Editor: HannahCố Ngọc Dao trừng mắt với Cố Thanh Trúc một lúc lâu, dù tức giận nhưng vẫn không nói được lời nào. Cố Thanh Trúc chờ nàng ta một lúc rồi điềm nhiên nhún vai, nói: “Không có lời gì để nói thì thôi, đồ cũng đã đưa rồi, những điều cần nói đã nói xong, ta và Hồng Cừ đi đây, xem ra ngươi cũng rất bận.”
Nói xong, Cố Thanh Trúc liền xoay người, đúng lúc này Cố Ngọc Dao vội vàng gọi nàng: “Khoan đã.”
Cố Thanh Trúc dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cố Ngọc Dao do dự một lát mới nói: “Nếu đã tới thì ngồi thêm một lúc nữa đi. Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, mẫu thân ta rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này? Giờ bà ấy đang ở đâu?”
Cố Ngọc Dao đã nghe người ta báo lại về chuyện của Tần thị. Vào ngày thành hôn của nàng ta, Tần thị đã tới Hạ gia muốn đòi một nửa số của hồi môn của Vạn thị, hoàn toàn chọc giận Hạ gia. Hạ Vinh Chương gọi phụ thân nàng ta tới đây, để phụ thân đưa mẫu thân về phủ xử trí. Cố Ngọc Dao cũng hận mẫu thân đã không quan tâm tới mình, hại mình bị Hạ gia ghét bỏ, nếu không có chuyện này, dù tối hôm đó Hạ Bình Chu có uống say, chạy tới chủ viện mách tội nàng ta, Hạ gia cũng không đến mức đối xử với nàng ta như vậy, không chỉ đuổi hết tất cả người hầu kẻ hạ nàng ta mang từ Cố gia tới mà còn mời một mama quản giáo từ trong cung ra để dạy nàng ta lễ nghi, nói là dạy lễ nghi kỳ thực chính là hành hạ nàng ta.
Thương thay cho Cố Ngọc Dao lúc này mới mang thai hơn ba tháng, cả người rất mệt mỏi thế nhưng ngày nào cũng phải chịu đựng sự huấn luyện của mama quản giáo, khổ không tả xiết. Nàng ta khóc lóc kể lể với Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu cũng mất hết kiên nhẫn, chỉ nói do mẫu thân của nàng ta đã chọc tức Sùng Kính Hầu, thế nên lúc này người khác nói gì cũng vô dụng, còn Hầu gia lại sai Hầu phu nhân tìm người quản thúc nàng ta. Cố Ngọc Dao khổ không thốt nên lời, chỉ có thể chịu đựng.
“Mẫu thân ngươi hiện giờ đang ở Bạch Vân Quan, nghe nói đã xuất gia rồi, những chuyện khác ta không biết.” Cố Thanh Trúc đem tất cả những gì mình biết về Tần thị nói cho Cố Ngcoj Dao, cho rằng Cố Ngọc Dao lo lắng cho Tần thị. Thế nhưng khi nàng quay đầu, lại không thấy vẻ mặt Cố Ngọc Dao có bộc lộ chút đau khổ nào, liền hiểu ra e rằng lúc này trong lòng nàng ta vẫn còn oán giận Tần thị.
“Còn có chuyện gì khác không?” Cố Thanh Trúc lại hỏi.
Cố Ngọc Dao cụp mi suy nghĩ một lúc, đảo mắt liếc nhìn Hồng Cừ hai lần khiến Hồng Cừ thấy khó hiểu. Cố Ngọc Dao chỉ vào Hồng Cừ rồi nói: “Những người bên cạnh ta đều bị trả về Cố gia rồi, người của Hạ gia hầu hạ khiến ta không thoải mái. Ta thấy Hồng Cừ rất nhanh nhẹn, ngươi giúp ta nói với Hầu gia, để Hồng Cừ ở lại hầu hạ ta đi. Những người của ta đã bị trả về Cố gia, ngươi cứ chọn mấy người trong số đó là được.”
Lời vừa nói ra, Cố Thanh Trúc còn chưa kịp có phản ứng, Hồng Cừ đã kinh ngạc, quỳ xuống cầu xin: “Nhị thiếu phu nhân xin đừng nói đùa với nô tỳ, nô tỳ đã theo hầu Nhị tiểu thư từ nhỏ, sao… sao có thể ở lại hầu hạ Nhị thiếu phu nhân được.”
Cố Ngọc Dao hơi sốt ruột: “Dù sao cũng là hầu hạ người ta thôi, hầu hạ ai mà chẳng là hầu hạ? Đến lượt ngươi kén cá chọn canh à?”
Hồng Cừ bị nàng ta mắng đến mức á khẩu không cãi lại được, đành quay sang nhìn Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới Cố Ngọc Dao, chỉ gọi Hồng Cừ: “Chúng ta tới đây cũng lâu rồi, nên về thôi.”
Vừa dứt lời, Hồng Cừ liền an tâm, đứng dậy từ trên mặt đất, chạy tới bên cạnh Cố Thanh Trúc, Cố Ngọc Dao muốn giữ nàng ta lại cũng không kịp, chỉ có thể đứng sau giậm chân, quát: “Cố Thanh Trúc, ngươi quay lại đây!”
Hồng Cừ xốc rèm cửa, Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh cửa, cố giữ bình tĩnh quay lại nhìn Cố Ngọc Dao, khi thấy sự kiêu căng trên mặt nàng ta liền cảm thấy phiền chán, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Trước khi mở miệng nhớ dùng đầu óc một chút. Bản thân mình đang ở trong tình cảnh gì ngươi còn không biết hay sao? Thông minh lên một chút. Thứ do mình tự giành lấy về tay mới thực sự là của mình.”
Tuy rằng thái độ của Cố Thanh Trúc không tốt lắm nhưng những lời nàng nói lại là vì muốn tốt cho Cố Ngọc Dao. Đường đời hẩm hiu không suôn sẻ cũng không sao, không đủ thông tuệ cũng đành, thế nhưng ít nhất cũng phải biết quan sát tình thế, biết nắm bắt lấy cơ hội có lợi cho mình, ngược lại nếu chỉ biết đòi hỏi những thứ ngoài vô nghĩa, ngoài tầm với sẽ bị khiến cơ hội tuột khỏi tay.
Cố Ngọc Dao nén giận, thở hồng hộc một lúc rồi đưa tay về phía Cố Thanh Trúc:
“Thế đưa thêm bạc đi.”
Cố Thanh Trúc xoay người nhìn Cố Ngọc Dao, chậm rãi lại gần nàng ta, lấy ra túi tiền bên hông mình, vứt cho Cố Ngọc Dao rồi khẽ nói:
“Đếm đi.”
Cố Ngọc Dao mở túi tiền ra, lấy ra bên trong mấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng, đếm đi đếm lại có sáu tờ. Cố Thanh Trúc cho nàng ta ba nghìn lượng ngân phiếu. Cố Ngọc Dao bĩu môi, gấp ngân phiếu lại, nhét vào tay nải mà Trần thị gửi đến rồi cất tay nải vào trong tủ quần sao sau bình phong.
*****
Cố Thanh Trúc cùng Hồng Cừ rời khỏi Hạ gia, ngồi trên xe ngựa hồi phủ. Trong lòng Hồng Cừ vẫn còn sợ hãi, nàng ta nói:
“Tiểu thư, vừa rồi làm nô tỳ sợ muốn chết. Nô tỳ sợ người sẽ để nô tỳ ở lại Hạ gia.”
Cố Thanh Trúc vén màn xe nhìn ra bên ngoài, thuận miệng đáp: “Sao có thể chứ. Đối với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn nàng ta nhiều.”
Hồng Cừ nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, lập tức cười tươi như hoa, nắm tay Cố Thanh Trúc bày tỏ lòng trung thành: “Tiểu thư, người thật tốt. Nô tỳ sẽ đi theo người cả đời, dù người có thành thân nô tỳ cũng đi theo.”
Hành động thân mật bất ngờ của Hồng Cừ làm Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn nàng ta, buông rèm xe xuống, rút tay mình khỏi tay Hồng Cừ, nói: “Ai bảo ta thành thân rồi sẽ mang theo ngươi? Ngươi ở lại Cố gia được rồi, đi theo lão phu nhân. Lão phu nhân nể mặt ta, sẽ sắp xếp cho ngươi làm công việc an nhàn.”
Cố Thanh Trúc cố ý nói như vậy rồi nhìn Hồng Cừ chằm chằm, thấy Hồng Cừ càng lúc càng bĩu môi mới búng trán Hồng Cừ, mắng:
“Ta biết ngay là ngươi không thật lòng chút nào mà! Đâu có muốn đi theo ta về nhà chồng đâu, rõ ràng chỉ chờ đi tìm người nào đó thôi.”
Lần trước khi Chu gia rời khỏi Nhân Ân Đường, hai người họ đã ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, cô gái nhỏ này đương nhiên biết bây giờ Chu gia đang làm việc cho Kỳ Huyên, thế nên mới một lòng muốn đi theo Cố Thanh Trúc.
Hồng Cừ bị Cố Thanh Trúc vạch trần tâm tư nên hơi ngượng ngùng: “Tiểu thư, nhìn thấy mà không nói cũng là một kiểu tu dưỡng. Vả lại từ nhỏ nô tỳ đã đi theo hầu hạ người, bề ngoài là quan hệ chủ tớ nhưng đối với nô tỳ mà nói, người chính là gia đình của nô tỳ. Người đi đâu, nô tỳ sẽ theo đó, không liên quan đến những người khác.”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột muốn bày tỏ lòng trung thành của Hồng Cừ, Cố Thanh Trúc không khỏi bật cười. Hồng Cừ lại tưởng rằng nàng không tin, liền giơ tay phải chuẩn bị thề, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xe ngựa bỗng dừng lại. Lão Lưu đánh xe ở bên ngoài hô to: “Các ngươi là ai? Cản đường làm gì?”
Hồng Cừ xốc màn xe lên, hỏi lão Lưu: “Sao thế?” Ngõ nhỏ này thường ngày yên tĩnh không bóng người, cũng là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn về Cố gia.
“Không biết, có một đám người ngăn xe ngựa lại. Ngươi mau vào trong che chở cho tiểu thư, nhìn bọn chúng có vẻ không phải là người tốt.”
Lão Lưu vừa nói xong liền nhảy xuống xe ngựa, dùng roi chỉ vào đám 5-6 kẻ đang lại gần: “Muốn làm gì? Mau tránh đường.”
Vừa nói xong, lão Lưu đã bị người ta đấm một cú, đám người kia lập tức vây lấy xe ngựa. Hồng Cừ hét lên: “A, tiểu thư, làm sao bây giờ? Những người này… những người này…”
Nhìn qua có vẻ là một đám du côn lưu manh, nếu tiểu thư rơi vào tay bọn chúng thì biết làm sao đây.
Hồng Cừ lo sợ không biết làm sao, lấy hết can đảm nói với Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, nô tỳ đánh lạc hướng bọn họ đi nơi khác, đợi lát nữa tiểu thư chạy theo hướng ngược lại đi.”
Nói xong, Hồng Cừ định xông ra ngoài nhưng Cố Thanh Trúc cũng theo nàng ta ra khỏi xe ngựa. Đám người kia đã vây quanh xe ngựa, Hồng Cừ căn bản không còn đường chạy, nắm lấy một cái roi ngựa khác quất về phía họ, quát: “Các ngươi mau cút ngay! Bọn ta là quan gia, các ngươi dám động vào bọn ta, cẩn thận sẽ bị bắt đi hết đấy.”
Tên cầm đầu dáng vẻ lưu manh, quan sát Hồng Cừ từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Ta biết các ngươi là quan gia, có người kêu chúng ta tới bắt các ngươi, không ngờ ngay cả một con nhãi ranh cũng xinh xắn như vậy. Các huynh đệ hôm nay… Á!”
Tên kia còn chưa nói dứt lời đã bị một thứ từ trên cao rơi thẳng xuống đầu, một bên mắt đã chảy máu, ôm đầu lui lại mấy bước, miệng kêu rên. Những người khác ngẩng đầu nhìn lên trên, liền thấy một bóng dáng cao lớn nhảy xuống từ trên bờ tường, mặt không biến sắc, chỉ ba đấm hai đá đã hạ gục đám người kia.
Hai mắt Hồng Cừ sáng rực như sao, nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi tới bên cạnh người kia, reo lên: “Lục gia, hóa ra là ngài.”
Chu gia toàn thân mặc đồ đen, tóc búi trên đỉnh đầu, tinh thần rất tốt, trên mặt còn để một chòm râu ngắn màu hoa râm, càng tôn thêm khí thế vững vàng trầm tĩnh. Đối với tiếng reo la si mê của Hồng Cừ, Chu gia chỉ thấy đau đầu. Hắn đã nói với cô nhóc này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nàng ta cứ như nghe không lọt tai.
Hắn đã tới từng này tuổi mà còn chọc phải một tiểu cô nương, thật chẳng khác gì lấy mạng hắn đi cho rồi, đánh không được mắng cũng không xong, còn phải dỗ dành đủ kiểu.
Chu gia tóm cả đám du côn lưu manh kia lại với nhau, tay chỉ hơi dùng lực một chút, đám người đó đã kêu gào ầm ĩ. Hắn trầm giọng hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”
“Ai da ai da, tráng sĩ xin tha mạng, xin tha mạng.” Sáu người đồng loạt kêu lên.
“Nói!” Tay Chu gia lại dùng lực mạnh hơn.
“Ta nói, ta nói. Là một người tên Vương Phúc, bảo chúng ta chờ ở đây ngăn chiếc xe ngựa này, bắt cóc tiểu thư trong xe mang ra ngoài thành. Chúng ta cũng không biết hắn định làm gì, chúng ta chỉ nhận tiền làm việc thay cho người ta thôi. Tráng sĩ tha mạng cho chúng ta đi, ngài phế tay của chúng ta mất bây giờ!”
Thất gia xoay người, cả đám sáu người kia đều ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Lão Lưu lấy ra từ sau xe ngựa hai bó dây thừng, cùng với Hồng Cừ trói cả đám người này lại.
Cố Thanh Trúc nhìn đám người này, trong lúc đó Chu gia tiến lại gần nàng, hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Ta không sao.” Cố Thanh Trúc nhìn Chu gia, hỏi: “May là gặp được Lục gia, nếu không ta cũng không đối phó nổi bọn họ.”
Cố Thanh Trúc có bản lĩnh điểm huyệt, dùng để đối phó với đám du côn lưu manh bình thường ít nhiều vẫn có phần thắng, chỉ là bọn chúng đông người, muốn giải quyết vẫn có chút phiền phức.
Chu gia bật cười sang sảng: “Đâu có may mắn, chỉ cần tiểu thư ra khỏi phủ, ta đều đi theo người.” Nói xong, dường như nhớ ra điều gì, Chu gia lại nói thêm với Cố Thanh Trúc một câu: “Là thế tử dặn dò. Đúng rồi, khi nãy ta đã phát tín hiệu, thế tử đang đi tuần thành, chắc một lát nữa sẽ tới.”
Đang nói, một đội quan binh tuần thành đã đi tới đầu hẻm, người đi đầu chẳng phải là Kỳ Huyên thì là ai. Cố Thanh Trúc vừa thấy chàng liền đau đầu, cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ dặn dò Chu gia một câu:
“Những người này làm phiền Lục gia tra rõ ngọn ngành, chắc chắn có kẻ sai bảo phía sau. Ta lên xe về phủ trước.”
Cố Thanh Trúc vừa nói dứt lời liền trèo lên xe ngựa, chỉ hy vọng Kỳ Huyên trước mặt nhiều người có thể giữ ý tứ một chút, đừng quá thân mật với nàng. Thế nhưng Cố Thanh Trúc vừa bước lên xe, người sau lưng đã đuổi theo. Chàng thân mang giáp sắt trắng bạc, ôm chặt Cố Thanh Trúc vào lòng.