng một tháng sau, quân binh Đại Lương vốn đang tĩnh lặng ở bờ bên kia của sông Ma Khả cuối cùng cũng nổi kèn trống, ra tín hiệu xâm lược.
Sáng sớm ngày hôm đó, bọn chúng bất ngờ tập kích Ngọc Tố Quan, may là Kỳ Huyên đã phòng bị từ sớm nên không có tổn thất nghiêm trọng, mà Ngọc Tố Quan trải qua một trận chính cũng đã chính thức trở thành điểm khởi đầu của cuộc giao tranh.
Kỳ Huyên không phải chủ soái mà chỉ là một đốc quân, làm công việc phụ trợ bên trong quân doanh, dù sao hiện giờ chàng còn chưa lập được chiến công gì, nếu là chủ soái thì các tướng sĩ sẽ khó lòng tin phục. Chàng không cao ngạo cũng không nóng nảy, ở lại bên cạnh Trương Lê, giúp Trương Lê bày mưu tính kế, sau vài lần thành công, sự tín nhiệm của các tướng sĩ dành cho chàng tăng lên, Trương Lê liền phong cho Kỳ Huyên làm phó soái, chiến đấu trực diện với quân Đại Lương.
Kỳ Huyên dụng binh như thần, ngay trong đợt chủ động tiến công của Đại Lương đã tung ra cú phản đòn chủ chốt, chính nhờ có mưu sách của Kỳ Huyên mà quân Tiêu Quốc đại thắng, đẩy toàn bộ quân Đại Lương về bở bên kia của sông Ma Khả.
Cuộc chiến trên đất liền chấm dứt với sự thảm bại của quân Đại Lương.
Bên trong quân doanh Đại Lương, chủ soái Tang Kết cùng phó soái La Chấn đứng trước bản đồ điều quân mà mặt ủ mày chau.
Đại Hoàng tử Đại Lương Tang Kết vóc dáng cao to, cường tráng, trên đầu dùng dây nhiều màu sắc buộc thành túm tóc đuôi ngựa. La Chấn là em vợ của hắn, hai người dẫn dắt quân binh Đại Lương, khi đối đầu với quân Tiêu Quốc dưới sự điều quân của Kỳ Chính Dương cũng chưa từng nếm nhiều mùi vị thất bại, thế nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng, rõ ràng Kỳ Chính Dương đã bị thương, không thể chỉ huy quân đội Tiêu Quốc tác chiến, thế mà quân Tiêu Quốc chiến đầu càng lúc càng dũng mãnh là sao.
La Chấn vóc người cao gầy, mặt nhọn má cao, nhìn có phần gian trá, quay sang nhìn Tống Thiết Thành đang quỳ gối run lẩy bẩy, tức giận quát:
“Ngươi nói xem vì sao lại như thế này? Chẳng phải nói Kỳ Chính Dương đã hôn mê hơn một tháng rồi hay sao? Quân Tiêu Quốc đã như rắn mất đầu, đây chính là thời cơ tốt để tấn công, không phải sao? Giờ chúng ta đánh trận nào thua trận đó, ngươi thử nói ta nghe xem, đây là thời cơ tốt gì nào? Không lẽ ngươi cố ý lừa gạt chúng ta, là nội gián do Tiêu Quốc phái tới phải không?”
Ngày hôm đó, sau khi Tống Thiết Thành chạy thoát khỏi tay đội kỵ binh Tiêu Quốc, hắn liền chạy thẳng tới quân doanh Đại Lương nương nhờ Tang Kết và La Chấn. Tống Thiết Thành chỉ một lòng muốn được Đại Lương trọng dụng, hắn là tướng thân cận của Kỳ Chính Dương, tự thấy bản thân không có tiền đồ gì, Kỳ Chính Dương đối với hắn cũng không gần gũi bằng Trương Lê, có chuyện gì tốt cũng chỉ nghĩ tới Trương Lê, là lần này đánh Đại Lương, Kỳ Chính Dương là chủ soái, Trương Lê là đại tướng quân còn hắn lại chỉ là là một tướng quân điều binh. Sự “nhất bên trọng nhất bên khinh” này khiến cho Tống Thiết Thành thẹn quá hóa giận, trong cơn tức tối, hắn đã nhận lời làm “chó săn” cho Lương Quốc. Lương Quốc đối với hắn cũng khá hào phóng, vàng bạc muốn bao nhiêu đều có, còn hứa hẹn sau này khi đại sự thành công sẽ ban cho hắn một chức quan lớn của Đại Lương. Tống Thiết Thành bị lợi ích mê hoặc nên đã làm cho bọn họ không ít chuyện. Đúng như lời Trương Lê đã nói, nội gián bên cạnh Kỳ Chính Dương chính là hắn.
Sau khi hắn chạy tới quân doanh Đại Lương đã đem toàn bộ việc trong quân Tiêu Quốc nói lại với Tang Kết và La Chấn. Hắn cũng từng nói Kỳ Chính Dương đã không còn là một mối lo ngại nữa, dù cho độc trong người được giải xong thì cũng không thể hồi phục chỉ trong vài ba ngày, lần này nếu xuất binh, quân Tiêu Quốc sẽ chỉ như rắn mất đầu, không tốn bao công sức là có thể tiêu diệt.
Nhưng ai ngờ được, mười trận bại cả mười. Tống Thiết Thành sao có thể ngờ được, quân Tiêu Quốc khi không có Kỳ Chính Dương thế mà còn lợi hại hơn cả lúc Kỳ Chính Dương còn dẫn dắt.