Editor: HannahBa ngày sau khi thành thân, theo tục lệ tân lang tân nương phải về nhà mẹ đẻ của tân nương.
Kiếp trước Cố Thanh Trúc về nhà một mình, kể từ sau khi Kỳ Huyên biến mất trong đêm tân hôn vẫn chưa từng xuất hiện trở lại. Kỳ Chính Dương phái hơn trăm người đi tìm cũng không thể lôi chàng về trước ngày nàng về nhà mẹ đẻ. Kỳ Chính Dương từng đề nghị cử một người thay mặt ông tới Cố gia giải thích rõ ràng nhưng lại bị Cố Thanh Trúc từ chối. Khi ấy nàng cảm thấy vốn là do nàng cưỡng ép Kỳ Huyên cưới mình, Kỳ Huyên không bằng lòng cũng là hợp tình hợp lý thôi, nàng cũng không cần vì chuyện nhỏ này mà để Kỳ Chính Dương gánh đỡ cho mình, chỉ có thể tự mình gánh trách nhiệm, đem theo lễ vật của Kỳ gia, một thân một mình quay lại Cố gia.
Việc nàng một mình trở về nhà mẹ đẻ trở thành đề tài “trà dư tửu hậu” của mọi người trong suốt một thời gian dài, thế nhưng Cố Thanh Trúc không để bụng. Để có thể tự mình đạt được thứ mình muốn ắt phải trải qua nhiều khó khăn gian khổ.
Mà đến kiếp này, tuy rằng có Kỳ Huyên đi cùng nhưng Cố Thanh Trúc lại thà rằng mình đi một mình.
Bọn họ ngồi trong xe ngựa, Cố Thanh Trúc liếc nhìn Kỳ Huyên ngồi bên cạnh, vết cào trên cổ chàng thật ngứa mắt. Đây thành quả của việc Kỳ Huyên làm loạn chiều hôm qua, bị Cố Thanh Trúc cào mấy vết tạo thành vết thương mờ ám này, khiến người ta có thể miên man liên tưởng không thôi.
Xe ngựa dừng trước cửa Cố gia, Cố Tri Viễn đã được báo tin, đứng đón ngay ở cửa. Sau khi xe ngựa dừng lại, Cố Thanh Học liền cười tủm tỉm tới dẫn ngựa cho họ, sau đó đứng bên cạnh xe ngựa, chờ Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc xuống xe.
Kỳ Huyên xốc rèm xe, nhìn thấy Cố Thanh Học. Cố Thanh Học do dự một thoáng rồi thoải mái gọi Kỳ Huyên: “Tỷ phu.”
Một tiếng “anh rể” này có thể khiến Kỳ Huyên trong lòng lâng lâng. Chàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, xoay người đỡ Cố Thanh Trúc bước xuống. Cố Thanh Trúc bước ra, vốn định để Cố Thanh Học đỡ mình, thế nhưng vừa đưa tay ra đã bị Kỳ Huyên chặn lại, nắm lấy tay chàng.
Sau khi đỡ Cố Thanh Trúc xuống xe, bọn họ đi tới bậc thềm Cố gia, nhìn thấy Cố Tri Viễn, hai người hành lễ với ông. Hôm nay Cố Ngọc Dao cũng về nhà, dẫn theo cả Hạ Bình Chu, mấy người bọn họ liền chào hỏi. Cố Tri Viễn vừa tươi cười vừa dẫn họ vào phủ, đi thẳng tới Tùng Hạc Viên của Trần thị.
Kỳ Huyên dâng lễ vật lên, rồi được mời ngồi. Cố Tri Viễn nhìn chỗ lễ vật được đưa vào nườm nượp, khách khí nói:
“Các con trở về là tốt rồi, hà tất phải mang theo nhiều lễ vật như vậy.”
Kỳ Huyên nhìn về phía Cố Thanh Trúc, nắm lấy tay nàng, liếc mắt đưa tình rồi nói: “Đây là nhà mẹ đẻ của Thanh Trúc, đương nhiên phải làm vậy rồi.”
Cố Thanh Trúc lặng lẽ véo lòng bàn tay của Kỳ Huyên, ra dấu cho chàng để ý một chút.
Cố Tri Viễn nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người họ, thấy con gái vẻ mặt thẹn thùng, liền biết con rể đối với nàng rất tốt. Hai ngày nay, tâm trạng Cố Tri Viễn xuống dốc cực kỳ, từ sau khi bị Cố Thanh Trúc nói thẳng vào mặt rất nhiều điều, ông ta thực sự như rơi vào sự rối loạn mê mang.
Ban đầu, thần trí ông ta bị sự tức giận xâm chiếm thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta lại cảm thấy những điều Cố Thanh Trúc nói rất có lý, đặc biệt là đối với Thẩm thị, ông ta đúng là không nên oán hận bà. Thẩm thị tuy rằng mạnh mẽ nhưng mọi việc liên quan đến ông ta đều được bà sắp xếp chu toàn. Ông ta không nên chỉ nhìn vào sự vô lễ của Thẩm thị mà xem nhẹ những thành quả mà bà làm ra.
Cố Ngọc Dao cùng Hạ Bình Chu ngồi cùng nhau, bụng nàng ta giờ đã lộ rõ. Hôm nay nàng ta phải mượn cớ Cố Thanh Trúc về thăm nhà mẹ đẻ để xin Đoàn thị đồng ý cho mình về nhà một chuyến. Những ngày tháng ở Sùng Kính Hầu phủ học quy củ đối với nàng ta thực sự quá gian nan, mỗi khi nghĩ tới nàng ta thực sự chỉ muốn khóc. Nếu là thường ngày thì thôi đi, giờ nàng ta đang bụng mang dạ chửa, tuy rằng không ai bắt nàng ta phải làm cái gì mệt nhọc bẩn thỉu nhưng ngày nào cũng phải học lễ tiết, thậm chí còn học cả nữ giới, nữ đức, chương trình học thật sự quá buồn tẻ nhạt nhẽo.
Khó khăn lắm mới được về nhà, Cố Ngọc Dao muốn xem xem tình hình của Cố Thanh Trúc thế nào. Với xuất thân của Cố Thanh Trúc, gả đến Võ An Hầu phủ ắt hẳn tình hình phải không tốt bằng nàng ta mới đúng. Quy củ của Võ An Hầu phủ so với Sùng Kính Hầu phủ chắc chắn còn phải nhiều hơn, dù cho nàng có được Võ An Hầu thế tử yêu quý nhưng vợ chồng Võ An Hầu hẳn là cũng không bao dung với nàng chứ. Thế nhưng hiện giờ có thể thấy được, Cố Thanh Trúc vừa rạng rỡ vừa thoải mái, đâu có vẻ gì không được như ý đâu.
Võ An Hầu thế tử cũng thật là, trong mắt trong tim đều chỉ có Cố Thanh Trúc, chỉ một cái liếc mắt nhìn sang người khác cũng không muốn. Trái lại phu quân của Cố Ngọc Dao là Hạ Bình Chu đừng nói là liếc mắt đưa tình với nàng ta, bây giờ ngay cả đỡ nàng ta còn không chịu đỡ. Hai người họ ngồi cạnh nhau mà hắn chỉ ngả người sang phía bên kia, cứ như sợ phải đụng vào người nàng ta vậy.
Mấy người bọn họ ngồi trong sảnh trò chuyện một lúc rồi Cố Tri Viễn bảo Cố Thanh Học dẫn Kỳ Huyên vào thư phòng ngồi, để Trần thị được nói chuyện riêng với cháu gái Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Học xung phong nhận nhiệm vụ dẫn đường cho Kỳ Huyên. Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc rồi mới đứng dậy đi theo Cố Thanh Học cùng Cố Hành Chi đi về phía thư phòng. Cố Tri Viễn lại mời Hạ Bình Chu cùng đi.
Cánh đàn ông đều đi tới thư phòng, chỉ còn lại Trần thị cùng hai chị em Cố Thanh Trúc, Cố Ngọc Dao và Ngô mama ở lại hầu hạ. Trần thị nhìn Cố Thanh Trúc, hạ giọng hỏi:
“Thế tử đối với con có tốt không?”
Cố Thanh Trúc liếc nhìn Cố Ngọc Dao mặt không biểu cảm, khẽ mỉm cười với Trần thị, đáp: “Khá tốt ạ.”
Trần thị yên tâm gật đầu, nói: “Ta đã nói gì nào, Kỳ thế tử là ‘rồng phượng trong đám người’, ngài ấy đã thích con thì nhất định sẽ đối xử tốt với con. Bây giờ con đã thấy hối hận chưa?”
Cố Thanh Trúc biết Trần thị có ý nói rằng, trước đây nàng không chịu gả cho Kỳ Huyên mà muốn gả cho Tống Tân Thành, giờ Kỳ Huyên đối với nàng không tệ, có hối hận vì khi trước đã không chịu gả hay không.
Chuyện giữa nàng và Kỳ Huyên người ngoài không hiểu, Cố Thanh Trúc cũng không cách nào giải thích, chỉ có thể cười cười cho qua. Trần thị chỉ cho rằng nàng đang thẹn thùng nên không hỏi thêm.
Cố Ngọc Dao ngồi bên cạnh lên tiếng: “Tỷ tỷ được gả cho nhà tốt như vậy sao có thể hối hận được. Còn muội muội đây giờ ngày nào cũng sống trong cảnh ‘nước sôi lửa bỏng’, có muốn hối cũng không kịp.”
Cố Thanh Trúc cùng Trần thị cùng nhìn về phía nàng ta, bỗng nhiên có bóng người lướt qua bên ngoài cửa. Hạ Bình Chu từ bên ngoài đi vào, chắp tay hành lễ với Trần thị sau đó liếc nhìn Cố Ngọc Dao, đi về phía mình ngồi khi nãy, cầm lấy chiếc quạt mình đánh rơi lên.
Cố Ngọc Dao lẩm bẩm một câu “Xui xẻo quá”, cũng không biết Hạ Bình Chu có nghe thấy những lời nàng ta vừa nói hay không.
Không để tâm tới sự hiện diện của người nhà mẹ đẻ mà nói xấu nhà chồng, đây không phải là hành vi đứng đắn gì.
Trần thị nhìn cảnh này, lặng lẽ thở dài: “Con đó, nhiều lúc nói chuyện phải để ý một chút. Nói năng không lựa lời không có lợi gì cho con đâu.”
Trong lòng Cố Ngọc Dao vốn đã khó chịu, thấy Trần thị trách cứ mình thì càng thêm cáu kỉnh, giọng điệu cũng nóng nảy hơn nhiều:
“Vì sao lão phu nhân chỉ đổ lỗi cho mình con. Hạ gia thực sự đối xử với con không tốt mà, chẳng lẽ bọn họ đối với con không tốt mà con còn phải nén giận, ra ngoài nói bọn họ đối với con rất tốt hay sao?”
“Không phải không cho con nói, mà bảo con quan sát rồi hãy nói. Hơn nữa Hạ gia đối với con có gì không tốt nào? Ta nghe nói Hầu phu nhân còn mời một vị mama quản giáo từ trong cung về phủ để dạy con quy củ, tuy rằng người hầu hạ bên cạnh con đều đã bị đuổi về nhưng chẳng phải Hầu phu nhân cũng đã sắp xếp mấy tỳ nữ hầu hạ con hay sao? Con nói năng hành xử không thể quá khắc nghiện, phải biết thức thời mới được.”
Trần thị nói chuyện với Cố Ngọc Dao cũng không hề khách khí. Đứa trẻ này tử nhỏ đã được Tần thị nuôi dưỡng, có đọc ít sách vở nhưng đạo lý lại không hiểu, không biết cách đối nhân xử thế, khi gặp chuyện gì cũng chỉ biết càu nhàu cáu kỉnh mà không tự nhìn lại bản thân. Tính cách như vậy khi ở nhà được nhà mẹ đẻ nuông chiều thì không sao, thế nhưng bây giờ nàng ta đã về làm dâu nhà người ta, nếu còn không hiểu đạo lý thì chỉ thiệt thân.
Đối với sự khuyên bảo tận tình của Trần thị, Cố Ngọc Dao lại không hiểu được, cảm thấy Trần thị cũng ức hiếp mình, làm nàng ta chịu cảnh “trên đe dưới búa”, hai mắt đỏ lên, ấm ức nói:
“Con không thức thời như thế nào cơ, không hiểu đạo lý như thế nào cơ? Nếu mẫu thân con còn ở đây, bà ấy nhất định không để con phải chịu ấm ức như thế này. Hạ gia tốt với con chỗ nào, rõ ràng là lôi một con quỷ cái từ trong cung ra đòi lấy mạng con. Cả phủ từ trên xuống dưới, ngay cả đứa tiểu thư mới 7-8 tuổi kia còn không phải đi theo mama quản giáo học quy củ thì sao lại đến lượt con? Sao họ cứ bắt con phải học quy củ? Con đã mệt mỏi rồi mà ngày nào cũng phải học cái này cái kia, lão phu nhân đã không thông cảm còn làm khó con nữa.”
Cố Ngọc Doa vừa nói vừa khóc, Trần thị tuy rằng có lý nhưng cũng không nói nên lời. Đứa trẻ này tính cách đã như vậy, có trách mắng nàng ta thêm cũng vô dụng, chỉ có thể trông chờ nàng ta tự mình suy xét cẩn thận.
“Ngươi có biết mời một vị mama quản giáo về phủ phải tốn bao nhiêu tiền không?” Cố Thanh Trúc vừa uống trà, vừa hỏi Cố Ngọc Dao còn đang sướt mướt.
Cố Ngọc Dao sụt sịt mũi, không muốn nói chuyện với Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Lương bổng mỗi tháng của một vị mama quản giáo có thâm niên trong cung là ba trăm lượng bạc ròng. Vị mama tới dạy cho ngươi trên đầu mang phục sức bằng bạc, đây là phục sức của mama quản giáo cấp cao, thâm niên càng lâu thì càng khó mời. Sùng Kính Hầu phủ muốn mời bà ấy ra ngoài cung nhất định phải xin phê duyệt của Đình Uý Tư, Nội Vụ Phủ, còn cần phải được quý nhân trong cung cho phép, khoản tiền phải chi cũng không ít. Muốn mời bà ấy ra khỏi cung thì tiền lương trả hàng tháng phải cao hơn so với bổng lộc trong cung, còn phải dành một viện riêng chuyên dụng cho vị mama này. Ngươi cảm thấy Hạ gia bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ là để trêu chọc ngươi, đòi mạng ngươi hay sao?”
Cố Thanh Trúc để tách trà trong tay xuống, ung dung nói tiếp:
“Nếu thật sự muốn trêu chọc ngươi, lấy mạng ngươi thì có rất nhiều cách, không cần tốn nhiều công sức như vậy. Nếu ta là người thì sẽ ngoan ngoãn học quy củ từ vị mama quản giáo kia. Thứ mà mama quản giáo trong cung có thể dạy ngươi có rất nhiều, chỉ cần ngươi muốn học, cái gì bà ấy cũng có thể dạy. Ngươi đang mang thai, học càng nhiều sẽ càng tốt cho đứa trẻ trong bụng, oán thán cũng không thể làm thay đổi cuộc sống của ngươi được đâu.”
Nói một tràng dài như vậy, Cố Ngọc Dao cũng quên cả khóc, nhíu mày rồi nhìn vẻ mặt ung dung điềm nhiên của Cố Thanh Trúc, dường như muốn nhìn thấy sự mỉa mai cùng đắc ý khi thấy người khác gặp họa trên mặt nàng. Cố Thanh Trúc đang khuyên nàng ta sao? Dùng cách này?
Trần thị cũng ngẩn người, liếc nhìn Ngô mama đứng bên cạnh, không ngờ Cố Thanh Trúc lại biết tường tận về chuyện của mama quản giáo trong cung đến vậy.
Cố Ngọc Dao im lặng một lúc, cúi đầu, giọng điệu vẫn oán hận như trước: “Hừ, ngươi nói thì dễ lắm. Nếu ngươi phải sống cuộc sống đầy áp lực của Hạ gia, để xem ngươi còn có thể nói những lời như vậy được hay không.”
Thực ra Cố Ngọc Dao cũng biết mình chỉ đang nói lời giận dỗi, thế nhưng nàng ta quá uất ức. Cuộc sống sau hôn nhân so với những điều nàng ta từng mơ mộng quả thực khác biệt một trời một vực. Nàng ta mong muốn được gả tới Hạ gia làm thiếu phu nhân, thế nhưng Hạ gia bây giờ lại coi nàng ta là một kẻ ngu ngốc không biết gì, ghét bỏ nàng ta đủ điều.
“Trên đời làm gì có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy. Ngươi đã gả tới Hạ gia thì phải hòa nhập với cuộc sống ở Hạ gia, cứ một mực trốn tránh chối bỏ như vậy, đến cuối cùng người khó chịu cũng chỉ có ngươi chứ không phải ai khác.”
Cố Thanh Trúc nói một câu cuối cùng, còn việc Cố Ngọc Dao có suy xét kỹ càng hay không lại không phải là việc mà nàng có thể khống chế.
“Tam cô gia, sao ngài lại đứng bên ngoài?”
Giọng nói của Hương Bình vang lên từ bên ngoài khiến những người ngồi bên trong đều giật mình. Hạ Bình Chu thế mà lại ở bên ngoài nghe lén? Xem ra những điều Cố Ngọc Dao nói đều đã bị hắn nghe được rồi.