Editor: HannahTiếng nói của Kỳ Huyên vang vọng trong phòng khách, Cố Thanh Trúc đang gắp bánh bao cũng kinh ngạc ngẩng đầu. Kỳ Huyên làm thế này là đối chọi trực diện với Vân thị, ngay cả Kỳ gia lão phu nhân cũng bị chàng lôi ra.
Biểu cảm trên mặt Vân thị cực kỳ đặc sắc, bà không ngờ con trai mình thế mà lại có thể nói ra những lời này.
Kỳ Huyên cứ như thể không nhận ra Vân thị không hài lòng, vẫn tiếp tục nói:
“Theo như con được biết, năm đó khi mẫu thân gả vào Kỳ gia, tổ mẫu cũng không bắt mẫu thân mỗi ngày giờ Mão canh ba phải tới thỉnh an. Tổ mẫu là mẹ chồng của mẫu thân, nếu người có thể thương xót mẫu thân phận làm con dâu phải chịu khổ thì vì sao khi đến lượt mẫu thân thành mẹ chồng, người lại không thể thông cảm cho con dâu của mình chứ?” Kỳ Huyên nhìn thẳng vào Vân thị, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, lại nói tiếp: “Thế nhưng nếu mẫu thân vẫn khăng khăng như vậy thì con và Thanh Trúc cũng không thể nói gì hơn. Ngày mai giờ Mão canh ba bọn con sẽ tới đây. Con chỉ muốn hỏi một lần cuối cùng, mẫu thân đang nói nghiêm túc sao?”
Vân thị nhìn con trai mình, không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào, là bi thương hay là phẫn nộ đây? Con trai bà thế mà lại có thể đem bà so sánh với Cố Thanh Trúc. Tình cảnh của bà và Cố Thanh Trúc giống nhau được sao?
Nhưng nếu con trai đã nói đến nước này mà Vân thị còn một mực muốn giáo huấn Cố Thanh Trúc thì chắc chắn trở mặt với con trai. Làm như vậy chẳng phải càng đẩy con trai mình về phía Cố Thanh Trúc hay sao.
“Nếu con đã che chở cho nó như vậy, đến mức lôi cả tổ mẫu ra thì ta đây còn có thể nói được gì?”
Vân thị quyết định vì con trai mình mà suy xét kỹ càng hơn, không thể bị trúng kế của người khác. Con trai mình lúc này đối với đứa con dâu kia vẫn còn bị hấp dẫn, vậy nên làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho nàng trước. Nếu lúc này Vân thị đối chọi với Cố Thanh Trúc, con trai bà đương nhiên sẽ nhúng tay can thiệp. Nếu bà làm quá ngược lại sẽ khiến hình ảnh người mẹ của bà trở nên dữ dằn quá mức.
Kỳ Huyên thoải mái gật đầu, đáp: “Vậy con trai xin đa tạ mẫu thân rộng lượng.”
Xoay người về phía Cố Thanh Trúc, thấy nàng ăn không nhiều lắm, mới chỉ ăn một cái tiểu long bao đã buông đũa, Kỳ Huyên hơi thất vọng, nói: “Bữa sáng phải ăn nhiều một chút chứ.”
Cố Thanh Trúc đứng dậy, đi tới trước mặt Vân thị, khom người hành lễ: “Đa tạ mẫu thân đã thông cảm. Nếu không còn chuyện gì khác, Thanh Trúc xin cáo lui.”
Hành lễ với Vân thị xong, Cố Thanh Trúc xoay người rời khỏi phòng khách của viện chính. Kỳ Huyên như một cái bóng nối gót nàng. Trong phòng khách, Nhan Tú Hòa thấy hai người họ đã đi xa, không còn có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong, lúc này mới tiến đến bên cạnh Vân thị, thì thầm:
“Dì, người thấy con nói không sai phải không. Bây giờ trong mắt biểu ca chỉ có mình biểu tẩu, giống như bị trúng tà vậy. Trước đây biểu ca tôn trọng dì tới nhường nào, thế nhưng bây giờ vì biểu tẩu mà biểu ca có thể nói chuyện với dì như vậy. Có thể thấy biểu tẩu là người lợi hại cỡ nào.”
Vân thị nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến chuyện này.
Con trai bà từ nhỏ văn võ song toàn, được thế nhân ca tụng là đứa con trai ngoan, Vân thị vì thế một lòng muốn chàng cưới một cô con dâu cũng xuất sắc như vậy. Thế nhưng bà không tài nào ngờ được, con trai yêu quý của bà lại bị mê hoặc, cưới về một đứa con gái lòng dạ thâm trầm như Cố Thanh Trúc.
Kỳ Vân Chi liếc nhìn Nhan Tú Hòa, Nhan Tú Hòa cụp mắt, hai người cáo từ Vân thị rồi chụm đầu với nhau cùng ra về.
Vân thị ngồi trong sảnh càng nghĩ càng thấy tức giận, liền đi tới thư phòng tìm Kỳ Chính Dương. Sau khi đem sự việc kể lại rõ ràng đầu đuôi cho Kỳ Chính Dương, bà nằng nặc đòi phu quân phân xử cho mình.
“Hầu gia nói xem đứa con gái này có phải biết loại tà môn nào không. Huyên nhi có bao giờ nói chuyện với ta như vậy đâu?”
Vân thị nói tới đây đã đau lòng tới mức rớt nước mắt, mắt đỏ lên. Kỳ Chính Dương thấy vậy cũng chỉ đành an ủi:
“Nàng khóc cái gì. Chuyện này có gì nghiêm trọng đâu cơ chứ. Nó nói cũng đâu có sai, năm đó mẫu thân đúng là không bắt nàng ngày ngày tới thỉnh an, nàng lại lập ra cái quy tắc này để ép buộc Thanh Trúc, đúng là không hợp lý.”
Vân thị là người không có chủ kiến, tuy rằng vẫn hiểu lý lẽ nhưng gặp những chuyện cỏn con như thế này lại lòng vòng mãi không thôi.
Quả nhiên, vừa nghe Kỳ Chính Dương nói xong, Vân thị lập tức nổi giận: “Ta… Ngay cả chàng cũng lôi ta ra so sánh với nó. Năm đó khi ta gả cho chàng, con gái Vân gia chúng ta là những cô nương xuất sắc nhất trong số những cô nương đồng lứa. Mẫu thân ta dạy dỗ ta rất nề nếp, ta cũng rất tuân thủ quy củ, học nữ tắc, nữ giới, chưa từng làm những chuyện khác người. Có ai nhắc tới ta mà không khen ta đoan trang, hiền thục đâu. Còn Huyên nhi cưới loại con gái gì về kia? Tiếng xấu hung hãn còn truyền bên ngoài, Cố gia lại là loại nam nữ vụng trộm…”
Vân thị còn chưa nói xong đã bị Kỳ Chính Dương ngắt lời:
“Không phải chứ, nàng càng nói càng quá quắt. Cái gì mà nam nữ vụng trộm? Cố gia có vô dụng thì cũng là phủ Bá tước, những lời này là ai nói với nàng? Nàng nói trước mặt ta thì thôi đi, nếu còn ra ngoài nói như vậy, người khác đều có thể bắt lỗi nàng, dâng sớ vạch tội nàng, nếu nghiêm trọng hơn còn có thể vạch tội ta. Những lời như thế này đừng để ta nghe được từ miệng nàng lần thứ hai.”
Vân thị nghẹn lời không đáp lại được. Bà ta biết những lời này không đúng nhưng lại không nhịn được phải “xả” ra. Cuối cùng, Vân thị vẫn thương thận trách phận mà âm thầm rơi lệ. Kỳ Chính Dương hết cách cũng chỉ có thể ôm lấy bà, dỗ dành:
“Được rồi. Ta hiểu ý nàng. Nàng chỉ lo con bé Thanh Trúc kia dạy hư con trai chúng ta, có phải không? Ta nói cho nàng biết, sự việc không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu. Dù cho nàng không tin con bé Thanh Trúc kia nhưng con người Huyên nhi thế nào, nàng cũng phải tin tưởng nó chứ. Từ nhỏ tới lớn, nó đã từng bị người khác lừa gạt bao giờ nào? Nó cứng đầu chẳng khác gì con trâu, ngay cả người làm phụ thân như ta còn khó dạy bảo nó, nàng lại còn lo nó bị một đứa con gái dạy hư nữa.”
Vân thị nghẹn ngào nói: “Chính vì đấy là một đứa con gái nên ta mới lo lắng. ‘Anh hùng không qua được ải mỹ nhân’, đàn ông có lý trí đến mấy khi thấy con gái xinh đẹp cũng đều trở nên hồ đồ. Huyên nhi đúng là con trai của ta nhưng nó cũng là đàn ông, mà đã là đàn ông thì đều không tránh khỏi thứ tật xấu này. Nếu chờ đến khi nó bị người ta hại thì chàng hối hận cũng không muộn.”
Cả đời Kỳ Chính Dương nạp ba người thiếp, trong đó hai người là nha hoàn thông phòng có từ trước khi thành thân, chỉ có một người duy nhất được nạp vào phủ nhờ dung mạo xinh đẹp. Một người thiếp này chính là nguyên do khiến Vân thị cả đời so đo, cứ có chuyện gì lại lôi ra nói một lần, hơn nữa còn dùng suy nghĩ này áp lên mọi đàn ông trên đời.
“Nhưng bây giờ vẫn tốt mà. Nàng cũng đừng lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác như vậy. Ta thấy con bé Thanh Trúc này không tệ. Ta đã phái người dò hỏi về y quán nó mở trên phố Chu Tước, ở đó có rất nhiều người tới khám bệnh, y thuật của nó cũng không tồi, nhân phẩm rất tốt. Có những người ngheo khổ không đủ tiền mua thuốc, nó gần như nửa bán nửa cho. Dù cho Cố gia lan truyền tiếng xấu của nó khiến cho người khác hiểu lầm, nhưng nếu chúng ta đã coi nó là người một nhà thì phải nhìn nhận cho đúng đắn, không thể để mấy lời gièm pha ác ý che mắt được.”
Những lời Kỳ Chính Dương nói, Vân thị nghe không lọt tai. Phụ nữ ở tuổi của bà đều như vậy, bàn bạc với phu quân của mình cũng không phải là để nghe phu quân phân tích đúng sai, cái bà muốn là sự an ủi vô điều kiện của phi quân. Nếu Kỳ Chính Dương có thể hùa với bà mắng Cố Thanh Trúc vài câu, trong lòng Vân thị có lẽ sẽ không khó chịu đến vậy, thế nhưng không chỉ có con trai bà bị người ta mê hoặc, coi bà là kẻ địch mà ngày cả phu quân cũng đứng về phía người ngoài, đây mới là điểm khiến Vân thị thực sự tức giận.
Nếu đã không thể nhận được sự đồng cảm của phu quân, vậy thì Vân thị có nhiều lời với ông cũng chỉ là uổng phí. Bà phất tay áo rời khỏi thư phòng, tới như gió đi như lốc, khiến Kỳ Chính Dương cũng trở thành bị động, không hiểu rốt cuộc bà có ý gì.
*****
Cố Thanh Trúc đi cùng với Kỳ Huyên. Thấy chàng vẫn đi theo mình, Cố Thanh Trúc đành dừng bước, xoay người hỏi Kỳ Huyên: “Không phải ngươi đang đi tuần thành sao?”
“Đúng vậy. Ta đang tuần thành.” Kỳ Huyên ôm mũ giáp, đáp: “Lát nữa còn phải đi nữa cơ.”
“Vậy thì ngươi đi đi, ta biết đường rồi.” Tâm trạng Cố Thanh Trúc hơi phức tạp. Kỳ Huyên nhìn nàng chăm chú một lúc, đưa tay ôm lấy vai nàng, an ủi: “Nàng đừng nghĩ nhiều. Mẫu thân ta là người suy nghĩ đơn giản, dễ bị dao động, người khác nói gì bà ấy cũng tin. Bây giờ bà ấy đang ghen tị với nàng. Con trai nuôi lớn tới nhường này bỗng nhiên lại chạy theo đứa con gái khác, tóm lại trong lòng vẫn thấy không vui. Chờ qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Cố Thanh Trúc nghe những lời Kỳ Huyên thủ thỉ bên tai, lặng lẽ thở dài:
“Ta không trách bà ấy. Ngươi không cần giải thích nhiều như vậy.”
Kỳ Huyên nhìn góc nghiêng của Cố Thanh Trúc, bỗng nhiên cúi xuống thơm lên má nàng. Cố Thanh Trúc nhíu mày, tức giận nhìn chàng, chỉ thấy chàng đắc ý cười hehe, lại nói: “Dáng vẻ này của phu nhân rất xinh đẹp, ta nhất thời không nhịn được.”
Cố Thanh Trúc bực bội hất tay Kỳ Huyên khỏi vai mình, nhanh chân bước đi. Kỳ Huyên lại lẽo đẽo theo sau, liếc mắt liền đọc được suy nghĩ của nàng:
“Ai da, hôm nay ta cũng không phải cố ý muốn chống đối với mẫu thân đâu, chỉ là tức giận quá thôi. Mẫu thân căn bản không biết ta đã phải mặt dày như thế nào mới cưới được nàng về, còn tưởng là nàng quyến rũ ta nữa. Nếu ta còn không tỏ thái độ, bà ấy sẽ không biết được thái độ của ta. Ở Kỳ gia này, ức hiếp nàng chính là ức hiếp ta, ai dám ức hiếp nàng, ta tuyệt đối không để yên đâu.”
“Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là để giúp ta? Tính tình mẫu thân ngươi như thế nào ngươi không biết hay sao? Bà ấy ưa mềm không ưa cứng, chuyện giữa ta và bà ấy rất dễ giải quyết, đơn giản chỉ là bà ấy có thích ta hay không thôi. Nhưng có ngươi can thiệp vào thì bản chất lại thay đổi. ‘Con giun xéo lắm cũng quằn’ đấy.”
Cố Thanh Trúc đi rất nhanh, vừa đi vừa nói. Thật lòng nàng cũng có ý trách cứ Kỳ Huyên vì đã nhúng tay vào như vậy. Vân thị sẽ không trách Kỳ Huyên nhưng sẽ lại trút giận lên đầu Cố Thanh Trúc. Thực ra, Cố Thanh Trúc cũng không sợ bà ấy nhưng nàng ngại phiền toái. Nếu không có sự can thiệp của Kỳ Huyên thì cùng lắm nàng sẽ náo loạn với Vân thị một hồi là xong, sau này cũng bớt phiền toái hơn.
“Nhưng ta không thể đứng im nhìn nàng chịu khổ.”
Kỳ Huyên đi theo sau Cố Thanh Trúc, tủi thân nói. Cố Thanh Trúc không thèm để ý đến chàng, Kỳ Huyên tiễn nàng về tới tận Thương Lan Cư mới bất lực ôm mũ giáp rời đi, quay lại với công việc tuần thành.
Cố Thanh Trúc trở về Thương Lan Cư, Hồng Cừ lập tức chạy ra nghênh đón nàng, nói: “Thế tử phu nhân đã về. Người có gặp thế tử không?”
Cố Thanh Trúc xụ mặt bước vào, hỏi: “Gặp rồi thì sao?”
“Gặp là tốt rồi. Lúc nãy khi thế tử trở về không thấy người, nghe nói người bị phu nhân gọi tới viện chính, thế tử tức muốn hộc máu đuổi theo, trong tay còn cầm một vỉ bánh bao. Nô tỳ thấy tay thế tử cũng đỏ lên rồi.”
Hồng Cừ đi theo sau Cố Thanh Trúc, kể lại cảnh tượng lúc Kỳ Huyên trở về. Cố Thanh Trúc đang thay quần áo sau bức bình phong, nghe đến đây động tác cũng chậm lại, một lát sau mới trở lại bình thường. Hồng Cừ không nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếp tục nói:
“Thế tử đối với người thật tốt. Lúc trước nô tỳ còn lo lắng thế tử không phải người dễ chung sống, nếu người gả qua đây sẽ chịu thiệt, thế nhưng mấy ngày nay thái độ thế tử đối với người thật không chỗ nào chê.”
Cố Thanh Trúc đã thay một bộ xiêm y màu hồng nhạt, bước ra khỏi bình phong, cúi đầu cài lại thắt lưng, không để ý tới Hồng Cừ vẫn đang lải nhải. Chờ nàng ta nói xong, Cố Thanh Trúc mới mở miệng đáp:
“Đi bảo người gác cổng chuẩn bị xe ngựa đi, ta muốn tới Nhân Ân Đường.”
Hồng Cừ kinh ngạc: “Giờ người đi Nhân Ân Đường sao? Phu nhân bên kia đồng ý sao?”
“Bà ấy không đồng ý thì ta cũng đi. Ta là gả vào Kỳ gia chứ đâu phải bán thân cho Kỳ gia, quản nhiều thế làm gì.”