Editor: HannahSau ngày Cố Thanh Trúc được sắc phong Cáo mệnh, Kỳ Hoàng hậu đã định mở yến tiệc đãi khách trong cung, mời cả nhà già trẻ Kỳ gia vào cung ăn tiệc hàn huyên. Tiếc rằng trong bữa tiệc nhỏ của Kỳ gia tối hôm đó, lão phu nhân Dư thị đột ngột ngã bệnh, vì thế mà việc vào cung dự tiệc phải hoãn lại, chờ đến khi sức khỏe của Dư thị hồi phục lại một chút, Kỳ gia mới xuất phát, cả nhà chuẩn bị đầy đủ, vào cung dự tiệc.
Dịp để cả nhà cùng tham gia tiệc tùng như thế này thực sự không nhiều. Như lời Vân thị thuật lại, Kỳ Hoàng hậu nhập cung đã nhiều năm nay, khi nàng ta sinh hạ Thái tử, Hoàng đế rất vui mừng, đặc biệt ân chuẩn cho toàn bộ Kỳ gia vào cung yết kiến, không ngờ cả nhà còn có cơ hội thứ hai được vào cung như thế này, mà lại còn là cơ hội do con dâu đem lại.
Khi rời phủ, Kỳ Huyên vốn định ngồi cùng xe ngựa với Cố Thanh Trúc nhưng Vân thị lại muốn Cố Thanh Trúc ngồi cùng mình, vì thế Kỳ Huyên mới đổi lại thành cưỡi ngựa. Thế mà đến khi Cố Thanh Trúc chuẩn bị leo lên xe ngựa của Vân thị, Quế mama lại đi tới bên cạnh nàng, nói lão phu nhân mời thế tử phu nhân sang ngồi cùng xe với bà.
Quyết này khiến cho cả Cố Thanh Trúc và Vân thị đều rất bất ngờ. Vân thị đương nhiên muốn đem cơ hội này nhường cho lão phu nhân, hiếm hoi lắm người mới ngỏ lời mời. Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Thanh Trúc, nói:
“Lão phu nhân đã mời con thì con đi đi. Đừng căng thẳng, lão phu nhân thích người thẳng thắn.”
Vân thị vẫn luôn biết Dư thị là kiểu người như thế nào, nhưng bà xuất thân danh môn, trời sinh tính cách hay câu nệ, không thể nào thẳng thắn, phóng khoáng được, thế nên mới “cơm không lành, canh không ngọt” với Dư thị trong nhiều năm như vậy, cho đến giờ mối quan hệ giữa hai người cũng không hòa hợp cho lắm, cũng coi như là “nước sông không phạm nước giếng” đi.
Cố Thanh Trúc leo lên xe ngựa của Dư thị, xe của Dư thị cũng rộng tương đương xe của tổ mẫu Trần thị. Dư thị thân hình to con, mặc trên người áo hoa của Cáo mệnh phu nhân càng thể hiện khí phách. Sau khi Cố Thanh Trúc lên xe, Quế mama liền giúp bọn họ buông mành xuống, Cố Thanh Trúc ngồi trên ghế bên vách xe, không gian cũng đủ thoải mái nên để hai chiếc ghế dựa cũng không cảm giác chật chội.
Hai người đều có chút xấu hổ. Cố Thanh Trúc thực sự không biết nói gì, nhỡ đâu lỡ lời nói sai sẽ làm hỏng mối quan hệ mà nàng khó khăn lắm mới duy trì được. Dư thị một khi đã tức giận thì cái gì cũng có thể làm được, nàng vẫn không nên mạo hiểm.
Dư thị ngược lại thi thoảng lại quan sát Cố Thanh Trúc. Đây là lần thứ hai bà đối diện với nàng khi đầu óc còn tỉnh táo, lần này vẫn quan sát kỹ càng như lần trước, khiến Cố Thanh Trúc hơi ngượng ngùng.
“Kinh Phật chép đến đâu rồi?” Dư thị lên tiếng trước.
Cố Thanh Trúc giật mình, vội vàng đáp: “Dạ, chép được một nửa rồi ạ, Kỳ Huyên chép cùng với con.”
Dường như sợ Dư thị hiểu lầm nên Cố Thanh Trúc không đợi bà đặt câu hỏi đã vội vàng lôi công lao của Kỳ Huyên ra khoe cùng. Dư thị nhướng mày gật đầu, nói một câu đơn giản: “Vất vả cho con… các con rồi.”
Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười: “Vâng, khó chép lắm.”
Dư thị nghe nàng nói vậy cũng nở nụ cười, tựa lưng vào đệm phía sau, mười ngón tay đan vào nhau, ung dung trò chuyện với Cố Thanh Trúc: “Mẫu thân con mất sớm, vậy còn phụ thân, tổ phụ và tổ mẫu trong nhà có còn tại thế không?”
Cố Thanh Trúc gật đầu, mơ màng nhớ lại chuyện kiếp trước khi nàng gặp Dư thị, Dư thị cũng hỏi nàng như vậy. Nàng đáp:
“Tổ phụ con đã qua đời nhưng tổ mẫu còn tại thế.”
“Ừ, tổ mẫu của con và ta tuổi tác xấp xỉ. Lần tới nếu con về nhà thì thay ta mời tổ mẫu của con tới phủ chúng ta làm khách. Ích Thọ Cư của ta thường ngày cũng không mấy người lui tới, thật buồn chán.”
Với thân phận của Dư thị, một khi bà để Cố Thanh Trúc mời Trần thị tới phủ, điều đó có nghĩa là bà đã hoàn toàn chấp nhận nàng. Cố Thanh Trúc muốn đứng dậy hành lễ nhưng lại bị Dư thị ngăn lại, bà nói: “Được rồi được rồi, ở trước mặt ta không cần câu nệ như thế. Trước đây là do ta không đúng, đem lòng nghi ngờ con. Gi ờ ta cũng đã hiểu được, đặc biệt là A Quế, thật không biết con cho bà ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà cứ liên tục khen con không ngớt lời.”
Cố Thanh Trúc có thể tưởng tượng được hình ảnh Quế mama ngợi khen nàng trước mặt Dư thị, không khỏi bật cười, nói: “Lão phu nhân chắc hẳn thấy phiền lắm.”
Dư thị không ngờ nàng lại trêu ghẹo mình, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, nói: “Chẳng phải vậy sao, bị bà ấy làm phát phiền.”
Hai người đều không khỏi bật cười.
Hai người một già một trẻ như thể đang xuyên qua không gian và thời gian, hai linh hồn vốn thân quen một lần nữa giao thoa. Người có duyên, dù cho phải trải qua nhiều năm, trải qua nhiều chuyện nhưng rồi đến cùng vẫn là có duyên, chỉ cần ưng ý nhau thì rất nhanh có thể gần gũi.
Cho tới bây giờ Dư thị mới có thể coi là thực sự buông bỏ những thành kiến trước đây. A Quế nói không sai, cô nhóc này đúng là không tệ, ứng xử nhạy bén, lòng dạ tuy thâm sâu nhưng lại rất trong sáng, không chìm đắm trong đống mưu kế rối rắm, chỉ riêng điểm này thôi cũng là đáng quý rồi. Con gái thời nay nhiều tính toán, muốn tính gả vào nhà cao cửa rộng, gả cho danh gia vọng tộc, sau khi về nhà chồng lại lục đục với nhau, chẳng có chuyện gì cũng có thể hục hặc, cuộc sống thật quá nhàm chán và buồn tẻ.
Ngay từ đầu Dư thị đã nghĩ Cố Thanh Trúc là người như vậy, cảm thấy với thân phận của nàng mà có thể khiến cho cháu trai bà u mê tới mức độ này thì nhất định là kẻ có thủ đoạn lợi hại. Thế nên bà liền tránh mặt Cố Thanh Trúc, cũng coi như là vì Kỳ gia mà giữ khoảng cách an toàn cuối cùng với nàng. Dư thị cho rằng cô nhóc này sẽ mặc kệ tất cả mà chạy tới bên bà nịnh nọt lấy lòng, không ngờ chờ mãi chờ mãi cũng không thấy nàng tới. Trong lòng Dư thị vừa bực mình vừa buồn cười, bực là bởi cô nhóc này dường như hoàn toàn không coi lão phu nhân bà ra gì, buồn cười là vì bản thân mình thế mà lại âm thầm ngóng đợi.
Lần trước khi Vĩnh Ninh Quận chúa tới phủ, Dư thị phá lệ chịu gặp nàng, mới phát hiện ra cô nhóc này so với mường tượng trong đầu bà hoàn toàn khác biệt. Nàng nói năng có lễ độ, cử chỉ đoan trang, có phần thật thà. Chính từ khi đó, Dư thị đã có phần yêu mến Cố Thanh Trúc.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, bên trong xe lại rất yên tĩnh.
Cố Thanh Trúc không phải là người nói nhiều, Dư thị cũng không thích nói nhiều. Sau khi hai người nhìn nhau bật cười liền ăn ý ngồi tĩnh tâm, cho đến khi xe ngựa đi tới con đường xóc nảy dẫn qua cửa cung, nghe thấy giọng nói đặc trưng của quan nội thị, một già một trẻ mới mở mắt.
Kỳ Hoàng hậu tiếp kiến bọn họ ở Phượng Tảo Cung, cả nhà nghiêm chỉnh, kính cẩn hành lễ với Kỳ Hoàng hậu. Kỳ Hoàng hậu vội vàng tiến lên đỡ Dư thị và Vân thị đứng dậy, nói: “Tổ mẫu và mẫu thân đừng đa lễ. Mọi người đều đứng lên cả đi. Hôm nay là tiệc gia đình, không cần đa lễ.”
“Sức khỏe của tổ mẫu đã khá hơn chưa?” Kỳ Hoàng hậu nắm tay Dư thị, quan tâm thăm hỏi. Dư thị vui vẻ gật đầu: “Tốt hơn rồi, đều nhờ có Thanh Trúc.”
Chuyện của Dư thị, Kỳ Hoàng hậu ở trong cung đã nghe nói qua, lúc này liếc nhìn Cố Thanh Trúc vẫn đang im lặng. Nàng từ lâu đã nghe nói tổ mẫu không thích Cố Thanh Trúc, thế nhưng bây giờ xem ra tổ mẫu đã chấp nhận nàng. Có thể khiến tổ mẫu thay đổi cách nhìn, đằng sau đó Cố Thanh Trúc hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cũng đã phải hy sinh rất nhiều.
“Mấy ngày nay phụ thân không có ở nhà, tổ mẫu phải giữ gìn sức khỏe, không thể tùy hứng làm bừa.” Kỳ Hoàng hậu giả vờ tức giận, nửa nghiêm túc nửa làm nũng nói với Dư thị: “Người không nhớ sao, hai năm trước khi người vào cung thăm con, con đã sai thái y bắt mạch cho người, lúc đó thái y cũng đã dặn người phải ít ăn đồ dầu mỡ, thế mà người lại không chịu nghe.”
Dư thị hơi ngượng ngùng, đáp: “Ta háu ăn, các con đều biết mà.” Thấy Kỳ Hoàng hậu còn định thuyết giáo thêm, Dư thị giơ tay làm động tác đầu hàng, nói: “Được rồi được rồi mà, đừng nói nữa. Gần đây ta đã tập ăn đồ chay, cơ thể đã thoải mái hơn nhiều rồi, sau này ta nhất định sẽ chú ý. Đừng nói về ta nữa mà, nói về nương nương đi. Thời gian này người ở trong cung vẫn ổn chứ?”
Hai má Kỳ Hoàng hậu đỏ ửng, sắc mặt cực kỳ hồng hào. Từ sau khi nàng điều dưỡng cơ thể, thời gian Hoàng đế ở lại bên cạnh nàng cũng càng ngày càng nhiều. Trước đây cả tinh thần lẫn thể xác nàng đều mệt mỏi, dù muốn hầu hạ Hoàng thượng thật tốt nhưng chỉ có lòng mà lực không đủ, Hoàng thượng vì thế mà đã vài lần mất hứng ra về, từ đó Kỳ Hoàng hậu dứt khoát thuyết phục Hoàng thượng tới nơi khác cho khuây khỏa, “mưa móc ban đều”.
Kỳ Hoàng hậu vẫn luôn không biết rằng nguyên nhân thực sự khiến nàng và Hoàng đế không hài hòa là vì do sức khỏe của nàng chứ không phải do tính tình nàng trời sinh lãnh đạm hay do nàng không có cảm tình với Hoàng đế. Sau khi điều dưỡng cơ thể, ngay cả Hoàng đế mỗi ngày đều nhìn ngắm mỹ nhân cũng không thể không thốt nên lời khen nàng gần đây xinh đẹp động lòng người.
Những lời âu yếm như vậy thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn nghe từ chồng mình cơ chứ? Quan hệ giữa nàng và Hoàng đế cũng ngày càng hòa hợp, gắn bó keo sơn, mà tất cả những điều đó phải cảm ơn người em dâu của nàng.
Dư thị đã thấy nét mặt của Hoàng hậu, sao còn muốn nàng tự mình đáp lời. Hai bà cháu khẽ véo tay nhau, coi như ngầm hiểu.
“Nhìn khí sắc của nương nương thì hẳn là sống rất tốt rồi.” Kỳ Huyên vốn chẳng hề cố kỵ điều gì, mấy lời này khiến Kỳ Hoàng hậu lập tức đỏ mặt, quay sang lườm đứa em trai ruột với vẻ oán trách rồi mắng: “Cái đồ lắm miệng. Thanh Trúc, muội phải quản nó cho chặt vào, nó mà cứ thế này đi ra ngoài, muội mới là người mất mặt.”
Kỳ Hoàng hậu và Kỳ Huyên “đấu võ mồm” lại lôi Cố Thanh Trúc ra làm lá chắn, Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh chỉ dịu dàng cười trừ, cũng không nhiều lời.
Kỳ Vân Chi, Kỳ Tú Chi và Kỳ Thần cũng rộn ràng tiến tới trò chuyện với Kỳ Hoàng hậu. Kỳ Hoàng hậu nhìn Kỳ Thần rồi hỏi: “Đúng rồi, chuyện của Thần đệ lo đến đâu rồi? Đợt trước mưa to nhiều ngày, con cũng không có thời gian hỏi đến, thế đã tìm được cô nương nào thích hợp chưa?”
Kỳ Thần không nói gì, Vân thị lại thở dài rồi đáp: “Haiz, vốn ta đã chọn được một người cho nó, không ngờ cô nương kia lại xảy ra chút chuyện, giờ không thể bàn chuyện hôn sự được. Ta vẫn đang tìm người thích hợp, cũng không biết đến bao giờ mới tìm được.”