Editor: HannahVân thị lạnh lùng chất vấn: “Ngươi nói thế là có ý gì? Không muốn tới thỉnh an ta hay sao?”
Cố Thanh Trúc lập tức lắc đầu: “Mẫu thân hiểu lầm rồi, con không phải không muốn. Mỗi ngày tới thỉnh an mẫu thân hẳn là quy tắc cố định, hôm nay đúng là con đã tới muộn, con đã biết sai, từ ngày mai trở đi, con chắc chắn không dám tới muộn nửa khắc. Chỉ có điều, đã là quy tắc thì không thể có phạm vi. Quy tắc của Võ An Hầu phủ từ xưa tới nay đã có chứ không phải vì con gả vào mới có, thế nên, muốn giữ quy tắc đương nhiên phải bắt cả phủ từ trên xuống dưới cùng giữ, có như thế mới thể hiện được giá trị trong lời nói của mẫu thân.”
Cố Thanh Trúc ung dung ngồi đó nói chuyện, thế nhưng lại khiến tất cả những người đang ngồi trong phòng khách cảm nhận được sự sợ hãi và áp lực. Từ lúc Cố Thanh Trúc bước vào cửa, đôi mày của Vân thị chưa một lần giãn ra. Bà càng ngày càng cảm thấy người con gái này không đơn giản. Là vì nàng không sợ hãi nên mới dám nói chuyện với bà như vậy sao?
“Biểu tẩu, tẩu nói như vậy là không đúng rồi. Con dâu mới về nhà đều phải thỉnh an mẹ chồng, biểu tẩu mới đến, chưa quen thuộc với mẹ chồng, làm như vậy là để tẩu có thể nhanh chóng làm quen. Sao nghe lời thốt ra từ miệng tẩu lại giống như đang bị bắt ép vậy.”
Nhan Tú Hòa vẻ mặt tươi cười thân thiện, thoạt nhìn chỉ như đang giải thích, kỳ thực đang “thêm dầu vào lửa”
Cố Thanh Trúc cũng không để ý, đáp: “Nhan tiểu thư hiểu rõ quy tắc của con dâu mới về nhà chồng quá nhỉ. Có điều ta cảm thấy, chuyện tuân thủ quy tắc cùng với chuyện mới hay không mới chẳng có chút liên quan nào. Nhan tiểu thư nói như vậy ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy phu nhân đang ức hiếp con dâu mới về, mà trên thực tế, phu nhân lại không hề có ý làm vậy. Thủ đoạn ‘châm ngòi ly gián’ của ngươi cũng thật cao thâm. Lại nói, ta và Hầu phu nhân đang nói chuyện, nào có chuyện đến lượt ngươi xen mồm vào. Ở trong nhà này, ngươi là cái thân phận gì?”
Nụ cười trên mặt Nhan Tú Hòa cứng đờ. Từ sâu thẳm trong lòng nàng ta, thân phận là điều nàng ta ghét bị người khác nhắc tới nhất. Lớn lên ở Kỳ gia đã nhiều năm, người trong phủ từ trên xuống dưới đối với nàng ta mười phần lễ độ, cho dù có nói xấu cũng chỉ dám nói sau lưng chứ không ai dám nói thẳng trước mặt nàng ta. Người đàn bà Cố Thanh Trúc này quả nhiên không dễ đối phó, đâm thẳng vào điểm yếu của người khác. Nhan Tú Hòa không muốn bị nàng ức hiếp, lập tức phản bác:
“Muội có thân phận gì? Hầu phu nhân là dì của muội, thế tử là biểu ca của muội. Tuy thân phận của muội không cao nhưng cũng không đến nỗi đến cả tư cách thốt ra một câu cũng không có. Uy phong của thế tử phu nhân quá lớn rồi.”
Cố Thanh Trúc cúi đầu cười nhạt, hừ lạnh rồi nói: “Biểu muội… Lại còn dám quản chuyện nhà của biểu ca cơ à. Chỉ e mục đích thực sự của Nhan tiểu thư không chỉ là muốn làm một biểu muội thôi đâu.”
Nhan Tú Hòa lập tức biến sắc, lắp bắp: “Ngươi… ngươi có ý gì?” Nàng ta xoay người kêu oan với Vân thị: “Dì, người nói gì đó đi, rốt cuộc thế tử phu nhân có ý gì. Con cùng lắm chỉ là vì dì mà nói một câu công bằng thôi.”
Vân thị lạnh nhạt giơ tay, nói: “Được rồi. Ta đều đã nghe cả rồi. Ngươi không cần nói nữa.”
Vân thị vừa lên tiếng, Nhan Tú Hòa lập tức không còn lý do dây dưa. Nàng ta âm thầm oán giận, quay lại trừng mắt với Cố Thanh Trúc. Vân thị lạnh lùng nói với Cố Thanh Trúc: “Nói như vậy là ngươi không muốn mỗi ngày tới thỉnh an?”
“Con không nói không muốn, chỉ nói phải để tất cả huynh đệ tỷ muội trong nhà cùng nhau tới. Không có lý nào mẫu thân chỉ nhận lễ của con dâu mà không nhận lễ của những người khác được.”
Cố Thanh Trúc không hề sợ hãi Vân thị, “giặc tới thì đánh, nước tới nâng nền”.
So với việc phải nơm nớp lo sợ như ở kiếp trước, kiếp này Cố Thanh Trúc không muốn nhẫn nhịn Vân thị cùng bọn tỷ muội trong phủ Hầu gia để tạo mối quan hệ. Bọn họ thích nàng cũng được, không thích nàng cũng đành. Tóm lại, hợp nhau thì nói chuyện, không hợp thì chẳng cần gặp mặt nhiều cũng không sao.
“Thế nên, mẫu thân còn muốn ngày mai nhận lễ của mọi người không?”
Cố Thanh Trúc đặt ra câu hỏi cuối cùng cho Vân thị.
Vân thị siết tay, rít lên: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Không phải uy hiếp, việc nào ra việc đó mà thôi.”
Cố Thanh Trúc không phải không nhận ra Vân thị đang tức giận. Nàng cũng biết Vân thị là người chỉ thích mềm mỏng không thích cứng rắn, cái bà cần chỉ là thể diện, nếu Cố Thanh Trúc có thể cho bà một “bậc thang” để xuống nước, chuyện này sẽ cứ như thế qua đi. Nhưng Cố Thanh Trúc không muốn như vậy. Vân thị là người quá mềm lòng, dù cho chuyện lần này bỏ qua thì những người gây sự vẫn còn ở bên cạnh bà ấy, Vân thị chính là một thanh đao trong tay bọn chúng, chuyên dùng để sát thương Cố Thanh Trúc. Nếu như vậy, chỉ cần Cố Thanh Trúc nhân nhượng một lần, “thanh đao” kia sẽ ngày càng sắc bén, chỉ khiến người cầm đao đứng sau dùng càng thêm thuận tay.
Để cố gắng tránh phiền toái về sau, lúc này Cố Thanh Trúc bằng lòng để mâu thuẫn nổ ra, làm Vân thị ghét bỏ nàng, dù sao nàng cũng không có ý định để Vân thị thích nàng.
“Ngươi… ngươi đúng là làm càn!”
Vân thị đập bàn, chỉ vào Cố Thanh Trúc, tức giận mắng: “Tuy rằng ngươi không được mẫu thân dạy dỗ, Cố gia cũng là hạng nam nữ lén lút quan hệ, nhưng nếu ngươi đã gả đến Kỳ gia thì phải tuân theo quy tắc của Kỳ gia. Ta là mẹ chồng, dạy ngươi quy củ cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Cố Thanh Trúc nhíu mày, nhìn Kỳ Vân Chi ngồi một bên cúi đầu không nói, nàng khẽ nhướng mày, mặt không đổi sắc chờ xem náo nhiệt. Mà ngay cả người bị Cố Thanh Trúc cảnh cáo đến không thể mở miệng khi nãy là Nhan Tú Hòa cũng đang cực kỳ đắc ý, ngồi một bên nhìn Cố Thanh Trúc bị Vân thị răn dạy.
Không cần phải nghi ngờ gì, những lời gièm pha mà Vân thị đang nói tới là từ miệng hai kẻ này mà ra.
“Mẫu thân dạy con quy củ là chuyện vô cùng bình thường, chỉ có điều, xin mẫu thân cẩn trọng trong lời nói. Hôn sự giữa con và Kỳ Huyên là do Hoàng thượng ban cho, có thánh chỉ làm chứng. Mẫu thân nói con không được mẫu thân ruột thịt dạy dỗ, điều này con thừa nhận. Mẫu thân con đúng là qua đời sớm, thế nên ngoại trừ một ít đạo lý làm người, bà ấy không kịp dạy cho con những mâu thuẫn giữa người với người, những tâm tư mưu tính thâm sâu bên trong. Con cũng không biết những kiểu ghen ghét, thù hận gì có thể khiến người ta hãm hại sau lưng con. Cố gia chúng con là Trung Bình Bá phủ, dù cho phẩm cấp thấp kém nhưng cũng không gánh nổi cái gọi là ‘nam nữ lén lút quan hệ’. Xin hỏi mẫu thân, lời bình phẩm này là tự mẫu thân nghĩ ra hay là có ai nói với người vậy? Nếu là mẫu thân tự nghĩ ra, vậy thì con muốn hỏi người, người dựa vào đâu mà nói Cố gia như vậy? Người biết về Cố gia được bao nhiêu? Nếu không phải do mẫu thân tự nghĩ ra mà là người khác nói cho người, vậy thì con cũng muốn hỏi người một chút, người dựa vào đâu mà tin vào những lời người khác nói? Người nói ra những điều này với mẫu thân rốt cuộc có lòng dạ như thế nào, mẫu thân có từng nghiêm túc suy xét đến chưa?”
Kỳ Vân Chi liếc nhìn Nhan Tú Hòa. Vân thị dường như cũng cảm thấy mấy chữ “nam nữ lén lút” này quá nghiêm trọng, liền liếc nhìn hai vị cô nương ngồi bên cạnh mình, thế nhưng trong lòng bà ta đang tức giận khó có thể bình tĩnh nổi, cũng không để ý đến những điều Cố Thanh Trúc phân tích mà chỉ cố chấp tức giận nói:
“Đừng có nói với ta mấy lời mê hoặc! Chuyện do Cố gia các ngươi gây ra, đã dám làm còn sợ người khác nói hay sao? Làm như có ai đổ oan cho ngươi không bằng? Ngươi cùng thế tử thành thân là do thánh chỉ ban hôn, điều này không sai, nhưng tự bản thân ngươi cũng phải biết thánh chỉ này là do thế tử vì người mà cầu xin, cũng không phải do Hoàng thượng tán dương người mà ban cho ngươi. Làm gì có cũng phải phân rõ trên dưới, ngươi cho rằng ỷ vào một thánh chỉ ban hôn là có thể ở trong Võ An Hầu phủ muốn làm gì thì làm hay sao? Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, chuyện như vậy vĩnh viễn không thể xảy ra! Trước đây ngươi ở Cố gia thế nào, ta không quản được, thế nhưng bây giờ ngươi đã bước qua cửa Kỳ gia, ta phải có trách nhiệm dạy dỗ ngươi. Bắt đầu từ ngày mai, cứ đến giờ Mão canh ba ngươi phải tới chỗ ta học quy củ, chỉ cần một ngày không tới, ta sẽ dùng gia pháp xử lý ngươi.”
Vân thị cố chấp như vậy khiến Cố Thanh Trúc cũng bất ngờ, đúng vào lúc này, từ bên ngoài vang lên một giọng nói sang sảng:
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, con cũng theo Thanh Trúc tới đây nghe mẫu thân dạy dỗ.”
Kỳ Huyên mặc áo giáp tuần thành, trong tay cầm một vỉ hấp tiểu long bao vẫn còn nóng hổi đi vào phòng khách của viện chính.
Chàng đem bánh bao trong tay đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc, nói: “Biết ngay là nàng lại bỏ bữa sáng mà. Tiểu long bao của Phúc Hưng Lâu mới ra lò đấy. Người đâu, mang đĩa dấm lên cho thế tử phu nhân.”
Cố Thanh Trúc nhìn vỉ hấp vẫn còn nóng đến bốc khói kia, nhất thời không biết phải nói gì. Kỳ Huyên còn ngại Vân thị chưa đủ tức giận hay sao mà còn cầm theo cái này tới “đổ thêm dầu vào lửa” nữa.
Quả nhiên, nàng vừa liếc nhìn về phía Vân thị đã thấy sắc mặt bà còn đen hơn cả đít nồi.
Kỳ Huyên không hề nhận ra, chỉ gỡ mũ giáp trên đầu xuống, vứt lại cho Lý Mậu Trinh đứng ngoài cửa, còn mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Thanh Trúc, giúp nàng lấy bát đũa ra, sắp ra trước mặt nàng. Nha hoàn bên ngoài cũng bưng lên một đĩa dấm. Nhất thời, trong phòng khách toàn mùi bánh bao và dấm.
Cố Thanh Trúc buông đũa, nói: “Ta không đói bụng.”
Nàng buông đũa xuống, Kỳ Huyên lại cầm đũa lên, nhét vòa tay nàng, kiên quyết: “Sao có thể không đói được. Tối hôm qua nàng đã chẳng ăn được bao nhiêu, sáng hôm nay cũng chỉ uống cốc nước. Ta đi tuần thành, thấy tiểu long bao của Phúc Hưng Lâu mới ra lò, ngựa không dừng vó mang về đây cho nàng. Mau ăn đi, thơm lắm.”
Chàng cứ lải nhải mãi, không coi ra gì mà giải thích nguồn gốc xuất xứ của tiểu long bao, cũng mặc kệ người khác nhìn cảnh này có chịu được hay không. Cố Thanh Trúc tuy rằng có ý định đối chọi trực tiếp với Vân thị nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ dùng Kỳ Huyên để chọc tức bà ta.
Cố Thanh Trúc vẫn một mực không chịu động đũa, Kỳ Huyên không còn cách nào, chỉ có thể nhấc đũa, tự mình gắp một miếng tiểu long bao, chấm vào dấm, dùng một cái đĩa đỡ bên dưới đưa lên miệng Cố Thanh Trúc.
“Ta thật không… Ưm”
Cố Thanh Trúc còn chưa kịp nói xong đã bị Kỳ Huyên nhét miếng bánh bao vào trong miệng, buộc phải cắn một miếng, mùi hương bánh bao càng thêm rõ ràng. Cố Thanh Trúc ăn một miếng bánh bao thơm nức, thực sự không còn mặt mũi nào nhìn Vân thị nữa. Mà Vân thị cuối cùng cũng không thể nhịn được, đập bàn, nói với Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc:
“Trong mắt các ngươi còn có ta nữa hay không?”
Cố Thanh Trúc nhìn về phía Kỳ Huyên, câu hỏi này nàng cũng không cách nào trả lời được.
Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc bắt đầu ăn mới đem đũa trả lại cho nàng, sau đó xoay người, cười cười với Vân thị, nói: “Mẫu thân à, mới sáng sớm người đã cáu kỉnh gì thế, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ta cáu kỉnh? Ngươi nhìn xem, nàng ta đã bị ngươi chiều thành cái dạng gì rồi. Thành thân tới ngày thứ tư rồi mà đến một lần thỉnh ai cũng không có, ngủ đến khi mặt trời lên cao. Ta đã không chấp, cho người đi gọi nó đến, nó lại không tôn trọng ta một chút nào. Ta chỉ muốn giáo huấn nó một trận, con lại tới đây làm trò này, con có ý gì hả? Con hạ quyết tâm muốn chống lưng cho nó, không cần người mẫu thân này nữa có phải không?”
Vân thị cảm thấy nếu chỉ là vấn đề của một mình Cố Thanh Trúc, vậy thì bà ta cùng lắm chỉ cần dạy dỗ nàng một thời gian là đủ rồi. Thế nhưng bây giờ con trai bà lại đặt hết cả thần hồn mình lên người đứa con gái này, bà tự thấy mình không thể giương mắt ngồi im nhìn con trai mê muội không tỉnh được.
Thê tử là để yêu thương, nhưng cũng không thể chiều chuộng tới không còn biết trời đất là gì.
Kỳ Huyên nhìn về phía Cố Thanh Trúc, nàng đang ăn đến miếng bánh bao thứ hai, đối với lời mắng mỏ của Vân thị chỉ làm như mắt điếc tai ngơ, cũng không muốn giải thích với Kỳ Huyên. Chàng thích hiểu lầm thế nào thì cứ hiểu như thế đi.
“Mẫu thân nói để Thanh Trúc mỗi ngày đúng giờ Mão canh ba phải tới thỉnh an phải không? Vậy con cũng làm theo. Kể từ ngày mai, con sẽ cùng nàng ấy tới. Mẫu thân muốn dạy dỗ con dâu, về lý cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, con trai cũng muốn hỏi người thêm một câu, năm đó khi mẫu thân gả tới Kỳ gia, tổ mẫu có từng bắt mẫu thân ngày nào cũng phải đúng giờ Mão canh ba tới thỉnh an hay không?”