Editor: Hannah* Chú thích: Chương 128 trên Tấn Giang hiện đã bị khóa, mình cũng không rõ lý do vì sao. Nội dung chương này mình biên tập theo bản convert.
Cố Thanh Trúc ngồi trong xe ngựa cùng Kỳ Huyên, trong tay nàng còn ôm vò rượu Nữ Nhi Hồng vừa đoạt lại được từ tay Cố Thanh Học, trong đầu hồi tưởng lại những ký ức về Thẩm thị.
Chỉ là đối với Cố Thanh Trúc mà nói, Thẩm thị là một người từ nơi nào đó quá xa xôi, có rất nhiều chuyện nàng đã không còn nhớ rõ. Những lời Thẩm thị nói, những điều bà chỉ còn là những mảnh ghép mơ hồ. Cúi đầu vuốt ve vò rượu vừa thân quen vừa xa lạ kia, Cố Thanh Trúc thở dài một hơi.
Kỳ Huyên thấy vậy liền hỏi: “Nàng đang nhớ tới mẫu thân mình sao?”
Cố Thanh Trúc dời mắt khỏi vò rượu, khẽ gật đầu, bỗng cảm thấy hơi bức bối trong người. Nàng vén rèm xe, ngắm nhìn cảnh đường phố. Kỳ Huyên ôm lấy vai nàng, để nàng thuận thế tựa vào ngực mình, Cố Thanh Trúc vì tâm trạng không vui nên cũng không phản kháng.
Kỳ Huyên ôm lấy nàng, khẽ tì cằm lên đầu nàng rồi khẽ nói:
“Ta chưa từng gặp mẫu thân nàng nhưng ta nghĩ bà ấy nhất định cũng giống như nàng, là một đại mỹ nhân.”
Cố Thanh Trúc khẽ gật đầu, đáp: “Mẫu thân ta xinh đẹp hơn ta. Ta còn nhớ mang máng bà ấy thường thích mặc y phục màu đỏ, búi tóc kiểu Trạng Nguyên, đối với ta và Học đệ cực kỳ tốt, chưa từng để bọn ta phải chịu ấm ức.”
Kỳ Huyên nghe xong những lời này, trong đầu cố tưởng tượng người nhạc mẫu mà chàng không có duyên gặp mặt là người như thế nào. Khi hai chị em Thanh Trúc Thanh Học còn nhỏ, cuộc sống của họ chắc hẳn cũng không tệ, không ai để họ phải chịu ấm ức, thế nhưng cũng chính vì vậy mà sau khi mẫu thân qua đời, hai chị em họ mất đi người chăm sóc. Hai đứa trẻ còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, dưới bàn tay khống chế của mẹ kế phải chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi, thế nên dần dần tính cách Thanh Trúc mới trở nên mạnh mẽ như vậy, bởi nếu nàng không mạnh mẽ thì nàng và cả em trai đều sẽ bị người ta ức hiếp.
Chính vì nguyên nhân này, kiếp trước Kỳ Huyên chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu nội tình đằng sau. Chàng chỉ một mực trách cứ Cố Thanh Trúc vì sao lại quá mạnh mẽ, quá khó dò, không có lòng chân thành với mọi người, làm gì cũng kín kẽ tính toán, chuyện gì cũng chỉ giữ trong lòng khiến người ta nhìn không thấy. Chàng luôn cảm thấy nàng gai góc như vậy thì sao có thể bị tổn thương bởi bất cứ điều gì, lại thêm những lời đồn đại gièm pha bên ngoài, dần dần Kỳ Huyên cảm thấy luôn luôn là nàng ức hiếp người khác, còn người khác tuyệt đối không có khả năng động đến nàng.
Có ai trời sinh đã kiên cường đâu, nếu không phải vì hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt, xung quanh đều là “đá sỏi gập ghềnh” thì có ai lại muốn xây dựng cả một “thành lũy” trong lòng, tách biệt với mọi người đâu. Nhưng mà đạo lý này kiếp trước Kỳ Huyên không hiểu, đến bây giờ đã hiểu nhưng cũng đã làm tổn thương người khác quá sâu đậm.
Cố Thanh Trúc ôm vò Nữ Nhi Hồng suốt dọc đường quay về Võ An Hầu phủ, Kỳ Huyên muốn cầm hộ nhưng nàng nhất định không cho.
Đến bên ngoài Thương Lan Cư, tỳ nữ trong viện của Vân thị là Tố Nguyệt đang đứng chờ. Thấy Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc trở về, nàng ta liền hành lễ với hai người. Kỳ Huyên hỏi: “Mẫu thân sai ngươi tới làm gì?”
Tố Nguyệt là một đại cô nương hơn hai mươi tuổi, khi cười rộ lên hai mắt cong cong, đáp: “Phu nhân sai nô tỳ đến xem thế tử cùng thế tử phu nhân đã về chưa. Nô tỳ không thấy hai vị nên đứng chờ ở bên ngoài. Giờ thế tử cùng thế tử phu nhân đã về, nô tỳ liền quay về nhận lệnh của phu nhân.”
Nói xong, Tố Nguyệt hành lễ với hai người rồi vội vàng quay về viện của Vân thị.
Cố Thanh Trúc nhìn theo bóng dáng của Tố Nguyệt, cụp mắt rồi đi vào Thương Lan Cư. Ở Thương Lan Cư cũng có một vị Lý mama, khi Kỳ Huyên còn nhỏ chính vị Lý mama này đã chăm sóc chàng, cho tới tận khi chàng đã trưởng thành, Lý mama vẫn còn ở bên cạnh giúp đỡ chàng xử lý mọi việc trong viện.
Trong những năm cuối cùng Cố Thanh Trúc ở Võ An Hầu phủ, chính là vị Lý mama này cùng với Ngô mama bên cạnh Cố gia lão phu nhân vẫn luôn ở bên nàng, động viên nàng, trợ giúp nàng xử lý công việc.
Lý mama thấy trong tay Cố Thanh Trúc cầm một vò rượu, bà còn chưa kịp nói gì, nàng đã tươi cười rồi nói:
“Làm phiền Lý mama dẫn Hồng Cừ đi tìm một cái xẻng làm vườn nhỏ tới đây, ta muốn chôn vò rượu này dưới gốc cây đào trong viện.”
Lý mama không nhiều lời, chỉ đáp ngắn gọn: “Thế tử phu nhân nếu muốn chôn rượu, cứ giao cho nô tỳ là được.”
Cố Thanh Trúc cũng không khách khí, đem rượu giao lại cho Lý mama. Kỳ Huyên đứng bên cạnh tủi thân nói: “Ai da, ôm suốt dọc đường, ngay cả ta cũng không cho cầm, thế mà lại chịu đưa cho ngươi.”
Lý mama hơi sững người rồi lập tức bật cười, nói: “Là do thế tử phu nhân thương thế tử đó.”
Cố Thanh Trúc khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt như có như không, như lan như họa. Kỳ Huyên biết nàng rất coi trọng Lý mama nên sau khi đính thân với nàng, Kỳ Huyên đã mời Lý mama từ ngoại viện về hầu hạ trong nội viện. Trong giấc mơ hoang đường kia của chàng, đúng thật là đã thấy Lý mama luôn ở bên cạnh chăm lo cho Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc khi đó cũng rất ỷ lại vào bà, có Lý mama ở đây, có lẽ Cố Thanh Trúc có thể dễ dàng chấp nhận chàng hơn một chút.
Thấy Lý mama và Hồng Cừ đã chôn rượu trong vườn, Cố Thanh Trúc xoay người quay về phòng. Nàng xoay xoay cổ, cảm thấy hôm nay tuy không làm gì nhưng trong người lại thấy hơi mệt. Một đôi bàn tay ấm áp khẽ ấn lên cổ nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn chàng, cụp vai, thoát khỏi vòng tay Kỳ Huyên.
Nàng ra đằng sau bình phong thay quần áo nhưng vừa mới cởi áo ngoài đã cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình. Nàng bất ngờ quay đầu lại, lập tức thấy Kỳ Huyên đang khoanh tay trước ngực, tựa vào tấm bình phong, ung dung nhìn nàng.
Cố Thanh Trúc nhíu mày nhìn chàng, Kỳ Huyên lại không dao động, chỉ cầm lấy áp khoác ngoài của nàng, treo trên móc sau tấm bình phong, sau đó đi tới tủ quần áo của nàng, lấy ra một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, đưa cho nàng.
Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm cái áo ngủ trong tay chàng, cau mày rồi nói: “Ta không mặc cái này.”
Chiếc áo này được may thành bộ, bao gồm áo ngoài mặc ở nhà, áo lót và quần lót, kiểu dáng đều giống nhau. Chiếc áo ngủ màu hồng phấn này khi mặc lên chẳng che đậy được gì, chỉ cần duỗi tay là có thể nhìn thấy, thế nên mặc dù nó vẫn luôn ở trong tủ quần áo nhưng Cố Thanh Trúc chưa từng có ý định mặc, thế mà chàng lại chọn nó.
Kỳ Huyên giở chiếc áo ra, khua khoắng trên tay mình rồi nói với vẻ nghiêm trang:
“Vì sao không mặc? Cũng rất được mà, rất xinh đẹp, tôn da nàng.”
Cố Thanh Trúc không muốn phí lời với chàng, giằng lấy cái áo rồi đẩy Kỳ Huyên ra ngoài bình phong, mở tủ quần áo, nhanh chóng thay một bộ tương đối thích hợp. Kỳ Huyên liếc nhìn, nét mặt tỏ ra thất vọng, lắc đầu ngán ngẩm:
“Mắt nhìn y phục của nàng thật không ổn. Cái áo này không đẹp bằng cái kia.”
Cố Thanh Trúc lườm Kỳ Huyên một cái, không nói gì mà đi thẳng vào phòng tắm.
Buổi đêm nàng thực sự muốn ngủ một mình trên trường kỷ ở gian ngoài nhưng nói thế nào Kỳ Huyên cũng không đồng ý. Cố Thanh Trúc không lay chuyển được chàng, đành phải lui một bước, nằm cùng giường với chàng. May là Kỳ Huyên vẫn còn giữ được lý trí, cùng lắm cũng chỉ ôm hôn vài cái, không mạo phạm hơn.
Cố Thanh Trúc đã quen quay mặt vào trong tường ngủ nên sau khi leo lên giường liền định ngủ luôn. Vốn nàng đã mơ màng ngủ rồi nhưng sau khi Kỳ Huyên rửa mặt xong leo lên giường, lại theo thói quen ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên gáy và lưng nàng. Cố Thanh Trúc cảm thấy ngứa, muốn giả vờ ngủ cũng không được liền đưa tay đẩy chàng ra:
“Đừng làm loạn nữa, ngủ đi.”
Kỳ Huyên lại nằm sát vào nàng, trong lòng dao động sao có thể ngủ yên, chỉ đáp một câu có lệ: “Nàng ngủ đi, lát nữa ta sẽ ngủ.”
Nói xong chàng lại tiếp tục bày trò sau lưng Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nằm lùi vào bên trong một tấc, chàng sẽ áp lại gần một tấc, đến cuối cùng khi Cố Thanh Trúc không còn chỗ tránh né nữa, mặt sắp dán vào tường rồi mới xốc chăn phản đối. Kỳ Huyên dù còn lưu luyến những cũng chỉ có thể lùi ra tới vị trí của mình, cánh tay dài lại duỗi ra kéo Cố Thanh Trúc ra giữa đệm. Hai người dính chặt vào nhau, Cố Thanh Trúc cảm thấy khó thở, định hất tay chàng ra nhưng Kỳ Huyên đã ngay lập tức lên tiếng cảnh cáo:
“Ta chỉ có niềm vui này thôi, nếu nàng còn không chịu thì đừng trách ta tiếp tục làm ầm ĩ.”
Cố Thanh Trúc tức giận mà không xả ra nổi, đành nói: “Ôm chặt quá, ta không thở nổi.”
“Ta buông lỏng tay ra một chút, nàng nằm lui ra sau một tí, hơi cong người, như thế này là được.”
Kỳ Huyên đùa nghịch trong chăn, eo Cố Thanh Trúc bị vặn đau, nàng lập tức đập chăn cảnh cáo: “Kỳ Huyên, ngươi có biết thế nào là một vừa hai phải không. Nếu ngươi còn làm loạn nữa thì xuống đất nằm ngủ đi.”
Kỳ Huyên quẹt quẹt mũi trong bóng đêm, “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, nhượng bộ nói: “Ai da, được rồi mà, không làm loạn nữa không làm loạn nữa, ngủ thôi ngủ thôi, cứ thế ngủ.”
Cố Thanh Trúc thở dài một hơi, thấu hiểu sâu sắc thế nào là “leo lên thuyền giặc”. Kỳ Huyên giống như dùng nước sôi nấu ếch, từng bước từng bước mài mòn ý chỉ của nàng, đến một ngày nào đó, Cố Thanh Trúc sẽ không kháng cự nổi sự tấn công của chàng, “thua tan tác” chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cố Thanh Trúc đã lường trước kết quả này, chỉ là nàng không cam lòng, dù thế nào cũng không thể để Kỳ Huyên thực hiện được mưu đồ. Nàng chọc tức chàng, vì chỉ có chọc tức chàng mới khiến chàng chán mình, ghét mình, chàng tự nhiên sẽ đi tìm người khác, đến lúc đó dù Cố Thanh Trúc muốn rời đi, Kỳ Huyên sẽ không còn phản đối.
Ngầm nghĩ một hồi, ký ức của kiếp trước lại hiện ra trong đầu. Nàng cũng đã từng mơ được cùng Kỳ Huyên ngủ chung yên bình, thân mật như thế này. Thế nhưng Kỳ Huyên thì sao? Mỗi lần nàng lấy hết can đảm, buông bỏ lòng tự tôn để tới gần chàng thì lại chỉ nhận được từ chàng sự đối xử không chút tôn trọng cùng những lời chế nhạo lạnh lùng. Số lần hai người ở bên nhau cũng không nhiều nhưng lần nào cũng rất thê thảm. Kỳ Huyên đối với nàng chưa từng có sự dịu dàng “thương hoa tiếc ngọc”, mỗi một đêm trôi qua, nàng phải nghỉ ngơi mất vài ngày mới có thể quay lại hầu hạ con người này, so với việc giải quyết chuyện trong nhà suốt vài tháng còn mệt mỏi hơn nhiều.
Thế nhưng ở kiếp trước, ngoại trừ những lúc nàng làm như vậy, Kỳ Huyên còn chịu tiếp xúc với nàng vài lần, còn những lúc khác, dù nàng có cố gắng bắt chuyện thế nào, chàng vẫn luôn giữ vẻ xa cách.
Thế nên đối với chuyện phu thê, Cố Thanh Trúc cũng không mong đợi nhiều, thậm chí còn có phần bài xích. Năm đó khi nàng thích Kỳ Huyên như vậy còn chưa từng có cảm giác mong chờ thì đừng nói tới hiện tại, nàng chỉ ước gì Kỳ Huyên không muốn chạm vào mình, ước gì chàng chịu không nổi mà ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Được người khác ôm vào lòng ngủ nhưng Cố Thanh Trúc căn bản không thể ngủ yên, thi thoảng khi nàng xoay người còn phát hiện thực ra Kỳ Huyên ngủ cũng không thoải mái. Chỉ là dù ngủ không thoải mái, chàng cũng không muốn buông tay, một tay vẫn ngang ngạnh ôm lấy Cố Thanh Trúc, không để nàng cách mình quá xa. Hai người cứ như thế tra tấn nhau cả một đêm, do đó mà sáng hôm sau Cố Thanh Trúc thức dậy muộn.
Khi nàng thức dậy, Kỳ Huyên đã không còn trên giường. Nàng nhớ tối hôm qua chàng đã nói rằng Hoàng thượng cho chàng nghỉ ba ngày hôn kỳ, giờ đã qua ba ngày, chàng phải quay lại tuần thành.
Sau khi Cố Thanh Trúc rửa mặt xong, nàng gọi Hồng Cừ đi vào, biết được bây giờ đã là giờ Thìn, nếu giờ còn ăn bữa sáng thì sợ là đến trưa lại không ăn được gì, nàng dứt khoát bỏ bữa sáng không ăn. Cố Thanh Trúc sai Hồng Cừ mang một ly nước đến, nhưng nàng còn chưa kịp uống thì đã thấy một tỳ nữ tới. Đó chính là người đêm qua đã chờ nàng và Kỳ Huyên bên ngoài Thương Lan Cư, tỳ nữ Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt tủm tỉm cười, đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, khom lưng hành lễ rồi nói: “Thế tử phu nhân cuối cùng cũng dậy rồi. Phu nhân còn đang chờ thế tử phu nhân tới thỉnh an đó.”