Editor: HannahMột đạo thánh chỉ đã xóa sạch những lời đồn đại vớ vẩn lúc trước. Cố Thanh Trúc gần đây ở Cố gia cảm giác như mình thực sự có thể thoải mái tung hoành. Cố Tri Viễn lần nào nhìn thấy nàng cũng tươi cười chào đón, ân cần hỏi han, khiến nàng cảm khái từ tận đáy lòng, làm con Cố Tri Viễn chẳng bằng làm cấp trên của ông ta. Trong mắt ông ta thân tình chẳng thể so với vinh quang gia tộc.
Kiếp trước Cố Thanh Trúc tay không bước vào Võ An Hầu phủ, đương nhiên không có thánh chỉ ban hôn, thế nên cho đến tận nhiều năm về sau khi nàng đã gả cho Kỳ Huyên, vẫn có người cười nhạo sau lưng rằng nàng dùng thủ đoạn để gả vào Hầu phủ. Tuy rằng Cố Thanh Trúc không để tâm những lời gièm pha này nhưng một khi đã lọt vào tai thì thật không thoải mái. Kiếp này Kỳ Huyên xin cho nàng một đạo thánh chỉ, tình huống kia đương nhiên cũng bớt phiền phức hơn nhiều.
Cố Thanh Trúc cảm thấy hơi mơ hồ, không rõ lúc này đây tâm trạng của mình như thế nào. Trầy trật vòng quanh, cuối cùng nàng vẫn quay lại điểm xuất phát.
Thân phận cùng địa vị của nàng so với Kỳ Huyên kém rất nhiều. Kiếp trước nàng phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể sánh bước bên chàng, gả vào Hầu phủ, thế nhưng đến giờ nàng mới biết được, sở dĩ nàng vất vả như vậy là bởi nàng đã mơ một giấc mộng xa vời không thể với tới, thế nên khi theo đuổi mới mất nhiều tâm sức đến thế. Đến kiếp này Kỳ Huyên đã chủ động, thân phận của chàng tôn quý, chỉ bằng một câu nói của chàng đã có thể vượt xa bao nỗ lực của Cố Thanh Trúc, khiến cho mọi chuyện đều thuận lợi.
Đứng trước sự cường thế của Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc mới cảm thấy sự phản kháng của mình nhỏ bé đến nhường nào. Nàng vốn còn cho rằng năng lực của mình có thể thay đổi được tất cả nhưng lại quên mất rằng, nếu không gả cho Kỳ Huyên, nàng cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thư Bá phủ tam đẳng, quyền lợi có thể khống chế trong lòng bàn tay chẳng có bao nhiêu.
Đúng như Kỳ Huyên đã nói, nàng vẫn quá mềm lòng, không thể bỏ rơi những người bên cạnh mình, cũng không dám dùng bọn họ để cùng Kỳ Huyên đánh cuộc. Đánh thắng, nàng cũng chẳng được lợi gì, thua cuộc, những người bên cạnh nàng đều phải chịu tai họa cùng nàng.
Có đôi lúc nàng nghĩ bản thân mình vì sao lại bài xích Kỳ Huyên như vậy. Nàng có thể tâm bình khí hòa gả cho người đàn ông khác, chỉ có duy nhất Kỳ Huyên lại khiến nàng muốn tránh xa thật xa, đối với những người khác nàng trước sau đều có thể giữ bình tĩnh, chăm lo chu đáo vẹn toàn, thế nhưng Kỳ Huyên hết lần này đến lần khác lại khơi dậy sự không cam lòng cùng phẫn nộ trong nàng.
Nàng thực sự đã buông bỏ sao? Thực sự đã buông xuôi tình cảm dành cho Kỳ Huyên sao?
Câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Cố Thanh Trúc, không lời giải đáp.
Hôn sự giữa nàng và Kỳ Huyên nếu là chuyện “ván đã đóng thuyền” không thể thay đổi được, vậy thì bây giờ nàng nên dùng thái độ gì để nhìn nhận cuộc hôn nhân này đây?
Bao nghi hoặc cùng tâm tư rối bời khiến Cố Thanh Trúc khổ sở không nói được thành lời. Kỳ Huyên mỗi ngày đi tuần thành đều sẽ cố ý dừng lại ở Nhân Ân Đường, chẳng ngại Cố Thanh Trúc không nói gì với mình, chàng cũng sẽ ghé qua, uống tách trà, ăn miếng điểm tâm, lải nhải vài câu rồi rời đi.
Cố Thanh Trúc có thể cảm nhận được sự nhẫn nhịn cùng trân trọng Kỳ Huyên dành cho mình, thế nhưng nàng lại khó có thể cho chàng bất cứ sự đáp lại nào.
Nàng không biết kiếp này hai người họ lại tiếp tục dây dưa bên nhau rốt cuộc là tốt hay là xấu. Chàng đối với nàng trong lòng có áy náy, là vì một kiếp trước mà áy náy, thế nhưng ngoại trừ áy náy còn có gì khác sao? Hai vợ chồng liệu có thể chỉ dựa vào chút áy náy mà đồng hành với nhau được bao lâu đây.
Đủ loại cảm xúc phức tạp khiến cho Cố Thanh Trúc mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thân.
Đầu tháng tư, Cố Ngọc Dao xuất giá.
Cố gia từ trên xuống dưới giăng đèn kết hoa, bầu không khí vui tươi.
Hai tỷ muội Cố Thanh Trúc cùng Tống Cẩm Như đưa dâu cho Cố Ngọc Dao, từ sớm đã ngồi trong hỉ phòng cùng tân nương trang điểm chải chuốt. Cố Thanh Trúc không thích bôi phấn son trên mặt nên chỉ trang điểm rất nhạt, thoa thêm chút phấn, so với khuôn mặt mộc thường ngày thì có sức sống hơn một chút.
Y phục của nàng và Tống Cẩm Như giống nhau, đều là màu trắng ngà. Xiêm y này được làm bởi chính tú nương may áo cưới cho Cố Ngọc Dao nên tay nghề cũng không tồi, trên cổ tay áo đều thêu kết đồng tâm, vừa xinh đẹp lại có thần sắc vui vẻ.
Sau khi Cố Thanh Trúc thay xong xiêm y ra khỏi bình phong, Tống Cẩm Như liền nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, không nói gì thêm mà chỉ tìm một chỗ bên cạnh Cố Ngọc Dao ngồi xuống. Hai người họ trao đổi ánh mắt, Cố Ngọc Dao nhìn Cố Thanh Trúc qua gương, liền hiểu Tống Cẩm Như có ý gì.
Cố Thanh Trúc xinh đẹp thoát tục, xiêm y tầm thường mặc trên người nàng liền mất đi sự tầm thường. Thường ngày nàng không thoa phấn son cũng đủ thu hút ánh nhìn, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng càng tôn thêm vẻ kiều diễm mỏng manh.
Cố Ngọc Dao thầm mắng một câu: “Hồ ly tinh.”
Thế nhưng ngoài miệng nàng ta lại nói: “Cẩm Như, muội có cảm thấy Thanh Trúc tỷ tỷ trang điểm quá nhạt không, nhìn qua không thấy vẻ vui tươi gì cả, hay là bảo trang nương trang điểm thêm cho tỷ ấy đi.”
Tống Cẩm Như lập tức hiểu ý, khoa trương phụ họa: “Đúng vậy, tỷ không nói muội còn không nhận ra, trang điểm như thế này chẳng phải quá nhạt sao, trắng như vậy cảm giác không chút huyết sắc. Để muội bảo trang nương trang điểm lại cho Thanh Trúc tỷ tỷ.”
Cố Thanh Trúc ngồi xuống trước bàn trang điểm, sai Hồng Cừ mở hộp trang sức của nàng ra. Nàng ngồi bên đó chọn lựa đồ mình muốn mang, làm như không nghe thấy những gì hai người kia nói, lấy từ trong tráp ra một cây trâm ngọc, chỉnh mái tóc của mình một chút. Cố Ngọc Dao thấy nàng không để ý đến mình liền dứt khoát gọi trang nương: “Ngươi điếc rồi hay sao? Không nghe thấy ta nói gì à? Tới trang điểm cho Nhị tiểu thư đi.”
Cố Ngọc Dao thực lòng không muốn để Cố Thanh Trúc làm tỷ muội đưa dâu. Cố Thanh Trúc quá thu hút sự chú ý, khi hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt mọi người đều sẽ bất giác hướng về phía Cố Thanh Trúc. Thế nhưng vào một dịp như ngày hôm nay, nếu nàng ta không để cho Cố Thanh Trúc đưa dâu thì cũng chẳng ra thể thống gì. Dù sao thì hai người cũng là chị em cùng cha khác mẹ, để Cố Thanh Trúc đưa dâu cho nàng ta mới cho thấy tỷ muội một nhà hòa thuận.
Trang nương nghe lệnh, cầm hộp trang điểm đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc, vừa định đặt hộp xuống bàn trang điểm, Cố Thanh Trúc liền đặt cây trâm trong tay xuống vị trí mà trang nương định để hộp trang điểm. Nàng liếc nhìn Cố Ngọc Dao, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Ngày đại hỉ của ngươi, cố gắng kiềm chế, đừng để ta lại cho ngươi một cái tát. Ngươi biết đó, ta cái gì cũng có thể làm được.”
Khi Cố Thanh Trúc nói, đến ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía Cố Ngọc Dao, thế nhưng khí thế trong lời nói lại khiến Cố Ngọc Dao kinh hãi. Lần trước Cố Thanh Trúc đã tát nàng ta một cái, dường như đến giờ vẫn còn hơi đau. Cố Thanh Trúc đích thị là một người hung dữ, một khi đã chọc giận nàng thì nàng cũng không màng có phải là tỷ muội hay không, thành thân hay không, chắc chắn có thể làm náo loạn hôn sự của Cố Ngọc Dao đến “trời long đất lở”. Dù sao nàng cũng đã sẵn mang tiếng xấu hung hãn, chỉ vì đòi lại của hồi môn của mẫu thân mà không tiếc nhờ cậu mình tới cửa đòi nợ. Chuyện như vậy, người bình thường đúng là làm không được.
Nếu Cố Ngọc Dao còn dám gây hấn chèn ép nữa, Cố Thanh Trúc phải chịu trách nhiệm chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ nàng ra tay trả đũa, khiến Cố Ngọc Dao thành thân cũng không yên.
Cố Ngọc Dao không dám lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đánh cuộc, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Cố Thanh Trúc tự mình phối hợp trang sức cho phù hợp với trang phủ, kỳ thực đều là loại kiểu dáng giản dị, ít nhất so với Tổng Cẩm Như cài trên đầu hai bộ diêu thì khiêm nhường hơn rất nhiều. Nhìn trái phải một hồi, nàng cũng không ở lại trong phòng trang điểm mà đi ra ngoài.
Hôm nay Tần thị cũng trang điểm rất rực rỡ, cả người mặc váy áo đỏ thẫm, trên mặt tươi cười rạng rỡ. Có thể thấy được, Tần thị hôm nay đúng là “người gặp việc vui tâm tình sảng khoái”. Khi Cố Thanh Trúc đi ra ngoài đúng lúc Tần thị đưa tới cho Cố Ngọc Dao chén nước đường “bách tử thiên tôn”.
Thấy Cố Thanh Trúc, Tần thị dừng bước, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ ôm trán, nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ đánh giá rồi bĩu môi nói: “Nhị tiểu thư đúng là mỹ nhân từ trong trứng, điểm trang như vậy, ngươi đúng là muốn đoạt lấy hết sự nổi bật của muội muội mình rồi.”
Cố Thanh Trúc không dao động, lạnh lùng đáp trả: “Hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội, vốn không cần lộ mặt, tân nương trong thiên hạ đều như nhau, lấy đâu ra bị ta đoạt mất sự chú ý chứ? Không lẽ phu nhân đang nói đùa với ta ư.”
Nụ cười trên mặt Tần thị cứng đờ. Không muốn nhiều lời thêm với Cố Thanh Trúc, bà ta lắc lư vòng eo, chậm rãi đi vào hỉ phòng. Thần thái kia đắc ý cực kỳ, thế nhưng trong mắt Cố Thanh Trúc lại giống như đang đi tìm đường chết.
Tần thị hẳn phải chờ đợi ngày Cố Ngọc Dao thành thân đã lâu. Bởi bức hôn thư trong tay bà ta ngày hôm nay nay sẽ được đưa tới Hạ gia cùng với của hồi môn của Cố Ngọc Dao. Mà bức hôn thư kia, từ đầu đến cuối, Tần thị chưa từng hoài nghi tính thật giả. Bà ta bị ảo tưởng phú quý do bức hôn thư kia mang lại làm cho đầu óc mê muội, mất đi khả năng phán đoán vốn có.
Kiếp trước Cố Thanh Trúc từ đầu tới cuối hoàn toàn không biết đến bức hôn thư này, tất cả đều do Tần thị lặng lẽ tiến hành. Thế nhưng đến kiếp này, bức hôn thư kia đã bị nàng tìm ra trước, trước cả khi Tần thị sai Lý mama ăn cắp. Nàng cũng đã đánh tráo bức hôn thư này, sai một cao thủ làm ra một bức hôn thư giả, viết thêm hai hàng chữ, viết rất rõ rằng phu nhân quá cố của Sùng Kính Hầu phủ Vạn thị để lại cho con dâu tương lai một nửa số của hồi môn.
Tần thị chưa từng được nhìn thấy bức hôn thư thật trông như thế nào, bà ta vẫn cho rằng thứ mà Lý mama lấy cắp được là bức hôn thư thật. Nếu bà ta không có lòng tham một nửa của hồi môn của Vạn thị thì thực ra không khó để phát hiện bức hôn thư kia là giả. Hoặc là nói, chỉ cần bà ta động não một chút thì chắc chắn sẽ nhận ra, Vạn thị sao có thể để lại một nửa số của hồi môn cho con dâu được chứ. Chính bản thân Vạn thị còn có hai người con gái, dù cho Vạn thị thực sự muốn cho, Hạ gia liệu có thể đồng ý sao?
Một loạt lỗ hổng như vậy, thế nhưng Tần thị lại giống như bị quỷ ma che mắt, hoàn toàn không nhìn ra. Bà ta cầm bức hôn thư, vui vẻ phấn chấn đổi tên Cố Thanh Trúc thành tên Cố Ngọc Dao, sau đó mua chuộc người ở Hạ gia từ trên xuống dưới. Mấy năm qua, số tiền mà bà ta tiêu cho bọn hạ nhân của Hạ gia đã nhiều không sao kể xiết, tất cả là vì ngày hôm nay. Truyện Sắc
Bà ta giở trò “treo đầu dê bán thịt chó”, đầu tiên xin Cố Tri Viễn chủ động đề xuất với Sùng Kính Hầu phủ chuyện đổi con dâu. Sùng Kính Hầu vì nể mặt Cố Tri Viễn mà đồng ý, cũng yêu cầu sửa lại tên trên bức hôn thư, sau khi thành hôn sẽ giao lại cho Hạ gia. Cố Tri Viễn nhận lời, sau khi về liền giao cho Tần thị lo việc này, mọi việc đều nằm trong tay Tần thị. Chỉ có duy nhất một điều Tần thị không đoán được, chính là bức hôn thư mà Lý mama trộm được ngay từ đầu đã là giả.
Hôn thư thật từ lâu đã bị Cố Thanh Trúc thiêu rụi.
Tuy rằng chuyện này Cố Thanh Trúc lén lút làm sau lưng, thế nhưng nàng lại không chút áy náy. Hôn thư là do Lý mama trộm được từ trong kho riêng của Thẩm thị. Người muốn đổi tên trên hôn thư từ “Cố Thanh Trúc” thành “Cố Ngọc Dao” là Tần thị. Người đến xin Hạ gia đổi con dâu là Cố Tri Viễn. Tất cả đâu có liên quan gì tới Cố Thanh Trúc nàng?
Còn về hôn sự của Cố Ngọc Dao liệu có vì hành động của Tần thị mà bị ảnh hưởng hay không, chuyện này càng không có liên quan đến Cố Thanh Trúc. Kiếp trước Tần thị cùng Cố Ngọc Dao hưởng thụ bao nhiêu lợi lộc do Cố Thanh Trúc mang lại, thế nhưng sau lưng Tần thị lại đối xử với nàng thế nào? Bà ta đối với nàng đã từng có chút áy náy nào chưa? Bà ta dùng chính của hồi môn của Thẩm thị để chèn ép con gái của Thẩm thị, sau khi bị Cố Thanh Trúc giành lại của hồi môn lại rắp tâm trả thù, tặng không biết bao nhiêu mỹ nữ cho phu quân của Cố Thanh Trúc là Kỳ Huyên để làm thiếp, gián tiếp gây ra bao tổn thương cho Cố Thanh Trúc. Những việc này Tần thị có từng bao giờ hối hận hay chưa?