Editor: HannahĐêm hôm đó mưa rền gió giật, sau khi Cố Thanh Trúc về phòng, thấy Kỳ Huyên đang đứng trước cửa sổ, cửa sổ mở toang, gió tạt mưa hắt ướt khắp phòng.
Kỳ Huyên vẫy tay với Cố Thanh Trúc, nàng lại gần, hai người đứng nhìn cảnh tượng sấm rền chớp giật bên ngoài cửa sổ. Kỳ Huyên nhíu mày hỏi:
“Nàng còn nhớ trận mưa này không?”
Cố Thanh Trúc không hiểu ý chàng, hỏi lại: “Nhớ cái gì cơ?”
“Chính là trận mưa này, mưa liên tục ước chừng một tháng mới dứt, làm vùng núi xung quanh bị sạt lở đất, rất nhiều thôn xóm bị cô lập. Sau khi mưa ngừng lại xảy ra dịch bệnh, khiến người trong kinh thành hoảng loạn.”
Điều Kỳ Huyên nói làm Cố Thanh Trúc nhớ lại tình cảnh hồi ấy. Khi đó nàng còn chưa gả cho Kỳ Huyên, đúng là có một trận mưa rất to kéo dài liên tục một tháng, thế nhưng thời gian cụ thể thế nào, Cố Thanh Trúc lại không nhớ rõ, chỉ biết khoảng thời gian một tháng kia rất khó khăn. Khuê phòng của nàng ở Cố gia nằm ở lầu hai, trong viện không bị ngập nước nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ là có tiền cũng không mua được đồ.
“Là trận mưa đó sao?” Cố Thanh Trúc hỏi.
Kỳ Huyên gật đầu, đáp: “Hẳn là vậy. Ta còn nhớ rất rõ, lúc ấy ta còn theo phụ thân ra ngoài thành giám sát việc thông đường, mấy ngày liền không thay quần áo.”
“Nếu đúng là trận mưa kia, e rằng trong kinh thành sẽ có không ít người gặp nạn. Nếu như ta có thể nhớ ra sớm hơn một chút thì tốt rồi, còn có thể chuẩn bị trước một ít.”
Kỳ Huyên đứng bên cửa sở than thở, Cố Thanh Trúc thấy chàng như vậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy cố gắng làm chút gì đó đi. Những thôn xóm bị cô lập bên ngoài thành, chúng ta không giúp được gì cho họ, có điều nếu chuẩn bị thêm lương thực thì vẫn có thể phân phát cho những thôn dân bị vây ngoài đó, điều này chúng ta làm được. Còn về dịch bệnh, kỳ thực chỉ cần đề phòng ngay từ ban đầu thì bệnh dịch cũng không đáng sợ đến thế. Ngươi còn nhớ có năm vào mùa hè, trong quân doanh Mạc Bắc cũng bùng phát một đợt dịch bệnh quy mô nhỏ không? Khi đó sư phụ ta tìm được nguồn gốc căn bệnh nên có thể ngăn chặn được.”
Nhắc tới chuyện đó, Kỳ Huyên đương nhiên còn nhớ. Khi đó chàng đã là chủ soái, vì chuyện bùng phát ôn dịch trong quân doanh mà mấy đêm không ngủ, nhóm đại phu trong doanh trại càng không dám chợp mắt, đến cuối cùng vẫn khống chế được.
“Ta sao có thể quên được.” Kỳ Huyên thở dài.
“Nhân Ân Đường đã mua không ít dược liệu dự phòng, ngay mai ta sẽ sai bọn Vân Sinh tới những hiệu thuốc khác mua về thêm, nếu không phải dùng đến thì tốt nhất nhưng nếu có bùng phát bệnh dịch, ta sẽ bố trí người đi phân phát thuốc.”
Cố Thanh Trúc đã từng chứng kiến cảnh tượng chiến trường tàn khốc, thế nên vô cùng quý trọng sinh mạng con người, nếu chỉ cần nàng dốc một phần sức lực của bản thân mà có thể cứu được một vài sinh mạng, vậy thì có làm gì cũng đáng giá.
“Được. Ngày mai ta sẽ phái vài người đi theo nàng. Nếu so với người khác thì chúng ta đã sống nhiều hơn một đời, chúng ta phải nỗ lực hết mình để giảm bớt thương vong sau thiên tai, có như vậy mới có thể cảm tạ ân huệ mà ông trời dành cho chúng ta.”
Kỳ Huyên đưa tay ôm lấy vai Cố Thanh Trúc rồi thở dài. Nếu không phải ông trời khai ân, chàng và Cố Thanh Trúc sao còn có cơ hội sóng vai bên nhau ở đây.
*****
Mưa to suốt một đêm, sáng sớm hôm sau Cố Thanh Trúc thức dậy, sai Hồng Cừ lấy xe ngựa từ trong chuồng ngựa ra, nói nàng muốn tới Nhân Ân Đường. Kỳ Huyên đã ra khỏi nhà từ lúc trời còn chưa sáng, nói là muốn ra bến tàu thăm dò tình hình, chuẩn bị lắp đặt các phòng tuyến chống lũ tại các con đường dẫn vào kinh thành, có thể ngăn chặn tạm thời thì ngăn chặn tạm thời, chỉ cần bớt được một ngày thôn xóm bị lũ dâng là có thể cứu sống được nhiều bá tánh.
Hồng Cừ không hiểu, thu ô lại, ngồi vào xe ngựa rồi hỏi Cố Thanh Trúc:
“Phu nhân, mưa to gió lớn thế này, người hà tất phải ra ngoài làm gì, ngày mưa cũng đâu có ai tới khám bệnh.”
Cố Thanh Trúc vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, liếc nhìn mặt đường xe đang chạy. Hệ thống thoát nước trong thành hoạt động khá tốt, dù cho có mưa thêm một đêm nữa thì đường cũng chưa ngập, nhưng dù cho hệ thống thoát nước có tốt đến nhường nào đi chăng nữa, một khi trời đã đổ mưa suốt một tháng thì cũng sẽ ngập nước. Thời gian đã rất gấp rồi, Kỳ Huyên phái một đội gồm hai mươi người đi theo Cố Thanh Trúc để nàng sắp xếp.
Sau khi tới Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc liền phân bố nhiệm vụ cho hai mươi người kia, mỗi tổ hai người phụ trách một xe, đi tới các cửa hàng trong kinh thành thu mua lương thực và dược liệu. Trong kinh thành sẽ không bị thiếu thốn vật dụng nhưng làm gì cũng phải đề phòng bất trắc, nhỡ đâu có những hộ thương nhân bị mê hoặc, thu mua hết những đồ dùng thiết yếu của bá tánh sau đó đẩy giá lên cao, ai trả nhiều tiền mới có thể mua, như vậy người dân bình thường không thể mua đồ, cả nhà sẽ phải chịu đói.
Sau khi Cố Thanh Trúc liệt kê danh sách những thứ cần mua, toàn bộ những người trong Nhân Ân Đường đều kinh hãi. Hồng Cừ líu lưỡi, kéo Cố Thanh Trúc sang một bên, khẽ nhắc nhở:
“Phu nhân, người mua nhiều đồ như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.”
“Ta biết. Trên người ta bây giờ chỉ có mấy vạn lượng, Kỳ Huyên đưa cho ta mười vạn lượng, nếu còn chưa đủ thì tới các cửa tiệm của chúng ta trong thành, bảo bọn họ đưa toàn bộ lợi nhuận thu được trong nửa năm cho chúng ta. Nếu vẫn chưa đủ dùng, ta sẽ mở kho của hồi môn, lấy từ trong đó ra.”
Cố Thanh Trúc biết nếu thực sự làm chuyện này, tuy rằng nàng không đến nỗi tán gia bại sản nhưng nhẹ nhất cũng tiêu hao lượng lớn tài sản, của cải chỉ còn lại 6-7 phần. Nhưng rốt cuộc trong thành sẽ có bao nhiêu người gặp tai họa nàng còn chưa nắm được hết, thế nên không cách nào đánh giá đúng lượng đồ mình phải mua, chỉ có thể cố gắng hết sức chuẩn bị nhiều thêm một chút. Tiền tài là vật ngoài thân, nàng không muốn bị người ngoài cướp đoạt nên đương nhiên phải tìm mọi cách giành lại, thế nhưng nếu đặt mạng người bên cạnh tiền bạc, nàng tình nguyện cứu người. Tiền không còn có thể kiếm thêm, nhưng người không còn thì chẳng còn gì nữa.
Hồng Cừ còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Cố Thanh Trúc đẩy sang một bên, nàng nói:
“Mọi người đã rõ chưa? Cứ dựa theo danh sách và số lượng này mà mua, mua được bao nhiêu mua bấy nhiêu. Nếu không đủ tiền thì cứ bảo chủ cửa hiệu tới Nhân Ân Đường lấy tiền. Còn về dược liệu, nhớ phải giao cho Vân Sinh và Lương Phủ phụ trách, đừng lo về giá cả, cứ mua thật nhiều. Ta thấy cơn mưa này sẽ còn kéo dài, sau cơn mưa to trời sẽ nắng nóng, rất dễ bùng phát dịch bệnh. Nếu ôn dịch thực sự nổ ra, toàn bộ kinh thành sẽ gặp phải tai ương.”
Vân Sinh và Lương Phủ liếc nhìn nhau. Vân Sinh nói:
“Tiên sinh, trời mới mưa có một đêm, sao người đã lo lắng như vậy. Đoán chừng chiều nay hoặc ngày mai mưa sẽ tạnh thôi. Chúng ta mua về nhiều thuốc và lương thực như vậy, nếu trời tạnh mưa chẳng phải đồ mua về sẽ trở nên vô dụng sao, chẳng phải là tiêu tiền vô ích sao?”
Cố Thanh Trúc không cách nào giải thích cặn kẽ cho họ được, chỉ đành thúc giục bọn họ xuất phát:
“Chuyện này các ngươi đừng lo. Nếu thật sự trời trong mây tạnh, thế tử sẽ giúp chúng ta xử lý những thứ này.”
Vào thời điểm mấu chốt, nàng vẫn phải lôi Kỳ Huyên ra để nói chuyện. Bọn Hồng Cừ và Vân Sinh vẫn còn sợ Kỳ Huyên, nghe Cố Thanh Trúc nói như vậy chỉ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt mặc áo tơi, nhảy lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài.
Mới sáng sớm đã có mấy chục xe ngựa xuất phát từ Nhân Ân Đường, xếp thành một hàng dài trên phố Chu Tước. Người qua lại xung quanh cũng không biết Nhân Ân Đường định làm gì, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.
Kỳ Huyên điều người trong đội lính tuần thành tới các con đường núi để lắp đặt phòng tuyến chống đỡ, bận rộn tới mức không thể về nhà. Vân thị gọi Cố Thanh Trúc tới hỏi chuyện, khi Cố Thanh Trúc định ra khỏi nhà, bà đã đứng chờ ở hành lang, hỏi nàng:
“Nghe nói hai đứa các con hai ngày nay đi đi lại lại khắp bốn phía trong thành, con gần như đã thu mua toàn bộ thuốc và lương thực của các cửa hiệu trong thành, thật như vậy sao? Huyên nhi còn dẫn theo đội lính tuần thành bôn ba khắp nơi, rốt cuộc các con định làm gì?” Vân thị chịu trách nhiệm quản gia, những chuyện xảy ra bên ngoài phủ đương nhiên sẽ có người bẩm báo lại cho bà.
Cố Thanh Trúc cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Kỳ Huyên nói trận mưa này sẽ còn kéo dài lâu, bảo con chuẩn bị sớm một chút. Con cũng không biết vì sao. Mẫu thân vẫn nên hỏi trực tiếp chàng đi.”
Cố Thanh Trúc không cách nào nói thật, cũng không thể nói tự mình muốn mua đồ, vậy nên dứt khoát đẩy hết mọi sự lên đầu Kỳ Huyên. Vân thị muốn hỏi gì thì cứ đi mà hỏi Kỳ Huyên, bất kể đúng sai thế nào cũng không làm ảnh hưởng quan hệ mẹ con giữa hai người họ.
“Làm bừa gì vậy. Sao con cũng làm bừa theo nó thế!” Vô duyên vô cớ lại gây ra động thái lớn như thế này. Trước khi Hầu gia rời kinh đã dặn đi dặn lại nhất định phải thu mình, phải thu mình. Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết Kỳ gia phô trương đến mức nào.
Vân thị khoanh tay đi đi lại lại trong hành lang. Nhìn vẻ mặt này của bà, hẳn là những điều bà vừa hỏi Cố Thanh Trúc vốn đã đem ra hỏi Kỳ Huyên từ trước rồi, nhưng chính vì không có được đáp án từ phía Kỳ Huyên nên bà mới hy vọng Cố Thanh Trúc có thể cho mình câu trả lời.
Ai ngờ Cố Thanh Trúc cũng là người “hồ đồ” như vậy, Vân thị còn có thể không sốt ruột sao.
Vân thị nóng nảy vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ sau khi Hầu gia trở về bà biết phải giải thích làm sao. Nếu hai đứa nhỏ thực sự gây ra chuyện gì thì phải làm thế nào bây giờ. Cố Thanh Trúc thấy bà như vậy, đành thở dài rồi nói:
“Mẫu thân đừng lo lắng. Kỳ Huyên không phải người hay làm bừa đâu. Nếu chàng đã quyết phải làm việc này thì ắt hẳn phải có nguyên nhân. Con tin ở chàng, mẫu thân cũng nên tin tưởng chàng mới phải. Nếu con đoán không sai, trận mưa này sẽ kéo dài rất lâu, như vậy bá tánh trong và ngoài thành chắc chắn sẽ gặp phải tai họa, đến lúc đó những thứ con mua sẽ có tác dụng. Đương nhiên, chúng ta cũng không hy vọng những thứ này sẽ có tác dụng, chỉ hy vọng mưa có thể ngừng sớm một chút, không ai gặp nạn, đó mới là kết quả tốt nhất. Coi như đề phòng trước, bỏ tiền đổi lại sự an tâm đi.”
Vân thị không còn lời nào để nói về đứa con dâu này.
Sự an tâm này của nàng mua bằng cả đống tiền đấy! Nghe nói con dâu bà hôm nay đã mở kho, lấy từ trong của hồi môn ra không ít ngân lượng. Đối với đứa con dâu chỉ vì tin tưởng con trai bà mà chịu tán gia bại sản, cùng làm việc điên khùng với chàng, Vân thị cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Bất kể thế nào, Vân thị cũng không ngăn cản được việc làm của hai đứa trẻ này, cũng giống như lúc đó Hầu gia không ngăn được Kỳ Huyên vào cung xin thánh chỉ ban hôn vậy. Bà xua tay cho Cố Thanh Trúc rời đi, sau đó dạo bước trong phòng một hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc áo tơi, ra ngoài tìm con trai, hỏi chàng xem rốt cuộc chàng đang nghĩ gì.
Sự hoài nghi của mọi người vẫn kéo dài cho đến hai mươi ngày sau, khi trời vẫn đổ mưa không ngớt, rốt cuộc sự hoài nghi cũng biến thành kinh ngạc và thán phục. Đa phần những con phố trong kinh thành đều đã bị ngập đến nửa người. Người dân trong thành đều kéo tới nơi có địa thế cao một chút để lánh nạn. Con đường vận chuyển lương thực trong thành bị chặt đứt làm người dân khổ không tả xiết.
Nhờ có Kỳ Huyên cho người ngày đêm dựng phòng tuyến mà con đường dẫn vào thành không bị nước làm sạt lở đất, từ đó có thể giải quyết bớt vấn đề thôn xóm ngoài thành bị cô lập. Trong khi đó, Cố Thanh Trúc dẫn đầu thành lập các quầy phân phát cháo cùng thuốc trong thành, tất cả nhân lực trong Võ An Hầu phủ đều được huy động để trợ giúp. Cố Thanh Trúc còn mời tất cả những đại phu của các hiệu thuốc trong thành ra tay giúp người dân chữa bệnh từ thiện.
Sau khi có Võ An Hầu phủ đi đầu, trong thành cũng có mấy gia đình đơn lẻ vì muốn làm việc thiện mà tham gia vào hàng ngũ phân phát cháo.
Chuyện này đã khiến cho tất cả mọi nhà trong kinh thành chấn động, ngay cả trên triều cũng có vị quan cố ý đề cập đến việc này với Nguyên Đức Đế. Trước nay chưa từng có trận mưa to như vậy, nếu ứng phó không kịp sẽ gây ra tổn thất vô cùng lớn, căn bản không thể dùng tiền tài để đo đếm. Nguyên Đức Đế sau khi nghe Ngự sử hùng hồn dõng dạc bẩm tấu liền ngợi khen Võ An Hầu phủ ngay trên triều, hơn nữa còn lệnh cho các quan phủ triều đình bắt đầu mở kho phát lương thực.
Ngay lập tức, danh tiếng của Võ An Hầu phủ truyền khắp kinh thành, mà danh tiếng này lại không giống với công lao trên chiến trường, là loại danh tiếng mà Hoàng đế thích nghe. Dưới triều đại của ngại lại có quan viên nguyện ý tiêu tốn hết gia tài để giúp đỡ bá tánh vượt qua tai kiếp, điều này chứng tỏ Hoàng đế phải có tài trị quốc thì mới sinh được hiền thần.