Editor: HannahCố Thanh Trúc trước giờ tửu lượng không tốt cũng không thích uống rượu, vừa uống một ngụm này đầu lưỡi đã nóng rát. Nàng nhíu mày, cố gắng nuốt xuống, cảm thấy từ cổ họng tới dạ dày như bị bỏng, hơi rượu xộc lên khiến hai mắt như muốn phát ra tia lửa.
Kỳ Huyên đặt chén rượu trong tay Cố Thanh Trúc xuống bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm. Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng rồi quay đi, không dám đối diện tiếp, ánh mắt hướng ra phía sau chàng, chỉ vào trường kỷ rồi nói:
“Tối nay ta ngủ ở đây, ngươi ngủ bên trong.”
Cố Thanh Trúc cảm thấy vẫn cần phải đem chuyện này nói cho rõ ràng trước, tránh để cho Kỳ Huyên chờ mong. Tuy rằng hai người đã thành thân nhưng đây hoàn toàn ý muốn từ một phía của Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc cũng không cam tâm tình nguyện, thế nên muốn nàng chung chăn gối với Kỳ Huyên nhưng một thê tử bình thường là chuyện nàng không thể làm được.
Kỳ Huyên đi tới bên cạnh trường kỷ mà nàng vừa chỉ, nhìn một hồi rồi xoay người ngồi xuống, hai tay chống mép giường, hai mắt do cơn say mà có vẻ hơi lờ đờ, chàng nở nụ cười có phần ma mị với Cố Thanh Trúc, nói: “Nàng định phân giường với ta mãi hay sao? Chúng ta cũng đã bái đường rồi, đã là phu thê thật sự, cứ phân giường ngủ thế này thì đáng thương cho ta quá.”
Dáng vẻ say rượu của Kỳ Huyên thực sự khác với thường ngày. Thường ngày chàng anh tuấn, phong trần lại có sự thanh cao không màng nữ sắc, thế nhưng sau khi say rượu, bất kể lời nói hay động tác đều lệch ra khỏi hình tượng thường ngày, từng cử chỉ đều giống như một công tử phong lưu, khiến người ta cảm thấy tuy rằng chàng đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt lại có điểm không thành thật, không biết đang vương vấn nơi nào.
Cố Thanh Trúc bị ánh nhìn chăm chú của chàng làm khó chịu, lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi thấy mình đáng thương thì ngày mai có thể nạp thiếp, nạp ai nạp bao nhiêu người đều tùy ý ngươi.”
Kỳ Huyên từ từ ngồi dậy nghiêm chỉnh, hình như đã tỉnh táo hơn một chút, nở nụ cười tự giễu rồi nói: “Nạp thiếp… Nàng nói thật hay là đang giận dỗi với ta?”
“Không có lời nào chân thật hơn câu nói này.” Cố Thanh Trúc buông tay thể hiện rõ quan điểm của mình.
Kỳ Huyên đứng lên, thở dài: “Ta lại chỉ muốn tin rằng nàng vẫn còn giận ta về chuyện nạp thiếp khi trước. Yên tâm đi, đời này bên cạnh ta chỉ cần có nàng là đủ, không cần người phụ nữ nào khác.”
Cố Thanh Trúc khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Thế sao? Nói vậy thì ngươi thật quá đáng thương rồi?”
Kỳ Huyên bị Cố Thanh Trúc dùng chính lời nói của mình mỉa mai chỉ đành ủ rũ sờ sờ mũi, bày ra dáng vẻ “cụp đuôi về chuồng”. Ngay lúc Cố Thanh Trúc buông lỏng cảnh giác, Kỳ Huyên bỗng giang tay ra, dùng một tay khiêng Cố Thanh Trúc lên vai đi thẳng vào gian trong, đặt nàng trên chiếc giường rải đầy táo đỏ đậu phộng cùng long nhãn. Sau lưng Cố Thanh Trúc bị cộm khiến nàng khẽ kêu lên. Kỳ Huyên bò lên giường, từ từ thả thay ra, vừa quay đầu lại suýt chút nữa đã bị Cố Thanh Trúc dùng chân đạp vào mặt, vội vàng tránh sang một bên, thuận thế bắt lấy chân nàng, nhanh hóng cởi giày và tất của nàng, vứt ra ngoài. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng của Cố Thanh Trúc cứ thế bị Kỳ Huyên nắm trong tay, Kỳ Huyên quỳ gối bên cạnh, nâng chân nàng lên, cố ý khiêu khích cắn lên mắt cá chân nàng.
Cố Thanh Trúc bị đau liền kêu lên, chân còn lại cũng đá vào người chàng, thế nhưng kết cục vẫn như vậy, giày tất đều bị cởi ra vứt ra ngoài. Kỳ Huyên kẹp hai chân Cố Thanh Trúc dưới nách, chậm rãi áp lại gần. Cố Thanh Trúc giơ tay đánh chàng nhưng chẳng khác gì đánh tảng đá, không những không đẩy được chàng ra mà còn tự làm đau tay mình. Nàng lặng lẽ lấy ngân châm trong tay áo nhưng Kỳ Huyên lại hiểu nàng rất rõ, nàng vừa ra tay, ngân châm đã bị Kỳ Huyên giành lấy. Vóc người chàng cao lớn, tay cầm ngân châm cắm lên khăn long phượng trải trên giường, cả người áp lại gần Cố Thanh Trúc, hai chân đè nặng lên nàng khiến nàng khó có thể nhúc nhích.
Kỳ Huyên cởi vạt áo của mình, động tác cực kỳ chậm dường như cố ý để Cố Thanh Trúc nhìn. Mái tóc Cố Thanh Trúc đen dài như thác đổ, từ lâu đã xõa xuống bên người. Hai mắt nàng trừng lớn, nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Kỳ Huyên hẳn đã vỡ vụn rồi. Chàng cởi áo khoác ngoài xuống, vứt ra ngoài sau đó đưa tay định cởi áo của Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc liều mạng giữ chặt lấy cổ áo, nghiêng người không để Kỳ Huyên thực hiện được ý đồ. Kỳ Huyên không cời được cổ áo liền bắt đầu gỡ đai lưng của Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc bị tấn công từ hai phía, không còn cách nào chỉ có thể móc ra đống táo đỏ cùng đậu phộng dưới chăn ném lên người Kỳ Huyên. Kỳ Huyên đưa tay ra đỡ, Cố Thanh Trúc phát hiện cách này thế mà lại có hiệu quả, ra sức lấy mấy thứ dưới chăn ném vào chàng. Kỳ Huyên dùng tay che trước mặt, không nhúc nhích để yên cho Cố Thanh Trúc ném. Một lúc sau, chỗ táo đỏ cùng đậu phộng mà Cố Thanh Trúc có thể với tới đều đã ném về phía Kỳ Huyên, dưới chăn không còn viên nào. Kỳ Huyên lúc này buông tay, Cố Thanh Trúc mới cảm nhận được hiểm nguy đang tới gần, rướn người muốn bỏ chạy nhưng lại bị Kỳ Huyên bắt lấy đè xuống.
Trong lúc Cố Thanh Trúc còn đang kêu gào, cố gắng tránh né, Kỳ Huyên đã dùng sức “công thành đoạt đất”, mồ hôi vã ra đầy đầu, một tay kéo vạt áo Cố Thanh Trúc. Đai lưng không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, áo khoác ngoài của Cố Thanh Trúc cũng bị ném đi. Nàng ôm hai tay quanh mình, thực sự rất muốn khóc, hung dữ nói với Kỳ Huyên:.
Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
“Ngươi… tên khốn kiếp! Dù cho ngươi chiếm được thân thể của ta cũng không có được trái tim ta.”
Cố Thanh Trúc cũng biết bây giờ nói những lời này cũng không có ích gì nhưng nàng đã không còn đường thoát, thành thân cũng đã thành thân rồi, giờ Kỳ Huyên có làm gì với nàng cũng là hợp tình hợp lý, ngoai trừ lời uy hiếp không mấy tác dụng này, Cố Thanh Trúc thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Kỳ Huyên đỡ phần lưng giãy giụa đến độ sắp gãy của nàng ngồi dậy, tóm lấy hai tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, cảm giác như cơ bắp toàn thân căng lên. Kỳ Huyên vẻ mặt hứng thú ngập tràn liếm môi, cố ý hạ giọng nói:
“Ta chỉ cần thân thể nàng, muốn trái tim nàng làm gì?”
Nói xong, chàng từ từ sáp lại gần Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc ngẩng đầu, vẻ mặt “thấy chết không sờn”, cắn môi cố gắng giữ sự kiên cường, tuyệt đối không thể khóc. Nàng tự nhủ Kỳ Huyên vốn chỉ là một tên khốn nạn không hơn không kém, căn bản không thể trông cậy gì vào hắn. Sau đêm nay, nàng càng có thể chắc chắn hơn về nhân phẩm của Kỳ Huyên.
Cố Thanh Trúc nhắm chặt hai mắt, tim đập nhanh tới mức như muốn vọt ra khỏi cổ họng, nàng chờ đợi hình phạt ập đến nhưng chờ một hồi lâu cũng không có tiếp xúc thân thể như dự đoán. Trong gian phát ra âm thanh kỳ lạ, Cố Thanh Trúc từ từ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt có vẻ rất hứng thú của Kỳ Huyên. Chàng cúi xuống nhìn nàng, không biết từ lúc nào đã lật chăn đệm lên, bắt đầu nhặt từng viên đậu phộng táo đỏ bên dưới ra vứt ra ngoài. Âm thanh kỳ lạ mà Cố Thanh Trúc nghe thấy lúc nãy chính là âm thanh của mấy thứ này bị rơi ra ngoài.
Cố Thanh Trúc chớp chớp mắt. Kỳ Huyên nhoẻn miệng cười, nói:
“Tuyệt đối đừng lời lỏng cảnh giác, đợi ta vứt hết mấy thứ này đi rồi sẽ chiếm lấy thân thể nàng.”
Giọng điệu rất dịu dàng, quỷ cũng biết chàng không thật sự có ý đó.
Tâm trạng căng thẳng của Cố Thanh Trúc hơi thả lỏng, Kỳ Huyên tách ra khỏi nàng, giũ giũ chăn đệm, từ đó rơi ra không biết bao nhiêu thứ. Kỳ Huyên dứt khoát để đống đó lên vải trải giường sau đó cuộn lại, vứt cả đám ra ngoài.
Phải dọn dẹp một hồi lâu mới chuẩn bị xong giường đệm sạch sẽ, Cố Thanh Trúc bị chàng bế qua ngồi một bên, trong lúc chàng dọn dẹp, ngoại trừ việc xuống giường, nàng có thể thoải mái làm gì cũng được.
Sau khi thu xếp chăn đẹm xong xuôi, Kỳ Huyên ngồi xuống bên mép giường, xốc một góc chăn lên, vỗ vỗ ra hiệu cho Cố Thanh Trúc, ý rất rõ ràng. Cố Thanh Trúc đắn đo không muốn lại gần, Kỳ Huyên cũng không tức giận, chỉ khẽ cười, dịu dàng nói với nàng:
“Ta chỉ đang chờ một cơ hội để cưỡng ép nàng thôi, nàng cũng phải cho ta một cơ hội đã chứ?”
Cố Thanh Trúc nhíu mày, trong lòng chửi bới một hồi sau đó kiên định không chịu nhúc nhích, chỉ vào trường kỷ bên ngoài, nói: “Ta thấy ta ngủ bên ngoài thì tốt hơn.”
Kỳ Huyên liên tục gật đầu: “Ta cũng cảm thấy đêm nay ngủ với nàng cũng tốt lắm.”
Nói xong chàng liền giả vờ bỏ về phía Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc cùng chàng giằng co một lúc, một giây ngay trước khi chàng nhanh tay muốn ôm lấy nàng, “con thỏ” lập tức nhích người, chui vào trong chăn. Cố Thanh Trúc rất gầy, một góc chăn cũng đủ để che phủ lên người nàng, nàng quay mặt về phía trong giường, quay lưng về phía Kỳ Huyên, nhìn dáng vẻ như sắp uất nghẹn rồi.
Kỳ Huyên thấy nàng như vậy, tay vén màn giường, nhặt một viên đậu phộng bắn ra, làm tắt ngọn nến trong phòng tân hôn.
Cố Thanh Trúc nhận thấy ánh nến đã tắt, hai mắt mở to nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì, khi tập trung có thể cảm nhận được nhất cử nhất động đằng sau lưng. Suy nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển thật nhanh, nếu Kỳ Huyên còn dám làm xằng làm bậy, nàng nhất định phải phế đi “nòi giống” của chàng.
Đợi một hồi lâu mà phía sau vẫn rất yên tĩnh, Cố Thanh Trúc còn cho rằng tối nay Kỳ Huyên cuối cùng cũng buông tay rồi, bỗng nhiên một cánh tay dài vòng qua eo nàng, không đợi nàng kịp có phản ứng, cánh tay này liền mạnh mẽ kéo nàng ra phía sau, để nàng nằm giữa giường, cho đến khi phía sau lưng cảm nhận được nguồn nhiệt nóng hừng hực mới dừng lại. Cả người Cố Thanh Trúc căng thẳng, cám giác cả người đã bị ôm chặt trong lồng ngực Kỳ Huyên trong khi cánh tay Kỳ Huyên trước sau vẫn dán chặt lên eo nàng, không hề có ý định buông ra. May là cũng chỉ ôm mà thôi, không có hành động thái quá nào khác.
Cố Thanh Trúc cảm thấy tư thế này quá thân mật, trong đầu đang nghĩ muốn tách ra thì từ phía sau đã vang lên một giọng nói mang theo vẻ đe dọa: “Còn nhúc nhích nữa ta lại kéo nàng về.”
Giọng điệu tràn đầy tính uy hiếp khiến Cố Thanh Trúc không thể không ngừng cử động. Hai thân thể áp sát vào nhau, trên người còn đắp chăn, Cố Thanh Trúc thấy nóng, người hơi giật giật, liền cảm nhận được người nằm cạnh liền thấy có gì không đúng.
Bên hông nàng dường như có thứ gì đó cộm lên, khi hiểu ra đó là cái gì, Cố Thanh Trúc sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nàng từ từ nhích chân, muốn tránh khu vực nguy hiểm này một chút.
“Nàng không muốn ngủ có phải không?” Giọng nói của Kỳ Huyên một lần nữa vàng lên. Bóng tối ập đến sau khi ngọn nến tắt đi giờ đã nhạt dần, hai mắt Cố Thanh Trúc đã có thể hình ảnh mờ mờ nhờ ánh trăng. Trong phòng rất yên tĩnh, giọng nói của Kỳ Huyên lại vang lên ngay bên tai, khiến nàng cực kỳ sợ hãi.
Cố Thanh Trúc biết mình đấu không lại chàng, chỉ có thể khẽ nói:
“Ta… ta nóng.”
Một hồi lâu sau Kỳ Huyên vẫn không nói gì, chỉ có “mối nguy hiểm” đằng sau lưng càng lúc càng lớn. Đến khi Cố Thanh Trúc đã sợ tới mức muốn đá chàng một cái rồi bỏ chạy, lòng bao dung của Kỳ Huyên lại trỗi dậy, tay hơi buông lỏng eo nàng ra. Cố Thanh Trúc tưởng rằng chàng đã buông tha mình, ai ngờ Kỳ Huyên chỉ hơi xốc cái chăn trên người họ, ngay sau đó cánh tay lại quay về chỗ cũ hơn nữa còn kéo lại gần chỗ khoảng cách ngắn ngủi mà Cố Thanh Trúc vừa tạo ra.