Editor: HannahTrần thị đang nghỉ trưa, nghe Ngô mama báo tin liền ngồi dậy, hỏi: “Cái gì? Đi rồi?”
“Đúng vậy, đi rồi. Lão phu nhân lo lắng cho Tam tiểu thư nên phái người theo dõi Tây Cầm Viên. Một lúc sau, người bên ngoài nghe thấy Tam tiểu thư cùng Tam cô gia cãi nhau trong viện, những lời khó nghe đều thốt ra hết. Tam cô gia khó chịu, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói đã đi luôn rồi.”
Giọng điệu của Ngô mama cực kỳ bất lực, dù cho Tam cô gia có điều không đúng nhưng Tam tiểu thư cũng không thể không màng đến thể diện của cô gia, nói ra những lời khó nghe như vậy.
Trần thị thở dài, nói: “Haiz, đứa trẻ này sau này chỉ e sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều lắm.”
“Đúng vậy, nếu Tam tiểu thư không thay đổi tính tình, cứ tiếp tục kiêu căng như vậy thì làm sao được.” Hạ gia vốn đã có ý định đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia nhưng vì thanh danh mới miễn cưỡng chấp nhận Tam tiểu thư, thế nhưng Tam tiểu thư lại hồ đồ, còn chưa hiểu ra tình cảnh của mình, cứ ương ngạnh với Tam cô gia. Vị cô gia này nhìn qua có vẻ cũng là một đứa trẻ bị chiều hư, nếu quay về mách tội với Sùng Kính Hầu, chỉ sợ ngày tháng sau này của Tam tiểu thư sẽ càng thêm khổ sở.
“Lão phu nhân, nô tỳ thấy Nhị tiểu thư hình như rất được Kỳ gia coi trọng, quan trọng nhất vẫn là có thế tử gánh vác, chỉ cần thế tử tôn trọng Nhị tiểu thư thì người của Võ An Hầu phủ đương nhiên không dám lỗ mãng. Người có muốn nhờ Nhị tiểu thư giúp đỡ Tam tiểu thư không? Dù trước đây hai người họ có mâu thuẫn nhưng đó đều là do tiền phu nhân xúi giục, đều là người một nhà, một bút không thể viết ra hai chữ ‘Cố’.”
Ngô mama gợi ý cho Trần thị. Trần thị cân nhắc một hồi rồi lắc đầu, đáp:
“Chuyện này đừng để liên lụy tới Thanh Trúc. Ngọc Dao nha đầu kia quá kiêu ngạo lại không có bản lĩnh, về cơ bản chỉ là một cái thùng rỗng, dù cho Thanh Trúc chịu giúp nó, nó cũng không biết ơn đâu. Thế tử yêu thích Thanh Trúc, đó là phúc phận của Thanh Trúc. Đừng vì chuyện của Ngọc Dao mà làm Thanh Trúc khó xử.”
Đầu óc Trần thị vẫn còn tỉnh táo, hiểu được tính cách của hai đứa cháu gái, sẽ không cưỡng ép một bên ra tay giúp đỡ bên còn lại.
Ngô mama nghĩ lại thấy cũng đúng, nói: “Haiz, vậy Tam tiểu thư chúng ta cứ mặc kệ sao? Lão phu nhân thứ cho nô tỳ nhiều lời, Tam cô gia về ngoài hào hoa phong nha nhưng thực tế chưa chắc đã là một phu quân tốt. Những tháng ngày khổ sở của Tam tiểu thư còn ở phía trước.”
“Vẫn nên để con bé học hỏi về cuộc đời này, để nó tự mình đứng lên. Những việc người khác có thể giúp cho nó thực ra rất ít, chúng ta chỉ có thể đứng sau lưng nó giúp nó ứng phó một chút thôi, không thể trực tiếp ra mặt. Tam cô gia cũng coi như là người mà nó đã lựa chọn, nếu cảm thấy không thích hợp, nó chắc chắn không thể làm ra loại chuyện này trước khi thành thân. Còn nếu đã đến nông nỗi đó thì cứ để hai đứa nó tự mình giải quyết đi thôi. Cố gia chúng ta giữ lại cho con bé một lối thoát, bất kể thế nào Cố gia vẫn còn ở đây, nó cũng không đến nỗi không còn nơi để đi.”
Trần thị cũng không phải kiểu trưởng bối lúc nào cũng bao bọc con cháu trong vòng tay mình. Bà cảm thấy bản thân mình không thể chăm lo cho bọn trẻ cả đời, phải để chúng tự trưởng thành, phải trải qua mọi sự trên đời, có như vậy mới nhận ra mình còn thiếu sót điều gì, có thế mạnh gì, sau này mới có thể tự mình vững vàng bước tiếp, không bị phụ thuộc vào người bao bọc hay đứng sau lưng trợ giúp.
*****
Cảm xúc của Cố Thanh Trúc hơi chùng xuống, Kỳ Huyên cũng thấy khó chịu. Hai người ở trong viện nửa ngày, không nghỉ ngơi cũng không ngủ. Kỳ Huyên chỉ ôm Cố Thanh Trúc vào lòng, ngồi trên ghế dài nửa ngày.
Cố Thanh Trúc không muốn ngồi bên chàng nhưng Kỳ Huyên lại không đồng ý, nói là nếu nàng đau lòng thì phải để cả hai người cùng đau mới được. Cố Thanh Trúc không lay chuyển được suy nghĩ của chàng, chỉ có thể ngồi trong lòng chàng, âm thầm hy vọng mình có thể dùng trọng lượng đè chết người này.
Hồng Cừ ngó vào viện vài lần, thấy thế tử cùng tiểu thư nhà mình nằm yên không nhúc nhích. Nhìn hai người gắn bó với nhau như vậy, Hồng Cừ cũng ngại không muốn vào quấy rầy, ngay cả trà cũng chỉ đặt trong đình rồi lui xuống.
Trong lòng Hồng Cừ vui thay cho tiểu thư, tuy rằng ngoài miệng tiểu thư nói không thích thế tử thế nhưng biểu hiện lại cho thấy rõ ràng tiểu thư thích ngài ấy. Tình cảm thế tử dành cho tiểu thư cũng rất tốt, làm người nha hoàn như nàng ta cũng vui lây.
Buổi tối hôm đó, tới bữa cơm Cố Thanh Trúc mới phát hiện không biết Hạ Bình Chu đã rời đi từ lúc nào, chỉ bỏ lại một mình Cố Ngọc Dao rầu rĩ không vui ngồi một góc. Nhìn dáng vẻ của Cố Ngọc Dao hai mắt sưng đỏ, xem ra đã khóc không ít. Nàng ta đang nói chuyện với Cố Hành Chi, vẻ mặt Cố Hành thể hiện sự mất kiên nhẫn, ngược lại cứ liên tục liếc về phía cửa, vừa thấy Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc tiến vào, Cố Hành Chi thậm chí không nói một lời với Cố Ngọc Dao đã lập tức đứng dậy nghênh đón Kỳ Huyên cười nói:
“Thế tử tới, Nhị muội tới. Mời ngồi bên này.”
Kỳ Huyên đỡ Cố Thanh Trúc ngồi vào vị trí, Cố Tri Viễn đỡ Trần thị vào cửa, tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn. Cố Thanh Học ôm trong ngực hai vò rượu chạy vào, Cố Tri Viễn thấy vậy liền hỏi cậu:
“Chẳng phải đã có rượu rồi sao? Con mang cái này ra làm gì?”
Cố Thanh Học cười hehe rồi đáp: “Đây là rượu Nữ Nhi Hồng, nghe nói năm ấy khi mẫu thân con sinh tỷ tỷ đã chôn dưới gốc cây. Trước khi mẫu thân ra đi đã nói cho con biết, bảo con chờ đến khi tỷ tỷ thành thân thì lấy ra uống. Hôm nay đúng dịp rồi.”
Cố Thanh Trúc sửng sốt, ánh mắt hướng về hai vò rượu kia, hỏi: “Sao đệ lại biết chuyện này còn ta thì không? Thực sự đào ra dưới gốc cây lên sao? Có mấy vò tất cả?”
“Còn có mấy vò nữa? Đương nhiên là hai vò này rồi. Chuyện này mẫu thân chỉ nói cho đệ biết. Tỷ xuất giá rồi sẽ không ở nhà nữa, nếu tỷ quên thì chẳng phải rượu này không còn ai uống sao.”
Cố Thanh Học lấy ra một vò rượu vỗ vỗ rồi bóc niêm phong ra, Cố Thanh Trúc muốn ngăn cũng không kịp. Kỳ Huyên thấy nàng như vậy, không nói gì. Cố Thanh Học rót rượu cho mọi người, Cố Ngọc Dao cũng được một ly, đang định uống thì bị Cố Thanh Trúc nhìn thấy. Nàng liền ngăn cản:
“Ngươi uống cái gì? Đổi thành nước lọc cho Tam tiểu thư đi.” Nàng ra lệnh cho nha hoàn hầu hạ đứng bên cạnh.
Cố Ngọc Dao ngẩn người, nhìn chén rượu trong tay bị đổi thành nước, ban đầu còn thấy khó hiểu. Tâm trạng nàng ta đang bực bội, nhìn thấy vò rượu này trong lòng càng buồn bực hơn. Thẩm thị dù cho xuất thân từ gia đình thương nhân nhưng kể cả khi đã qua đời bà ấy vẫn còn thể hiện được quan tâm, yêu thương đối với con gái mình, hoàn toàn khác với mẫu thân của Cố Ngọc Dao. Mẫu thân nàng ta tuy rằng mọi việc đều làm theo ý nàng ta nhưng đều làm những chuyện không có tầm nhìn, không chỉ không giúp ích được gì mà ngược lại, còn gây ra hậu quả khó có thể bù đắp nổi, để lại cho nàng ta cục diện rối rắm.
Nhớ lại trước đây khi nàng ta biết được chuyện Tần thị sửa hôn thư, lúc ấy Tần thị từng nói nếu có thể giành được một nửa số của hồi môn của Vạn thị về tay thì cũng không phải hoàn toàn là vì Cố Ngọc Dao, mà còn để bà ta chiếm dụng, để bà ta kinh doanh, còn phải để dành cho Cố Hành Chi. Tần thị luôn nói huynh trưởng của nàng ta còn phải thăng tiến, có như vậy sau này nàng ta mới có chỗ dựa. Thế nhưng bản chất con người Cố Hành Chi rất ích kỷ, trong mắt chỉ có tiền tài và bản thân, căn bản sẽ không vì người em gái như Cố Ngọc Dao mà làm bất kỳ chuyện gì.
Nàng ta càng nghĩ nhiều càng muốn uống thật say, đến khi bị Cố Thanh Trúc nhắc nhở mới nhớ ra mình còn đang mang thai.
Đây là lần đầu tiên nàng ta không oán trách Cố Thanh Trúc.
Quanh bàn ăn có bao nhiêu người như vậy, có ai chú ý để mắt tới nàng ta không, có ai quan tâm tới nàng ta và đứa trẻ trong bụng hay không? Không ngờ người đó lại là Cố Thanh Trúc. Cố Ngọc Dao nhìn sang người ngồi bên cạnh Cố Thanh Trúc, thấy Kỳ Huyên chú tâm chăm lo cho nàng, đột nhiên Cố Ngọc Dao dường như cảm thấy cảnh tượng này cũng không khó coi đến thế. Nói cho cùng cũng là do số mệnh nàng ta không tốt, có người mẹ chỉ vì lợi ích riêng của bản thân mà không tiếc lấy hôn nhân hạnh phúc của con gái mình ra làm tiền đặt cược, còn có người phu quân trước khi thành hôn còn “thề non hẹn biển” với nàng ta, sau khi thành hôn lại đối xử với nàng ta như một đôi giày rách.
Thường ngày Cố Thanh Trúc không uống rượu, thế nhưng hôm nay vò rượu này là rượu do chính Thẩm thị vì nàng mà chôn xuống đất. Nàng rót một ly, uống vào miệng cảm nhận vị cay xé lưỡi, nhìn quanh những người khác trên bàn lại thấy mọi người uống rất thoải mái, cũng uống gần hết một vò rồi. Tên “phá gia chi tử” Cố Thanh Học kia lại còn đang định mở vò thứ hai, Cố Thanh Trúc nhìn cậu định nói gì đó mà lại không thốt nên lời. Thẩm thị khó khăn lắm mới giữ lại được hai vò rượu, Cố Thanh Trúc còn chưa kịp ghi nhớ mà đã bị người khác uống hết mất rồi, nhưng mà mọi người lại đang uống rất vui vẻ, nếu lúc này nàng bảo đừng uống chẳng phải sẽ khiến mọi người mất hứng hay sao. Tâm trạng ngổn ngang, nàng buồn bực uống cạn ly rượu, nước mắt cũng sắp rơi rồi.
“Khoan đã.”
Cố Thanh Học còn đang định mở vò rượu thứ hai thì vò rượu trong tay đã bị Kỳ Huyên giành lại. Kỳ Huyên đặt vò rượu xuống trước mặt Cố Thanh Trúc, tay chống trên vò rượu rồi thẳng thắn chân thành nói:
“Nhạc mẫu để lại tổng cộng hai vò, nếu uống hết trong một ngày thì không khỏi đáng tiếc. Hôm nay ta tới đây có mang theo mấy vò Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đều là rượu cống. Chúng ta uống chút rượu cống được không? Nhạc phụ thấy thế nào?”
Cố Tri Viễn sao có thể từ chối, liền nói: “Đương nhiên là được.”
Cố Thanh Học nhìn vò rượu dưới tay Kỳ Huyên, thực ra vẫn còn hơi thòm thèm, thế nhưng khi ngước lên nhìn tỷ tỷ, thấy nàng đang hung dữ trừng mắt với mình cứ như thể muốn dùng ánh mắt này chém cậu thành mấy mảnh, Cố Thanh Học lập tức hiểu ra, tự cốc vào đầu mình, nói vui:
“Được được, đệ còn chưa được uống rượu cống bao giờ đâu, hôm nay nhờ phúc của tỷ phu đấy.”
Kỳ Huyên liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng không giấu nổi niềm vui, ngón tay chọc chọc vò rượu, nhoẻn miệng cười, Kỳ Huyên biết việc để dành rượu mình làm hôm nay là đúng rồi.
Qua bữa cơm tối, Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc phải trở về Võ An Hầu phủ.
Cố Tri Viễn tiễn bọn họ ra cửa. Cố Thanh Trúc dặn dò Trần thị phải chăm sóc cho bản thân, Trần thị vỗ vào tay nàng rồi nói:
“Yên tâm đi, chân của ta được con chữa trị hai năm đã tốt lên nhiều rồi. Ta sẽ chú ý.”
Kỳ Huyên đỡ Cố Thanh Trúc lên xe ngựa, xoay người chắp tay với Trần thị và Cố Tri Viễn, hứa hẹn sau này sẽ thường xuyên về vấn an, lúc này mới quay người leo lên xe ngựa.
Sau khi xe của Kỳ gia rời khỏi, Cố Tri Viễn mới quay sang nhìn Cố Ngọc Dao, nhíu mày nói:
“Con cũng về đi.”
Cố Ngọc Dao không bằng lòng, nói: “Đêm nay con không về. Con muốn ở nhà.”
Hạ Bình Chu rời đi rất dứt khoát, hoàn toàn không màng đến việc Cố Ngọc Dao vẫn còn ở đây, nàng ta cảm thấy nếu mình cứ thế này trở về thì không khỏi quá mất mặt, liền muốn ở lại nhà mấy ngày, bằng mọi giá phải khiến Hạ Bình Chu đích thân tới đón nàng ta về mới được.
Cố Tri Viễn nhìn dáng vẻ kiêu căng của nàng ta, khẽ thở dài, không ý kiến gì nữa mà phất tay áo đi vào.
Cố Ngọc Dao cũng đi đi theo nhưng lại bị Trần thị ngăn lại. Cố Ngọc Dao ấm ức: “Lão phu nhân, người có ý gì vậy? Không lẽ con không được vào nhà sao?”
Trần thị cầm lấy cái túi nhỏ từ tay Ngô mama, đặt vào tay Cố Ngọc Dao rồi nói: “Cha con nói rất đúng, con vẫn nên về đi thôi. Nơi này là nhà mẹ đẻ của con nhưng Hạ gia mới là nhà của con. Hôm nay con cùng Nhị công tử về đây, chúng ta rất vui nhưng không ngờ lại có sự cố giữa chừng. Nhị công tử đã rời đi trước, Hạ gia đối với con cũng không tệ, con đừng nóng nảy làm mình làm mẩy nữa, vẫn nên trở về thì hơn.”
Cố Ngọc Dao nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân nói thì dễ, người không quan tâm con khi về đó sẽ bị người ta nhạo báng thế nào phải không?”
“Con là Nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, ai sẽ nhạo báng con chứ? Sao con có thể không hiểu, ngày hôm nay con có thể về thăm Cố gia đều là do Nhị công tử cầu xin Hầu phu nhân, nếu không giờ này con vẫn đang theo mama quản giao học quy củ rồi. Hầu phu nhân chỉ cho con nghỉ một ngày thôi, nếu đêm nay con ngủ lại Cố gia thì khi về phải ăn nói thế nào với Hầu phu nhân đây? Ngày mai con định không học nữa sao? Con đã học quy củ một thời gian dài như vậy sao còn không để tâm như vậy.” Trần thị vừa khuyên nhủ vừa giảng giải đạo lý cho Cố Ngọc Dao, sau đó quay sang nói với Ngô mama: “Đi gọi xe ngựa tới đây, Tam tiểu thư phải về phủ.”