Editor: HannahCơ thể bị áp vào áo giáp sắc lạnh, cộm lên có phần khó chịu. Cố Thanh Trúc liền nói: “Ngươi làm gì vậy. Buông ra.”
Rời khỏi lồng ngực Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc thấy chàng vẫn nhìn mình chằm chằm có vẻ buồn bã, nàng thấy khó hiểu liền hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Kỳ Huyên không nói lời nào, Cố Thanh Trúc càng không thoải mái, nhớ tới lời mình vừa nói, không lẽ đã làm tổn thương lòng tự tôn của chàng rồi? Nhưng nghĩ lại, nàng đâu có nói gì quá đáng.
Cố Thanh Trúc xoa xoa cánh tay, do dự một lúc rồi mới chìa tay ra trước mặt Kỳ Huyên: “Làm đau tay rồi.”
Kỳ Huyên vội vàng nâng cánh tay nàng lên, không nói hai lời định vén ống tay áo, dọa Cố Thanh Trúc giật nảy mình, vội vàng rụt tay về: “Làm gì vậy?”
Nói xong nàng lại giấu tay mình ra sau lưng, không để Kỳ Huyên nhìn.
Kỳ Huyên không đành lòng thở dài: “Ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy, nàng để ta nhìn qua một chút xem có bị đỏ lên không.”
Nói rồi chàng định tóm lấy tay Cố Thanh Trúc nhưng nàng đã nhanh chân trốn đi, giãn khoảng cách với chàng rồi nói: “Không sao không sao. Ngươi mau vào trong ngồi đi.”
Lão Lưu đã đánh xe ngựa lại đây. Hồng Cừ rõ ràng muốn tạo cơ hội cho họ ở bên nhau nên ngồi bên ngoài thùng xe cùng lão Lưu. Trong xe chỉ còn lại hai người là Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên, bầu không khí rất ngượng ngùng.
Thấy Kỳ Huyên vẫn nhìn mình chăm chú không chớp mắt, Cố Thanh Trúc đành phải giải thích: “Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như thế, ta không sao mà. Chu gia tới rất kịp thời. Chẳng phải ngươi đang đi tuần thành sao?” Ngụ ý là ngươi không đi tuần thành đi còn ngồi trong xe cùng ta làm gì nữa.
Tuy rằng hai người đã từng thành thân một lần, hơn nữa còn sắp thành thân lần thứ hai, thế nhưng Cố Thanh Trúc vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với chàng. Kiếp trước nàng nằm mơ cũng khao khát tình cảm của Kỳ Huyên, đến kiếp này đột nhiên không muốn nữa.
“Ta phải đích thân đưa nàng về mới yên tâm.” Kỳ Huyên đúng là cảm thấy có chút thất bại. Khi Chu gia phát tín hiệu, chàng liền biết Cố Thanh Trúc gặp nguy hiểm, từ một nơi rất xa chạy tới, cũng không mong nàng sẽ cảm động, nhưng ít nhất cũng không ngờ nàng lại giữ khoảng cách xa vạn dặm với mình như thế này.
Cố Thanh Trúc quay đi không nói gì. Kỳ Huyên nhìn nàng chằm chằm một lúc, ánh mắt hướng về phía bàn tay đang siết lại thành nắm đấm đặt trên đầu gối, chàng liền đưa tay nắm lấy tay nàng. Cố Thanh Trúc muốn rụt tay lại nhưng đã bị chàng nắm lấy rất chặt, chỉ có thể tức giận trừng mắt với chàng, chuẩn bị sẵn tinh thần chỉ cần chàng tiến lại gần một bước, nàng lập tức sẽ dùng kim châm đâm chàng. May là Kỳ Huyên chỉ nắm tay nàng, cũng không có động tác nào khác.
Hai người ngồi trong xe ngựa không nói gì, xe ngựa xóc nảy một hồi, không bao lâu sau đã về tới cửa Cố gia.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Kỳ Huyên vẫn ngồi bên cạnh không nhúc nhích, Cố Thanh Trúc muốn ra ngoài phải đi vòng qua chàng, nếu chàng không tránh đường, nàng không cách nào đi ra được.
“Tiểu thư, thế tử, tới nơi rồi.” Giọng nói của Hồng Cừ vang lên từ bên ngoài xe.
Cố Thanh Trúc đáp lại: “Ta biết rồi.”
Sau đó nàng nhìn về phía Kỳ Huyên. Kỳ Huyên nhìn thẳng vào mắt nàng, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng:
“Mấy ngày này nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài. Chuyện hôm nay ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngày đón dâu, ta sẽ tới sớm một chút.”
Dặn dò xong mấy điều này, Kỳ Huyên buông tay Cố Thanh Trúc, khom người ra khỏi xe ngựa, đỡ nàng bước xuống, nhìn nàng chăm chú một hồi rồi mới xoay người rời đi.
Cố Thanh Trúc nhìn theo chàng, hít sâu một hơi rồi bước về phía phủ Cố gia.
*****
Thời gian hơn mười ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Về cơ bản, Cố Thanh Trúc đều nghe theo lệnh của Trần thị, sau khi tới Hạ gia thăm Cố Ngọc Dao, khi trở về vẫn luôn bận rộn không ngừng. Nào là thử y phục, thử trang điểm, ngày xuất giá phải dùng những cái gì, dùng như thế nào, tất cả những việc này đều có người tới chỉ dạy cho nàng. Mặc cho Cố Thanh Trúc liên tục nói với Trần thị rằng mình không cần những thứ này nhưng Trần thị vẫn lo ngày hôm đó sắp xếp không ổn thỏa nên một mực bắt Cố Thanh Trúc ngày nào cũng phải luyện tập.
Mấy ngày nay Cố Thu Nương cũng về phủ hỗ trợ. Kể từ sau khi Tần thị bị bỏ, Cố gia không còn chủ mẫu. Cố Tri Viễn kể từ sau khi nói chuyện rõ ràng với Cố Thanh Trúc ngày hôm ấy vẫn ngồi yên trong phòng, tuy rằng bệnh đã khỏi nhưng vẫn không muốn ra khỏi cửa, quản gia đưa tới cho ông ta y phục để mặc trong ngày thành hôn, ông ta cũng không có hứng thú mặc thử.
Trần thị có hơi lo lắng, hỏi Cố Thanh Trúc phải làm thế nào bây giờ nhưng Cố Thanh Trúc lại chỉ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết. Quan hệ hai cha con trước giờ đã không tốt lắm, Trần thị cũng không tiện yêu cầu Cố Thanh Trúc thỏa hiệp, nào có đạo lý để vãn bối đến làm hòa bao giờ. Thế nên, Cố Tri Viễn muốn làm gì, Trần thị cũng để mặc ông ta, không phản ứng nhiều.
Cố Thanh Học cũng vì muốn cõng Cố Thanh Trúc trong ngày xuất giá nên cũng nghiêm túc làm quen trước, cả ngày hào hứng luyện tập, đến tối còn chưa thỏa mãn, vui vẻ ngồi cạnh Cố Thanh Trúc uống trà, nói:
“Tỷ, ngày hôm đó đệ cõng tỷ ra ngoài, tỷ cứ yên tâm, đảm bảo vững vàng.”
Cố Thanh Học cắn một miếng điểm tâm, vỗ ngực cam đoan với Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc quay sang nhìn cậu, Cố Thanh Học thấy nàng như vậy, không khỏi nghi ngờ: “Tỷ, sao đệ có cảm giác như tỷ không vui thế?”
Hôn sự giữa Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên, ngoại trừ Cố Thanh Trúc, những người bên cạnh đều rất vui mừng.
“Mấy ngày này đệ ở bên ngoài có gặp người của Tống gia không?” Cố Thanh Trúc nhớ đến chuyện này liền hỏi Cố Thanh Học.
Cố Thanh Học sững người, để điểm tâm xuống, khẽ hỏi: “Tỷ, không phải tỷ vẫn còn nhớ thương người họ Tống kia chứ?”
Cố Thanh Trúc không nói gì, coi như thừa nhận. Giữa nàng và Tống Tân Thành vốn không có gì rõ ràng, vừa hôm trước, Tống Tân Thành còn nói với nàng hai người họ sẽ thử một lần, thế nhưng mới chỉ qua một đêm, Tống Tân Thành đã thay đổi quyết định cũng nhất định không nói rõ nguyên do. Cố Thanh Trúc muốn tới Tống gia tìm chàng nhưng sợ nếu mình tới lần nữa sẽ gây phiền toái cho chàng, thế nên vẫn gạt chuyện này sang một bên.
Lúc này nàng đã sắp gả đi, không thể không hỏi đến vấn đề này.
“Họ Tống kia có gì tốt chứ. Tỷ từ bỏ ý định đi thôi. Tống Tân Thành còn đỡ, không ra ngoài nói lung tung, có ai hỏi hắn cũng chỉ nói do mình có tật xấu. Thế nhưng người nhà Tống Tân Thành lại ra ngoài ‘nói hươu nói vượn’, nói bọn họ tới phủ từ hôn đều do lỗi của tỷ. Đệ đã nghe người khác mách lại mấy lần rồi.”
Tống Tân Thành vốn là người đàn ông có bản lĩnh nhưng người thân trong nhà lại chẳng ra sao, về điểm này Cố Thanh Trúc cũng biết, bởi nếu những người khác trong Tống gia có thể góp sức về sau Tống Tân Thành gánh vác Tống gia cũng không đến nỗi vất vả như vậy.
“Ta…” Cố Thanh Trúc hơi đắn đo rồi nói: “Ta muốn gặp huynh ấy một lần.”
Giữa nàng và Tống Tân Thành, nếu phân định rạch ròi thì chính là nàng trêu đùa với chàng trước. Nàng cho chàng hy vọng, thế nhưng đến giờ phút cuối cùng lại dùng cách thức tàn nhẫn nhất để cướp đoạt đi. Bất kể thế nào, Cố Thanh Trúc vẫn cảm thấy có lỗi với chàng.
Cố Thanh Học lại không hiểu, đáp: “Tỷ gặp hắn làm gì? Mấy ngày nữa tỷ sẽ thành thân rồi, có gặp cũng vô dụng thôi. Huống hồ thân phận của tỷ đã thay đổi, có rất nhiều người đang dõi theo tỷ chằm chằm, nếu để người khác bắt gặp tỷ cùng với Tống Tân Thành, chuyện này truyền tới tai Kỳ gia, tỷ bảo Kỳ gia sẽ làm gì đây? Tam tỷ ở Hạ gia sống thế nào, không lẽ tỷ cũng muốn một cuộc sống như thế ở Kỳ gia sao?”
Cố Thanh Trúc cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Cố Thanh Học lại tiếp tục thuyết phục nàng: “Tỷ đừng cho là đệ quan trọng hóa vấn đề, cũng đừng cảm thấy sức hút của mình quá lớn. Kỳ thế tử đối xử tốt với tỷ, đó là vì ngài ấy thích tỷ, nhưng dù có thích tỷ đi chăng nữa cũng không sẽ không bằng lòng để tỷ qua mặt ngài ấy mà đi gặp người đàn ông khác. Tỷ tin ta đi, ta cũng là đàn ông, ta hiểu tâm lý đàn ông.”
Cố Thanh Trúc nhìn Cố Thanh Học rồi bật cười, nói: “Đệ thì là đàn ông cái gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc ‘miệng còn hôi sữa’ thôi.”
Đối với đánh giá thấp của tỷ tỷ về mình, Cố Thanh Học cũng không thấy cần thiết phải tranh luận với nàng, nói tiếp: “Đệ là thằng nhóc ‘miệng còn hôi sữa’ thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà đệ không được coi là đàn ông? Những người lớn lên cùng với đệ như bọn Lý Tường, Triệu Khải đều đã có nha hoàn thông phòng, chuyện này có gì lạ đâu. Đàn ông bất kể già trẻ đều như nhau cả thôi. Lại nói, tỷ có phải ngốc hay không thế? Chẳng lẽ tỷ không nhận ra thằng nhóc Tống Tân Thành kia vì sao lại từ hôn với tỷ hay sao? Buổi sáng hắn tới từ hôn, buổi trưa Kỳ thế tử liền tới cầu hôn, dù là kẻ ngốc cũng hiểu ra. Tỷ còn cố ý đi gặp Tống Tân Thành chọc giận Kỳ thế tử làm gì chứ.”
Cố Thanh Trúc ngẫm lại cũng cảm thấy lúc này đi gặp Tống Tân Thành có chút không thích hợp. Nếu chọc giận Kỳ Huyên, Kỳ Huyên cũng sẽ không làm gì nàng, thế nhưng đối với Tống Tân Thành thì không chắc, đến lúc đó làm liên lụy tới Tống Tân Thành, trong lòng Cố Thanh Trúc lại áy náy.
“Nghe giọng điệu này của đệ, sau này nếu Kỳ Huyên ức hiếp ta, có thể trông cậy vào người đệ đệ nhà mẹ đẻ này tới giúp ta không đây? Nhát gan sợ phiền phức thế này mà.” Cố Thanh Trúc cố ý cãi lại Cố Thanh Học.
Cố Thanh Học lại ngang bướng phản bác: “Nói gì vậy. Đệ không muốn tỷ gặp Tống Tân Thành là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Đệ cảm thấy căn bản là không cần thiết, giờ tỷ gặp hắn có thể thay đổi được gì chứ? Đệ thừa nhận hắn là một người thật thà, thế nhưng không để hắn quên tỷ đi thì thôi, tỷ lại cố ý đi tìm hắn, nhắc hắn nhớ lại tỷ sắp gả cho người khác rồi, tân lang lại không phải là hắn, làm vậy chẳng khác gì rắc muối vào tim người ta. Sau khi tỷ cùng Kỳ thế tử thành thân, nếu ngài ấy ức hiếp tỷ, đệ chắc chắn đòi lại công bằng cho tỷ.”
Những lời này cũng có lý, khiến Cố Thanh Trúc không nhịn được nở nụ cười. Tình cảm Học đệ dành cho nàng, nàng biết, chỉ là nàng cố ý trêu chọc mà thôi. Kiếp trước quan hệ giữa hai người họ không hòa hợp lắm, sau khi biết tin Kỳ Huyên ức hiếp Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Học còn từng vì nàng mà đi tìm Kỳ Huyên náo loạn mấy lần, tuy rằng cũng không có tác dụng gì, lần nào cũng bị Kỳ Huyên đánh đuổi đi, thế nhưng ít nhất cậu cũng ra mặt, để Cố Thanh Trúc có thêm sự tự tin trong lòng. Vì vậy, nàng không hề lo lắng rằng kiếp này Cố Thanh Học sẽ đối xử không tốt với nàng.
Kỳ thực khi nghĩ tới Học đệ, Cố Thanh Trúc lại cảm thấy gả cho Kỳ Huyên không có gì không tốt, dù sao nàng cũng phải gả chồng, gả cho người khác chẳng thà gả cho Kỳ Huyên, tránh làm hại người khác. Nàng chỉ có thể tiếp tục ở bên chàng, ngoại trừ tâm lý có phần không thoải mái, những khía cạnh khác đều rất tốt, mà một trong số những khía cạnh đó lại liên quan đến Học đệ.
Thành tích thi ở thư viện của Học đệ lúc này không tệ, tiên sinh nói tới kỳ thi mùa thu năm sau, việc thi đồng sinh đối với cậu sẽ không thành vấn đề. Nếu Học đệ muốn theo con đường học văn thì chỉ cần có Kỳ Huyên ở đó, cậu sẽ càng có nhiều cơ hội phát triển.
Ngay từ đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ quá ngây thơ, xem nhẹ quyết tâm của Kỳ Huyên. Nếu sớm biết sẽ thế này, Cố Thanh Trúc đã không dây dưa với Tống Tân Thành, giờ thì hay rồi, dây dưa xong một hồi, nàng lại phất tay áo rời đi, cũng không biết Tống Tân Thành phải mất bao lâu mới có thể nguôi đi đau xót.
Trái lo phải nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn không quan tâm, Cố Thanh Trúc nghĩ nếu đã không thể gặp mặt nói chuyện, vậy thì viết một phong thư nhờ Học đệ mang ra ngoài cho huynh ấy là được. Nàng ít nhất cũng phải tạ tội với Tống Tân Thành vì hành động của Kỳ Huyên, Tống Tân Thành vốn không đáng bị đả kích như vậy.
Lúc này Cố Thanh Học muốn khuyên cũng khuyên không được. Cố Thanh Trúc đã tới bên bàn sách, viết liền hai trang giấy, thuật lại những việc này, thay mặt Kỳ Huyên tạ lỗi vì hành vi lỗ mãng đồng thời khuyên Tống Tân Thành đừng vì chuyện từ hôn mà áy náy, cố gắng làm nguôi đi nỗi buồn của chàng.