Editor: HannahSau khi mama nói xong, Kỳ Huyên còn muốn nài nỉ thêm nhưng lại bị Cố Thanh Trúc kéo lại. Kỳ Huyên quay đầu nhìn nàng, Cố Thanh Trúc lắc đầu với chàng rồi tươi cười dịu dàng với hai vị mama, nói:
“Làm phiền hai vị rồi.”
Nói xong, Cố Thanh Trúc lập tức kéo Kỳ Huyên rời khỏi cửa lớn của Ích Thọ Cư. Khi đi tới hành lang gấp khúc, Kỳ Huyên xin lỗi Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc, xin lỗi, là ta… ta quá vô dụng.”
Cố Thanh Trúc nhìn chàng, hiếm khi nở nụ cười rồi nói: “Ngươi đúng là vô dụng, ngay cả tính tình của tổ mẫu mình mà cho tới hôm nay vẫn chưa hiểu rõ.”
Dự thị là kiểu người không ưa mềm cũng chẳng ưa cứng, chỉ tin vào cảm giác và nhận định của bản thân. Nếu bà đã thấy tốt thì đó chính là tốt, nếu bà cảm thấy không tốt thì đó chính là không tốt, dù người khác có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
“Trước đây nàng làm thế nào mà được tổ mẫu yêu quý như vậy?” Vấn đề này Kỳ Huyên vẫn luôn muốn hỏi Cố Thanh Trúc. Tính cách tổ mẫu Dư thị rất quái lạ nhưng cũng rất thông minh, người bình thường khó có thể lừa được bà. Cố Thanh Trúc có thể làm được chuyện này, đúng thật là khiến người ta không thể tin được.
Cố Thanh Trúc nắm hai bàn tay dưới ống tay áo to rộng, cũng không muốn nhiều lời với Kỳ Huyên về vấn đề này. Năm đó vì để lấy được lòng tin của Dư thị mà nàng đã phải làm quá nhiều chuyện, giờ ngẫm lại mới thấy mình sống cũng không dễ chịu gì.
“Chuyện này, ta khuyên ngươi sau này đừng nên nghĩ tới nữa thì hơn. Với tính tình của lão phu nhân, bà sẽ không tiếp thu ý kiến của bất kỳ ai, bà chỉ tin những gì bản thân mình nhìn thấy, nghe thấy. Người khác có nói bao nhiêu cũng không có tác dụng với bà.”
Dư thị chính là người như vậy. Kiếp trước Cố Thanh Trúc đã phải rất vất vả mới lấy được lòng tin của Dư thị, trong lòng nàng còn thầm nghĩ Dư thị quá khó đối phó. Cho tới khi Dư thị nằng nặc muốn cưới nàng về làm vợ Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc liền cảm thấy Dư thị quá tốt. Mà thực tế, Dư thị đối với nàng đúng là không tệ, ngay cả sau khi thành hôn Kỳ Huyên đối với nàng không tốt, Dư thị cũng sẽ chở che cho nàng mọi bề. Chỉ tiếc thọ mệnh của Dư thị không dài, khi Cố Thanh Trúc gả vào phủ được ba năm, bà liền qua đời.
*****
Bên trong Ích Thọ Cư, Dư thị đang đứng bên cửa sổ cắt tỉa hoa cỏ. Trong người bà mang một nửa huyết thống người Hồ, vóc dáng cao lớn, sắc mặt hồng hài, tinh thần rất tốt, nào có dáng vẻ của người ốm yếu bệnh tật. Quế mama từ bên ngoài bước vào, còn chưa kịp nói gì thì Dư thị đã lên tiếng trước:
“Đi rồi?”
Quế mama đáp: “Vâng, đã đi rồi.”
Dư thị gật đầu không nói gì. Quế mama liền hỏi: “Vì sao lão phu nhân không gặp thế tử và thế tử phu nhân? Khi thế tử rời đi có vẻ rất không vui.”
Dư thị hừ lạnh một tiếng, xoay người rồi nói: “Nó không vui cơ à! Ta mới không vui đây này!”
Hôn sự của cháu trai ruột lại phải chờ người khác đến báo tin, còn làm kinh động đến cả Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hạ thánh chỉ để trấn áp người lớn trong nhà, quả thực là làm càn. Trong lòng Dư thị còn đang bận oán trách cháu trai, nào có tâm tình gặp mặt cháu dâu.
Quế mama cười hùa theo, nói:
“Kỳ thật nô tỳ cảm thấy nàng dâu mà thế tử chọn cũng không tệ. Động tác cử chỉ rất có phong thái, nói năng hành xử đâu ra đấy. Người nhìn xem, chẳng phải tiểu phu nhân còn tặng người một miếng san hô sao. Người còn không thấy nàng ấy rất khá à.”
Ngày hôm đó, Quế mama thay mặt Dư thị đi gặp Cố Thanh Trúc, bà đã quan sát nàng khá kỹ, cảm thấy thể tử phu nhân có thể khiến thế tử ưng ý đúng là có nguyên do. Lúc này lão phu nhân còn đang cáu kỉnh nên không chịu gặp nàng ấy, nhưng nếu gặp chưa chắc đã không thích.
“Biết tặng chút quà là đủ khiến ta thấy nó tốt à? Từ lúc nào trong lòng ngươi, ta lại là kẻ nông cạn đến vậy?” Lời nói của Quế mama khiến Dư thị không phục.
Quế mama cũng hết cách, đành nói: “Nô tỳ không phải có ý nói người nông cạn, việc nào phải ra việc đó. Người thực sự nên gặp vị tiểu phu nhân này. Người còn chưa thấy thế tử yêu chiều nàng ấy ra sao. Nghe nói sáng hôm nay, thế tử ra ngoài tuần thành còn vòng về để mua một vỉ hấp bánh bao cho tiểu phu nhân, đích thân mang tới trước mặt phu nhân để đút cho tiểu phu nhân ăn nữa.”
Dư thị nhìn Quế mama, hỏi: “Còn có chuyện này? Thế chẳng phải Vân thị kia tức chết hay sao?”
Dư thị ngồi xuống trường kỷ, tỳ nữ dâng trà cho bà. Bà tưởng tượng trong đầu vẻ mặt cáu giận của Vân thị, ngay cả nước trà cũng chịu khó uống thêm hai ngụm. Cái đứa con dâu Vân thị này của bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều đã cổ hủ lại còn hay làm màu, gặp rắc rối không bao giờ chịu giải quyết ngay mà cứ phải khóc lóc trước đã, nếu có người hỏi vì sao khóc thì lại không chịu nói mà chỉ luôn miệng oán trách, oán trách xong nếu người ta không để ý thì lại giở trò “một khóc hai nháo ba thắt cổ”. Dư thị thấy phiền chết luôn.
Quế mama hiểu được tâm tư của Dư thị, liền đem những chuyện bà nghe được kể lại:
“Sao có thể không tức chết được. Sau đó phu nhân còn tới thư phòng tìm Hầu gia mách tội, nhưng ai ngờ Hầu gia không những không đứng về phía phu nhân mà còn cảm thấy nàng ấy vô cớ gây rối, khiến cho phu nhân càng thêm tức giận.”
Quế mama đem mọi chuyện xảy ra sáng nay ở viện chính kể lại hai năm rõ mười cho Dư thị nghe. Dư thị vừa nghe nói Vân thị muốn con dâu mới mỗi ngày phải tới thỉnh an liền cảm thấy buồn cười. Cái nàng Vân thị này từ lúc gả về tới nay vẫn giữ cái sự làm màu đặc trưng của mình, xem ra cũng chẳng dễ chịu gì.
“Thế nên, lão phu nhân người xem, vị tiểu phu nhân này tính tình có phải rất khá hay không?” Quế mama nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng chính là muốn nói giúp thế tử phu nhân vài câu, hy vọng lão phu nhân có thể cho thế tử và thế tử phu nhân một cơ hội. Bà tin rằng thế tử phu nhân cũng không phải loại người không biết điều như lời đồn.
Động cơ của Quế mama ngay lập tức bị Dư thị nhìn thấu. Bà nói:
“Nó có tốt nữa ta cũng không gặp.”
Quế mama thất bại thở dài.
*****
Mấy ngày nay, Vân thị ở nhà vẫn luôn đau đầu.
Từ khi cưới con dâu mới về nhà, bà vẫn luôn cảm thấy cuộc sống yên bình bị khuấy đảo. Tuy rằng Cố Thanh Trúc không hề gây thêm phiền toái gì cho bà, ngược lại, nàng có thể quản lý thị tỳ của mình và sắp xếp mọi việc trong Thương Lan Cư rất chu đáo, ngăn nắp. Thế nhưng trong lòng Vân thị vẫn không thoải mái, nhất là mỗi ngày đều phải nghe người ta tới mách tội.
Thông qua mấy ngày tìm hiểu, bà phát hiện Cố Thanh Trúc không phải đang làm ra vẻ không coi người làm mẹ chồng như bà ra gì, mà nàng thực sự nghiêm túc không coi người làm mẹ chồng như bà ra gì. Ngày nào nàng cũng ra ngoài và không lần nào xin phép bà.
Vân thị phái người đi thăm dò nhưng cũng không thăm dò ra vấn đề gì. Ngày nào Cố Thanh Trúc cũng ra ngoài chính là để tới Nhân Ân Đường trên phố Chu Tước, nghe nói đó chính là y quán mà nàng mở từ hai năm trước. Vân thị cũng đã dò hỏi hàng xóm xung quanh, ai cũng nói Cố Thanh Trúc là người rất tốt, khiến bà muốn “vạch lá tìm sâu” cũng không có cơ hội.
Hôm nay, Nhan Tú Hòa cùng Kỳ Vân Chi lại tới thỉnh an Vân thị, nói với Vân thị về việc Cố Thanh Trúc tự ý ra ngoài. Họ đều bảo Vân thị phải tìm Cố Thanh Trúc để nói chuyện, thế nhưng ngày nào Cố Thanh Trúc cũng ra ngoài, đến mặt mũi còn chẳng thấy thì nói chuyện kiểu gì?
Nhan Tú Hòa lại báo cho Vân thị biết một chuyện, hôm nay lúc nàng ta tới chỗ người gác cổng đúng lúc bắt gặp Cố Thanh Trúc ra ngoài một mình, nha hoàn bên cạnh nàng ở lại trong phủ, vậy nên nếu Vân thị muốn tra hỏi thì có thể cho gọi nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Trúc cũng được.
Vân thị cân nhắc một hồi, cảm thấy cũng có lý nên sai người gọi Hồng Cừ tới viện chính.
Hồng Cừ cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Hầu phu nhân đột nhiên lại muốn gặp nàng ta. Hôm nay khi tiểu thư nhà nàng ta ra ngoài đã để quên một cuốn sách y thuật bên gối nên bảo nàng ta quay trở về lấy lại, còn tiểu thư tới Nhân Ân Đường trước. Hồng Cừ cầm sách, đang đi ra ngoài thì bị người của Vân thị gọi tới viện chính.
Hồng Cừ quỳ gối ngay ngắn trong phòng khách, dập đầu thỉnh an Vân thị cùng hai vị tiểu thư. Vân thị ngồi ở trường kỷ bên ngoài, liếc nhìn Hồng Cừ, còn Kỳ Vân Chi đang đứng sau lưng bóp đầu cho Vân thị. Nàng ta đưa mắt ra hiệu cho Nhan Tú Hòa, Nhan Tú Hòa liền hỏi Hồng Cừ:
“Sáng sớm thế tử phu nhân đã đi đâu? Ngươi nói nghe xem nào.”
Hồng Cừ lưỡng lự, không hiểu bọn họ nói như vậy là có ý gì, sau khi đắn đo một hồi mới dùng âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu đáp lời:
“Thế tử phu nhân tới Nhân Ân Đường. Nhân Ân Đường là y quán mà thế tử phu nhân đã mở trước khi thành thân với thế tử.”
“Y quán?” Nhan Tú Hòa hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Thật sự là tới y quán sao? Y quán chẳng phải là có đại phu sao? Nàng ấy ngày nào cũng tới y quán làm gì?”
Hồng Cừ cảm thấy vị biểu tiểu thư này không có thiện ý, tay siết cuốn y thư, vội vàng giải thích:
“Y quán có đại phu nhưng thế tử phu nhân cũng là đại phu. Người tới để kiểm tra đơn thuốc được kê vào ngày hôm trước có gì sai sót hay không. Ngoài ra, nếu có người bệnh nặng thì vẫn cần thế tử phu nhân đích thân chữa trị.”
Vân thị vẫn luôn nhắm mắt, cũng không muốn tự mình nói chuyện với nha đầu Hồng Cừ này, tất cả giao lại cho Nhan Tú Hòa đặt câu hỏi.
“Hừ, nghe nói hai người khác trong y quán cũng là đại phu, là hai tên đàn ông phải không. Trước khi thành thân, thế tử phu nhân đã chung đụng với họ, sau khi thành hôn cũng không biết kiêng kị, không khỏi có phần làm càn rồi.”
Tim Hồng Cừ đập như trống dồn, trán đổ mồ hôi, lời giải thích trở nên hơi lắp bắp:
“Không… không phải. Lương Phủ và Vân Sinh vẫn luôn ở y quan, thế tử phu nhân cũng không chung đụng với bọn họ. Biểu tiểu thư chớ nên nói những lời này, người đang bôi nhọ phu nhân nhà ta.”
Nhan Tú Hòa nét mặt giận dữ, quát: “To gan! Ngươi là cái thân phận gì mà dám nói ta đổ oan cho phu nhân nhà ngươi? Ta hỏi gì ngươi chỉ cần trả lời nấy là được. Y quán kia có phải có hai tên đàn ông hay không? Thế tử phu nhân có phải trước khi thành hôn đã chung đụng với họ hay không?”
Câu hỏi này bất kể trả lời như thế nào cũng là sai. Hồng Cừ cũng không ngốc đến như vậy, biết rằng vị biểu tiểu thư này trong lòng tức nghẹn chết luôn rồi, muốn ngồi trước mặt phu nhân đổ vết nhơ lên người tiểu thư nhà mình. Hồng Cừ cũng cứng miệng hơn:
“Biểu tiểu thư có phải đang đổ oan cho phu nhân nhà ta hay không, trong lòng người hiểu rất rõ. Phu nhân nhà ta ngay thẳng, chính trực, chỉ có biểu tiểu thư luôn nghĩ về người về việc theo cách dơ bẩn nên mới cho rằng ai cũng giống mình.”
Tuy rằng Cố Thanh Trúc từng dặn Hồng Cừ đừng tiếp xúc nhiều với người của viện chính nhưng Hồng Cừ hầu hạ Cố Thanh Trúc đã nhiều năm, sao có thể chịu đựng để kẻ khác bôi nhọ tiểu thư nhà mình. Điều quan trọng nhất của người con gái chính là thanh danh, nếu nàng ta để thanh danh của tiểu thư bị người khác bôi nhọ ngay trước mặt mình thì Hồng Cừ này sao còn có thể xem là nha hoàn bên cạnh tiểu thư được nữa.
Nhan Tú Hòa từ trên ghế đứng bật dậy, tức muốn hộc máu, quỳ xuống trước mặt Vân thị, nói:
“Dì, người cũng nghe rồi đó. Ngay cả một đứa nha hoàn bên cạnh thế tử phu nhân cũng có thể chỉ vào mặt con mà mắng, nói con dơ bẩn. Nhưng con chỉ muốn việc nào ra việc đó mà thôi. Thế tử phu nhân xuất thân Bá phủ, sao có thể không biết nam nữ khác biệt. Thế nhưng nàng ấy mở y quán ở bên ngoài, còn thuê hai người đàn ông làm việc cho mình, cả ngày chung đụng với bọn họ. Dù cho thế tử phu nhân không có lòng khác nhưng người khác liệu có nghĩ như vậy không? Trước đây thanh danh của thế tử phu nhân là thanh danh của Cố gia, nhưng hôm nay nàng ấy đã gử đến Kỳ gia, thanh danh của nàng ấy chẳng phải là đại diện cho thanh danh của Kỳ gia hay sao? Con chỉ là nghĩ cho Kỳ gia mới hỏi thêm vài câu, nha đầu này thế mà lại dám chế nhạo con, thật là khinh người.”
Vân thị từ từ mở hai mắt. Những điều Nhan Tú Hòa nói không phải bà không nghe được. Tuy rằng bà biết những câu hỏi Nhan Tú Hòa đặt ra có phần nghiêm trọng, thế nhưng nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Trúc miệng lưỡi sắc bén, không biết quy tắc chút nào. Vân thị đã ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng, bà chỉ vào mặt Hồng Cừ lạnh lùng nói:
“Ngươi đâu, đem gia pháp xử lý con nô tỳ không biết phép tắc này. Để cho nó biết, quy tắc của Võ An Hầu phủ là như thế nào.”
Vân thị vừa ra lệnh, hai vị mama lực lưỡng lập tức từ bên ngoài tiến vào, đè Hồng Cừ xuống đất.