Editor: HannahTừng câu chất vấn của Cố Thanh Trúc khiến Kỳ Huyên không thốt nên lời. Trong đầu chàng nhớ lại cảnh tượng mơ hồ như trong giấc mộng ngày hôm ấy, nhớ tới những gì chàng đã nhìn thấy, nhớ tới hình ảnh Cố Thanh Trúc đau đớn giãy giụa trong vũng máu, hình ảnh từng chậu từng chậu máu được hạ nhân bê ra ngoài, hình ảnh nàng ôm lấy cái gối của chàng, mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, người càng lúc càng héo hon gầy mòn.
Chàng rất muốn nói cho nàng biết rằng chàng biết khoảng thời gian thống khổ đó của nàng, rằng chàng ở bên cạnh nàng cũng cảm thấy bản thân đau đớn y hệt như thế. Thế nhưng những lời nói này nghe ra thật hoang đường, đừng nói người khác không tin, ngay cả chính bản thân chàng cũng hoài nghi đó chỉ là ảo giác của mình trong lúc hôn mê.
Chỉ có bản thân Kỳ Huyên hiểu rõ trong lòng rằng thứ mà chàng nhìn thấy không phải là ảo giác mà là ký ức thực sự tồn tại.
Kỳ Huyên ôm Cố Thanh Trúc vào lòng, lau sạch nước mắt trên mặt nàng, dỗ dành: “Là ta sai, là ta không tốt. Nếu có thể, ta tình nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy đứa bé quay về.”
Những lời này như chọc đúng vào nỗi đau của Cố Thanh Trúc, làm nàng bật khóc nức nở.
*****
Hạ Bình Chu cùng Cố Ngọc Dao nghỉ ngơi ở Tây Cầm Viên. Sau khi Tần thị rời đi, Tây Cầm Viên liền trở thành viện của Cố Ngọc Dao.
Cố Ngọc Dao ôm bụng bước vào phòng, Hạ Bình Chu đi theo sau nàng ta, không nói một lời mà đi thẳng về phía trường kỷ nằm xuống, thở hắt ra. Cố Ngọc Dao đứng ở đó, thấy Hạ Bình Chu liền giận sôi máu, đóng sập cửa phòng làm phát ra hai tiếng vang lớn. Hạ Bình Chu liếc nhìn nàng ta, xoay nghiêng người, quay mặt vào bên trong, hai tay khoanh trước ngực, nhìn có vẻ như muốn ngủ một lúc.
Cố Ngọc Dao đi tới bên cạnh trường kỷ, nhấc chân đá đá vào người Hạ Bình Chu. Đá hai cái đầu, Hạ Bình Chu mặc kệ nàng ta, nhưng khi nàng ta đá đến cái thứ ba, Hạ Bình Chu bỗng đột ngột xoay người, quát lên với Cố Ngọc Dao:
“Người điên sao? Làm gì vậy?”
Cố Ngọc Dao bị hoảng sợ, cực kỳ tủi thân, khó chịu gào lên:
“Ngươi hung dữ cái gì chứ? Bảo ngươi đưa ta về nhà, ngươi ấm ức thế hay sao? Nếu ngươi đã không muốn thì về cùng với ta làm gì?”
Hạ Bình Chu nghiến răng, hắn đã cố nhịn không so đo với Cố Ngọc Dao nhưng nàng ta lại nhất quyết không buông tha cho hắn. Thấy Hạ Bình Chu quay mặt đi chỗ khác, Cố Ngọc Dao lại kéo vạt áo hắn, nói: “Ngươi nói gì đi! Đừng giở cái vẻ mặt này ra với ta, ta không ngốc đâu, ngươi tưởng ta không nhìn ra suy nghĩ của ngươi hay sao?”
Hạ Bình Chu cúi đầu nhìn vạt áo của mình bị Cố Ngọc Dao nắm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Buông tay!” Ngay sau đó, hắn giật lại vạt áo của mình, hất tay Cố Ngọc Dao còn đang định tóm lấy mình ra.
Hạ Bình Chu mất sạch kiên nhẫn, đứng lên khỏi trường kỷ, cúi đầu sửa sang lại vạt áo bị kéo nhăn nhúm.
“Hạ Bình Chu! Sao ngươi lại biến thành thế này? Ta thừa nhận, mẫu thân ta đúng thật là có sai lầm thế nhưng giờ bà ấy cũng đã bị cha ta bỏ, đã thành ni cô rồi, ngươi còn gì chưa hài lòng nữa? Ngươi không hài lòng thì cứ nói thẳng ra với ta là được, cần gì phải đối xử với ta như vậy? Trong mắt Hạ gia các người ta có phải là một kẻ ngu ngốc, là của nợ hay không? Có phải các ngươi thấy hối hận vì đã cưới ta về nhà hay không?”
Tâm trạng Cố Ngọc Dao lúc này không ổn định, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hình ảnh Cố Thanh Trúc được Kỳ Huyên yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay, nàng ta càng cảm thấy mình bần tiện hơn cả ngọn rơm cọng cỏ, cảm xúc bộc phát nên mới nói những lời này với Hạ Bình Chu.
Hạ Bình Chu sửa sang lại xiêm y chỉnh tề rồi lập tức rời khỏi phòng. Hắn không muốn nhìn loại đàn bà đanh đá chợ búa như Cố Ngọc Dao thêm một chút nào nữa. Nơi này là Cố gia, hắn không thể cãi cọ với nàng ta, nếu đã không thể cãi cọ thì hắn cũng không thể dây vào nàng ta, chỉ có thể né tránh. Trước khi ra khỏi phủ, mẫu thân đã dặn dò cả trăm lần, khi ở Cố gia nhất định phải giữ hình tượng cho Hạ gia, không thể để người của Cố gia chê cười, thế nên Hạ Bình Chu vẫn luôn nhẫn nhịn, bao gồm các lúc hắn nghe được Cố Ngọc Dao nói những lời không hay về Hạ gia, hắn cũng không thể hiện bất kỳ sự bất mãn nào.
Hắn cảm thấy mình làm như vậy đã là giữ thể diện cho Cố Ngọc Dao lắm rồi, ai ngờ nàng ta không chỉ không cảm kích mà còn bảy ra cái vẻ hung dữ đó, thấy mà phiền lòng.
“Không được đi.”
Cố Ngọc Dao đang nổi nóng, dù thế nào cũng phải làm ra nhẽ với Hạ Bình Chu cho bằng được mới thôi. Nàng ta phải chất vấn hắn xem có phải hắn đã hối hận khi cưới mình hay không, có phải hắn ghét mình hay không. Nhất định nàng ta phải để Hạ Bình Chu cho mình một câu trả lời thỏa đáng, nếu không nàng ta làm sao tiếp tục cuộc sống này đây.
Cố Ngọc Dao chăn đường Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu nhắm hai mắt, từ hàm răng nghiến chặt rít ra một câu:
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta chẳng muốn làm gì cả, ta chỉ muốn hỏi ngươi rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào. Cố Ngọc Dao ta có chỗ nào không xứng với Hạ Bình Chu ngươi mà khiến ngươi ghét bỏ ta như vậy? Lúc trước ngươi đâu có đối xử với ta như thế. Vì sao? Vì sao chưa qua bao lâu mà ngươi đã thay đổi rồi?”
Cố Ngọc Dao vội vàng muốn biết đáp án.
Hạ Bình Chu cố nén giận, lạnh lùng đáp trả một câu: “Ta vì cái gì mà thay đổi, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?” Vẻ mặt cau có chất vấn hắn của Cố Ngọc Dao không hề đẹp chút nào, Hạ Bình Chu cảm thấy lúc trước mình đúng là bị mù, sao có thể không nhìn thấu bản chất của nàng ta cơ chứ.
“Ta không biết. Ngươi phải nói rõ ràng với ta mới được. Hôm nay ngươi đem tất cả nói hết ra, ngươi nói xem, Cố Ngọc Dao ta có lỗi với Hạ Bình Chu ngươi ở điểm nào?”
Cố Ngọc Dao cảm thấy mình ấm ức muốn phát điên rồi. Vì sao mà nàng ta phải chịu sự đối xử như thế này. Thái độ của Hạ Bình Chu lúc này so với trước lúc thành thân với nàng thật là “một trời một vực”, nàng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân thực sự.
“Được, nếu như hôm nay ngươi đã muốn biết, vậy thì ta đây nói cho ngươi biết. Cố Ngọc Dao, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết những chuyện tốt mà mẫu thân ngươi đã làm. Mẫu thân ngươi đem tên người trên hôn thư từ ‘Cố Thanh Trúc’ đổi thành tên ngươi. Hai mẹ con các ngươi đã tính toán rất kỹ càng, uổng cho ta còn tưởng rằng ngươi là một người con gái hiền thục đoan trang, có học thức hiểu lễ nghĩa, thế nhưng ngươi cũng không tự nhìn lại mình xem ngươi đã làm ra những chuyện gì. Ngươi nhìn cái bụng ngươi mà xem, nhìn lại dáng vẻ của ngươi lúc này mà xem, thế mà ngươi còn dám hỏi vì sao ta lại thay đổi. Ngay từ đầu ngươi đã lừa gạt ta, giờ lại muốn ta chân thành với ngươi, buồn cười làm sao.”
Bữa trưa Hạ Bình Chu đã uống một ít rượu, tâm trạng không tốt, hắn vốn không định cãi cọ với Cố Ngọc Dao nhưng nàng ta hung dữ đanh đá, khiến hắn khó có thể nhẫn nhịn, đã vậy chẳng thà đem tất cả những lời trong lòng nói ra chẳng phải tốt hơn sao.
Cố Ngọc Dao bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn, liền đáp trả: “Thế nên Hạ Bình Chu, ngươi là tức giận mẫu thân ta đã đổi hôn thư của Cố Thanh Trúc thành của ta sao? Ngươi cảm thấy ta thua kém Cố Thanh Trúc phải không? Cưới ta là ngươi thiệt thòi có phải không?”
Hạ Bình Chu nhíu mày, nói: “Ngươi đừng càn quấy nữa, ta nói như vậy khi nào?”
“Tuy rằng ngươi không nói như vậy nhưng trong đầu ngươi nghĩ như vậy. Ta còn tự hỏi sao ngươi lại đối xử với ta lạnh nhạt như vậy, hóa ra vì trong lòng ngươi còn đang oán hận ta đã phá hỏng nhân duyên của ngươi và Cố Thanh Trúc, có phải hay không? Có phải ngươi thích Cố Thanh Trúc không? Nàng ta xinh đẹp hơn ta phải không? Cuối cùng ngươi cũng đã nói thật lòng. Ta không ngờ Hạ Bình Chu ngươi thế mà lại là tên xấu xa đến mức này.”
Cố Ngọc Dao ôm lấy bụng, cảm giác như giác quan thứ sáu của mình được khai mở, hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Hạ Bình Chu, muốn vạch trần tất cả trước mặt hắn.
Hạ Bình Chu bị nàng ta nói trúng “tim đen”, sắc mặt lập tức thay đổi, không còn lựa lời mà nói nữa: “Nói hươu nói vượn cái gì thế? Ta có từng nói như vậy sao? Ta là đang nói ngươi! Dù cho không có chuyện bức hôn thư đó, Cố Ngọc Dao ngươi cũng chẳng phải loại con gái tốt đẹp gì. Ngươi cho rằng là ta muốn cưới ngươi sao? Nếu không phải vì phụ thân cùng huynh trưởng bắt ép ta phải một lòng một dạ với ngươi tới già, ngươi cho rằng với hành vi không giữ trong sạch của ngươi mà có thể bước vào cửa Hạ gia được sao? Đừng nghĩ mình giỏi giang lắm.”
“Ngươi nói cái gì? Hạ Bình Chu, ngươi điên rồi phải không? Những lời này mà ngươi cũng dám nói ra sao? Có bản lĩnh thì ngươi lặp lại lần nữa cho đứa trẻ trong bụng ta nghe. Ta vì ngươi mà sinh con đẻ cái, thế mà ngươi lại vô tình vô nghĩa như vậy… Ta thật đúng là mắt mù mới giao bản thân mình cho ngươi.”
Cố Ngọc Dao chỉ vào mặt Hạ Bình Chu, tức giận mắng, muốn dùng đứa trẻ trong bụng để khiến Hạ Bình Chu cảm thấy áy náy, thế nhưng ai ngờ Hạ Bình Chu chỉ liếc nhìn bụng nàng một cái rồi cười lạnh, nói:
“Hừ, đứa trẻ trong bụng ngươi sao? Ta làm sao biết được cái thứ trong bụng ngươi là con của ai? Cái thai trong bụng ngươi đã hơn bốn tháng, ngươi gả vào Hạ gia mới chỉ hơn một tháng mà thôi. Còn dám nhắc đến đứa trẻ sao? Đây cũng là Hạ gia chúng ta ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’, không muốn nói thẳng ra mà thôi.”
Hạ Bình Chu đem tất cả những điều chôn giấu trong lòng nói thẳng ra. Nếu không phải vì Cố Ngọc Dao bức ép quá đáng, hắn cũng không đến mức thốt ra những lời tuyệt tình như vậy, thế nhưng Cố Ngọc Dao lại quá mức làm càn, chuyện đã đến nước này cũng không sửa đổi sai lầm của bản thân, ngược lại cứ làm khổ người khác không buông, tìm mọi cách đổ lỗi lên đầu hắn.
Cố gia vì một Tần thị mà hại Hạ gia thật thê thảm, Hạ gia lấy ơn báo oán, không so đo chuyện của hồi môn thiếu hụt, vẫn giữ Cố Ngọc Dao ở lại Hạ gia làm Nhị thiếu phu nhân, không những thế còn mời mama quản giáo từ trong cung ra để dạy nàng ta về quy củ của thế gia danh môn. Nàng ta không cảm kích thì thôi đi, còn ngồi trước mặt Cố gia lão phu nhân cùng Cố Thanh Trúc nói những lời chẳng ra sao về Hạ gia, nói như thể Hạ gia âm hiểm xảo trá, cố ý ức hiếp nàng ta vậy.
Không bàn đến những chuyện khác, thế nhưng ngay cả Cố Thanh Trúc vốn bị bên ngoài gièm pha là ả đàn bà đanh đá thiếu hiểu biết mà còn hiểu được muốn mời một vị mama quản giáo về phủ để dạy quy củ phải trả một cái giá lớn nhường nào, vậy mà Cố Ngọc Dao được xưng là tài nữ học rộng biết nhiều đây lại không chịu hiểu, nói Cố gia đối với nàng ta không tốt, ngược lại còn chê trách Hạ gia khắt khe với nàng ta. Cứ thế so sánh, ai hơn ai kém vừa nhìn là thấy rõ.
Hạ Bình Chu thực sự hối hận, hối hận vì lúc trước đã tin lời Tần thị, bị một ả đàn bà như Cố Ngọc Dao quyến rũ.
“Hạ Bình Chu!” Cố Ngọc Dao điên cuồng hét lên, hơi thở cũng dồn dập. Nàng ta gào thét: “Ngươi có còn đang nói tiếng người không? Đứa trẻ trong bụng ta là của ai, bản thân ngươi không biết hay sao? Lúc ngươi dụ dỗ ta trao thân cho ngươi, sao ngươi không nói những lời này? Bây giờ ta đã gả cho ngươi rồi, ngươi lại nói với ta như vậy sao? Cố Ngọc Dao ta đã làm gì có lỗi với ngươi chứ? Từ đầu tới cuối ta chỉ có một người đàn ông là ngươi, vậy mà ngươi lại nói với ta như vậy, ngươi có còn lương tâm hay không? Heo chó súc sinh còn biết bảo vệ thê tử che chở con cái, Hạ Bình Chu ngươi không lẽ còn không bằng heo chó hay sao?”
Hạ Bình Chu nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp bị tiếng gào thét của Cố Ngọc Dao làm đông đặc rồi. Đủ loại ngôn từ ô uế phát ra từ miệng Cố Ngọc Dao khiến cho hắn khó có thể chịu nổi, vội vàng mở cửa phòng, không thèm ngoái đầu lại cứ thể xông ra ngoài. Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa. Hắn cũng từng nghĩ tới cuộc sống vợ chồng hòa thuận, thế nhưng hôn nhân của hắn ngay từ đầu đã bị Tần thị và Cố Ngọc Dao phá hỏng rồi. Hai người đó sấn tới, buộc hắn phải chấp nhận, bây giờ lại tới lượt đứa trẻ khiến cả Hạ gia canh cánh trong lòng kia nữa. Hạ Bình Chu tự thấy bản thân đã rất kiên nhẫn với Cố Ngọc Dao, nàng ta không biết ơn thì thôi, lại còn chửi mắng hắn như hạng đàn bà đanh đá ngoài chợ. Hạ Bình Chu nhắm mắt lao thẳng ra bên ngoài, bước ra khỏi cửa lớn Cố gia, cưỡi lên một con ngựa, quyết đoán bỏ rơi Cố Ngọc Dao, rời khỏi Cố gia.
Cố Ngọc Dao chạy theo Hạ Bình Chu tới cửa viện, ấm ức òa khóc nức nở.
Lời của tác giả:Cố Ngọc Dao tuy rằng đáng ghét nhưng đúng ta nàng ta đã vớ phải một kẻ rác rưởi! Mà kẻ rác rưởi như vậy từ xưa đến nay lại chẳng hề hiếm thấy.
Lời của editor:Như trên.