Quận chúa sao?
Lam Nguyệt hoảng hốt. Trong trí nhớ có người cũng là quận chúa, vận mệnh của nàng ấy nàng cực kỳ hâm mộ, mà trước khi nàng chỉ nghĩ mình là tư sinh của Diệp gia, không nói đến gia sản Diệp gia, cho dù Diệp lão gia nhận nàng, Diệp gia là một tồn tại quang minh chính đại, nàng cũng không sánh kịp nàng ấy.
Thân phận hậu nhân duy nhất của An Dương vương phủ ai mà so được?
Lam Nguyệt lẩm bẩm: "Quận chúa..."
"Sao hả? Nguyệt Nhi cảm thấy thân phận quận chúa vẫn thấp sao?" Tiêu Văn Tuệ thầm quan sát Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt hoàn hồn, vội nói: "Không, Nguyệt Nhi không dám. Nguyệt Nhi chỉ là một nữ tử nhỏ bé, vị trí quận chúa này thật sự là..."
Lam Nguyệt không ngốc. Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, Tiêu hoàng hậu cho nàng thân phận quận chúa chỉ đơn giản là vì nàng có quan hệ với Tiêu gia sao? Dù có mối liên quan thì bà ta cũng nên hận nàng mới đúng, sao có thể cung phụng nàng thế này?
Lam Nguyệt lặng lẽ nhìn Tiêu hoàng hậu, sự hoảng hốt khi vừa nghe được sắc phong quận chúa lúc này đã biến thành trấn định.
Tiêu hoàng hậu bật cười: "Ngươi sao có thể chỉ là một nữ tử nhỏ bé? Bổn cung nói rồi, ngươi là cháu gái của bổn cung, ở Đông Sở Quốc này, gia tộc Tiêu thị chỉ còn hai người chúng ta, bổn cung cho ngươi làm quận chúa cũng vì muốn bồi dưỡng người của mình, sống trong hoàng cung này nếu không có người một nhà, làm gì cũng khó."
"Vậy nếu muốn trở thành Tiêu Nguyệt quận chúa, Lam Nguyệt cần trả cái giá thế nào?" Lam Nguyệt hỏi thẳng.
Điều này khiến Tiêu hoàng hậu giật mình, bà ta kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt một hồi, cười nói: "Đúng là một nữ tử thẳng thắn, bổn cung thích, xem ra ngươi cũng nghi ngờ không ít. Cái giá ngươi phải trả sao, đương nhiên là trở thành người của bổn cung."
Trở thành người của bà ta?
Nàng hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng Tiêu hoàng hậu lại trả lời hàm hồ.
Có điều nàng hiểu cái giá phải trả nhất định là có, mà trở thành người của bà ta e là phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bà ta mà làm việc.
Lam Nguyệt biết từ lúc mình rời khỏi Diệp gia, trước khi rời khỏi kinh đô bị Tích cô nương đưa về Khuynh Thành Lâu, rất nhiều chuyện nàng đã không còn lựa chọn, bao gồm cả việc tiến cung hôm nay và cả vị trí quận chúa Tiêu hoàng hậu ban tặng, nàng đều không có tư cách từ chối.
Nàng chỉ có một lựa chọn, đó là trở thành người của Tiêu hoàng hậu.
Có điều...
Lam Nguyệt trầm giọng: "Hoàng hậu nương nương, Nguyệt Nhi trở thành người của nương nương, vậy nương nương có thể đồng ý một yêu cầu của Nguyệt Nhi không?"
Tiêu hoàng hậu cau mày: "Dám bàn điều kiện với bổn cung, ngươi là người thứ hai."
Người thứ hai?
"Vậy người đầu tiên là ai?" Lam Nguyệt tò mò.
Ánh mắt Tiêu hoàng hậu trở nên phức tạp: "Cũng là một nữ tử xấp xỉ tuổi ngươi, làm bổn cung vừa thích vừa kiêng kị."
Vừa thích vừa kiêng kị? Còn xấp xỉ tuổi tác với nàng, người như vậy rốt cuộc là ai?
Lam Nguyệt không khỏi nghi ngờ, nhưng nghĩ tới yêu cầu của mình, nàng hoàn hồn: "Nương nương có thể nể tình số người thẳng thắn không nhiều đồng ý với yêu cầu của Lam Nguyệt không?"
"Vậy bổn cung phải nghe xem yêu cầu của ngươi rốt cuộc là gì?" Ánh mắt Tiêu hoàng hậu khóa chặt Lam Nguyệt.
"Hồi nương nương, thân thế của Lam Nguyệt nương nương cũng biết, từ ngày chào đời, rất nhiều chuyện của Lam Nguyệt đều không do Lam Nguyệt lựa chọn, cho dù về Diệp phủ, có một thân phận biểu tiểu thư, Lam Nguyệt nghĩ đời này việc duy nhất mình có thể lựa chọn chính là hôn sự của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt muốn tự mình quyết định hôn sự có được không?" Lam Nguyệt không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Tiêu Văn Tuệ, gằn từng chữ.
Ngày tháng ở Diệp gia nàng đã nhìn ra rất nhiều đạo lỹ, cho dù là nữ nhi danh môn vọng tộc, hôn sự cũng chỉ là thứ để gia tộc lợi dụng, huống chi là hoàng thất.
Tiêu hoàng hậu cho nàng làm quận chúa, trở thành người của bà ta, thứ đứng mũi chịu sào hẳn là hôn sự của nàng.
Mà chính điểm này nàng không muốn bị ai nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vừa nghe yêu cầu của Lam Nguyệt, sắc mặt Tiêu Văn Tuệ quả nhiên thay đổi.
Tự quyết định hôn sự? Ha ha, là một nữ nhi, hôn sự sao có thể tự làm chủ?
Lam Nguyệt này muốn quyết định hôn sự của mình còn không phải vì giữ lại cho bản thân chút quyền chủ động sao?
Tiêu Văn Tuệ trầm tư giây lát, rất nhanh đã khôi phục nụ cười ôn hòa ban đầu, kéo tay Lam Nguyệt, từ ái nói: "Được, bổn cung đồng ý cho ngươi tự làm chủ hôn sự, nữ tử thông minh như ngươi chắc chắn sẽ chọn cho mình phu quân vừa lòng đẹp ý."
Lam Nguyệt cả kinh. Bà ta đồng ý rồi?
Lam Nguyệt không dám tin, nàng cứ tưởng... Tưởng bà ta sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ...
Lam Nguyệt hít sâu một hơi, quỳ xuống, dập đầu với Tiêu hoàng hậu: "Lam Nguyệt... Không, Tiêu Nguyệt tạ ân điển của dì."
"Tốt, Tiêu Nguyệt, từ nay về sau, ngươi chính là Tiêu Nguyệt quận chúa." Tiêu hoàng hậu bật cười, tiếng cười quanh quẩn khắp phòng.
Nghe tiếng cười của Tiêu hoàng hậu, Tiêu Nguyệt cau mày, nàng không biết thân phận Tiêu Nguyệt quận chúa này với nàng rốt cuộc là vận may trời cho hay là một cái bẫy, điều duy nhất nàng biết chỉ là có rất nhiều chuyện nàng không thể tự làm chủ nữa, thứ duy nhất nàng phải kiên trì là tính mạng, dù trước đây ở Tấn quốc công phủ hay bây giờ ở hoàng cung, nàng ăn nhờ ở đậu cũng chỉ vì cái mạng này mà thôi.
Chuyện Tiêu hoàng hậu ban phong một quận chúa rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.
Thời điểm truyền tới Bắc vương phủ, An Cửu vừa gặp mấy người có địa vị trong Xích Minh, được lệnh Xích Minh, nàng chính thức trở thành minh chủ, trừ việc này ra, nàng còn nhận được một tin khác.
"Ngươi nói thật?" An Cửu nhìn chằm chằm Lẫm Phong, ánh mắt sắc bén như đao kiếm.
Lẫm Phong không khỏi run rẩy: "Vương phi, Lẫm Phong ta có bao giờ báo tin giả với người chứ? Việc này ta đã cho chứng thực nhiều lần mới dám bẩm báo với người, dù sao thì việc này quá trọng đại."
An Cửu hít thật sâu một hơi: "Ngươi nói tiếp đi."
Dứt lời, An Cửu bưng chung trà trước mặt lên như muốn mượn hành động uống trà để làm dịu tâm trạng căng thẳng và khiếp sợ của mình.
Lẫm Phong được lệnh, lập tức bẩm báo: "Độc dược kia đúng là đến từ hoàng cung, thậm chí dù ở trong cung cũng rất hiếm thấy, tương truyền người duy nhất bị độc này làm hại là hoàng đế cuối cùng của tiền triều. Khi đó tiền triều diệt vong, hoàng đế tiền triều rơi vào tay tiên đế, sau đó tự sát mà chết, thời điểm ấy có vài lời đồn nói rằng hoàng đế kia không chấp nhận được việc đế vị bị thay thế nên tự sát, nhưng ông ta vốn là kẻ tham sống sợ chết, cho dù ăn nhờ ở đậu hay chịu hết khuất nhục, ông ta cũng sẽ không tự sát. Có người nói nơi giam giữ ông ta thường xuyên có tiếng gào rống thống khổ như đang có ai chịu tra tấn không giống bình thường. Ta đoán, chắc ông ta chịu những đòn tra tấn người thường không thể chịu nên mới tự sát mà chết."
Theo lời Lẫm Phong nói, tay An Cửu siết chặt.
Lẫm Phong cẩn thận quan sát An Cửu, nói tiếp: "Sau này nghe nói Bắc lão vương gia biết chuyện, thậm chí tiến cung cãi nhau với tiến đế một trân, từ đó không còn nghe thấy tung tích của độc dược kia."
Bắc lão vương gia?
An Cửu ngẩn ra.
Gia gia, ông ấy biết việc này ra?
"Vậy thuốc giải đâu?" An Cửu buông chung trà, vội hỏi.
"Thuốc giải... Độc này đến từ hoàng cung, e là thuốc giải cũng xuất phát từ nơi đó." Lẫm Phong ám chỉ.
"Được, ta hiểu rồi!"
Hoàng cung sao? Vậy kẻ hạ độc sẽ là ai?
Nghĩ đến thân phận của Bắc Sách, An Cửu nhíu mày. Tiêu hoàng hậu ư? Nữ nhân kia quá tàn nhẫn độc ác, bảo vệ nhi tử cũng chỉ là cái cớ mà thôi, trong lòng bà ta chỉ có bản thân mình, mà độc của Bắc Sách nhận từ cơ thể mẫu thân, Tiêu hoàng hậu có thể độc hại người khác, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không buông tha.
Nếu không phải thì còn ai? Ai lại muốn hại một thai nhi, hoặc là hại Tiêu hoàng hậu ngay lúc đó?
An Cửu không dám nghĩ tiếp, trầm mặc nửa ngày, sắc mặt nàng lại thay đổi: "Lẫm Phong, ngươi về đi."
Lẫm Phong nhìn An Cửu, không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo lui.
Lẫm Phong đi rồi, An Cửu cũng đứng dậy, rời khỏi Lưu Li Hiên. Nàng dẫn Hồng Linh đi thẳng đến ngoài Cẩm Mặc Đường mới dừng lại: "Hồng Linh, ngươi ở bên ngoài đi, lão vương gia không thích gặp người ngoài."
"Vâng." Hồng Linh hành lễ, nhìn An Cửu đi vào Cẩm Mặc Đường.
Trong Cẩm Mặc Đường vẫn thanh tĩnh như trước, nơi ở của lão vương gia đúng là như ngăn cách với thế giới, tất cả mưa gió bên ngoài với ông dường như chẳng là gì cả.
Nghĩ tới sóng gió trong triều khoảng thời gian này, An Cửu đặt mình trong Cẩm Mặc Đường yên lặng, đúng là hai thế giới.
"Nha đầu, cháu đến rồi?" Giọng già nua truyền tới cùng một hồi ho khan.
An Cửu giật mình, nghe tiếng nhìn lại, thấy Bắc lão vương gia mặc bộ xiêm y màu xanh đứng dưới hành lang, thân hình gầy ốm hơn trước rất nhiều. Nàng nhíu mày, lập tức đi tới: "Gia gia, sức khỏe của người..."
"Từng tuổi này không bằng trước kia, chỉ chút bất cẩn là bị phong hàn, nha đầu, cháu đừng tới đây, cháu bây giờ không thể tùy tiện như quá khứ. Tằng tôn của bổn vương trong bụng cháu vẫn khỏe mạnh chứ?" Bắc lão vương gia vẫn bình thản nhìn An Cửu, nhưng cảm giác mang đến lại khác.
An Cửu dừng bước: "Gia gia yên tâm, thai nhi vẫn khỏe mạnh, nhưng gia gia... Người không khỏe, sao không sai hạ nhân đi truyền đại phu..."
"Đại phu thì có ích gì? Cứ thuận theo tự nhiên đi. Bắc vương phủ này có cháu, có Bắc Sách, ta cũng yên tâm." Bắc lão vương gia ho khan liên tục, ngồi xuống hành lang, cầm một cái tẩu đưa lên miệng.
An Cửu giật mình, gia gia dùng thứ này từ khi nào?
"Nha đầu, mấy ngày nay ta hút thuốc, luôn nghĩ tới năm đó cùng ông ngoại và bà ngoại cháu đánh hạ giang sơn Đông Sở Quốc này, chớp mắt đã qua nhiều năm, cẩn thận ngẫm lại, dù đã được gia quan tiến tước nhưng cái khó quên nhất vẫn là thời điểm kề vai chiến đấu, chí hướng của ông ngoại, bà ngoại cháu, tiên đế và ta đều như một, cho nên mới có thể đánh đâu thắng đó, đáng tiếc..." Bắc lão vương gia thở dài, "Quyền lực còn lợi hại hơn độc dược, có thể thay đổi tất cả."
Nghĩ tới việc Lẫm Phong vừa bẩm báo, An Cửu thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Gia gia còn nhớ hoàng đế tiền triều không?"
Bắc lão vương gia, ánh mắt lập lòe, hút một miếng thuốc: "Đều là cố nhân rất lâu trước kia, trông thế nào ta đã không còn nhớ."
"Vậy gia gia có nhớ ông ta chết thế nào không?" An Cửu nhìn chằm chằm Bắc lão vương gia như muốn thông qua thái độ của ông mà nắm bắt gì đó.
Bắc lão vương gia đảo mắt nhìn An Cửu: "Nha đầu, hôm nay cháu tới không phải để thăm gia gia sao?"
Bắc lão vương gia không muốn nhắc tới chuyện trước kia càng khiến An Cửu khẳng định suy đoán của mình: "Gia gia, người biết thân phận của Bắc Sách phải không?"
Bắc lão vương gia bật cười: "Thân phận của Bắc Sách gì chứ? Bắc Sách không phải vương gia của Bắc vương phủ ta, là tôn nhi của ta sao?"
An Cửu cau mày đi đến hành lang, ngồi xuống cách Bắc lão vương gia một cây cột: "Không lâu trước đây Hoàng Thượng hạ lệnh lưu đày nữ quyến Hạ Hầu gia và Sùng Ninh công chúa, khi đoàn người rời khỏi kinh thành, cháu từng sai người bắt Sùng Ninh công chúa đi, không ngờ đã có người ra tay trước, lúc đó cháu nghĩ người đưa Sùng Ninh công chúa đi sẽ là ai đây? Trước giờ nàng ta không được hoàng Thượng sủng ái, ai dám cướp người Hoàng Thượng hạ lệnh lưu đày chứ? Huống hồ ở trong cung Sùng Ninh công chúa gần như không qua lại với ai, ai sẽ vì nàng ta mà làm ra chuyện này đây? Cháu từng nghĩ là Tiêu hoàng hậu, nhưng Tiêu hoàng hậu chỉ coi nàng ta là một quân cờ, bà ta sao có thể vì Sùng Ninh công chúa mà đại động can quan. Mà vừa rồi, cháu nghĩ mình đã biết người đưa Sùng Ninh công chúa đi là ai rồi."
"Vậy sao? Thế cháu nói xem người đó là ai?"
"Gia gia, người đó còn không phải người sao? Gia gia cứu cháu gái của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Bắc lão vương gia cười to: "Nha đầu ơi nha đầu, ta nào có nhiều cháu gái như vậy?"
"Gia gia, có lẽ mười mấy năm trước người không biết mình có đứa cháu gái này, nhưng sau này khi phát hiện độc tính trên người Bắc Sách, người đã nghi ngờ đúng không? Loại độc kia chỉ có trong hoàng cung, huống hồ sau khi hoàng đế tiền triều chết, người và tiên đế tranh chấp một hồi, độc dược kia liền bị cấm. Hai mươi ba năm trước, Hoàng Thượng lúc đó còn là thái tử cho dù có loại độc này cũng sẽ không hạ độc Bắc vương phi, dù gì thời điểm ấy ông ta còn cần dựa vào Bắc vương phủ, vậy khả năng duy nhất chính là sau khi Hoàng Thượng đăng cơ đã hạ độc này với một thai phụ, ông ta không muốn giữ lại hoàng tử có huyết mạch Tiêu gia, hoặc là vì ông ta không muốn giữ lại bất cứ ai của Tiêu gia. Ngay từ đầu gia gia cũng không biết tiểu thế tử kia không phải cốt nhục của Bắc vương phủ, sau khi biết, người cũng không vạch trần, không biết là vì thương tiếc tiểu thế tử hay vì bản thân có tính toán khác, nói chung là người đã coi tiểu thế tử như cháu của mình, thậm chí còn giao mọi quyền lực của Bắc vương phủ cho y."
"Nha đầu ơi nha đầu, trước đây ta đã nói cháu thông minh, quả nhiên là vậy, cháu rất có bóng dáng của bà ngoại mình, cháu nói ta có tính toán khác, ta cũng muốn nghe xem ta rốt cuộc có tính toán gì."
"Tình cảm gia gia dành cho tiểu thế tử không phải giả, người cũng không có ác ý với tiểu thế tử, nhưng người ký thác rất nhiều kỳ vọng vào y. Người biết giữa Bắc vương phủ và Bách Lý hoàng thất không thể cùng tồn tại, người không muốn toàn tộc Bắc vương phủ bị hủy diệt, cũng không muốn Bắc vương phủ phản Bách Lý hoàng thất, cuối cùng rơi vào tội danh bất trung bất nghĩa, mà người duy nhất có thể để Bắc vương phủ và Bách Lý hoàng thất cùng tồn tại chỉ có một người, đó là tiểu thế tử. Gia gia, cháu nói có đúng không?"
Bắc lão vương gia cười lớn: "Ha ha, nha đầu, cháu đúng là hiểu ông già này. Không sai, người có thể để Bắc vương phủ và Bách Lý hoàng thất cùng tồn tại chỉ có nó!"
"Người muốn chàng kế thừa ngôi vị hoàng đế?" An Cửu nắm chặt khăn thêu.
"Nó là người tài giỏi nhất Đông Sở Quốc này, còn ưu tú hơn đám hoàng tử Tĩnh Phong Đế giáo dục, nó kế thừa ngôi vị hoàng đế sẽ là phúc của bá tánh Đông Sở Quốc!" Bắc lão vương gia nhướng mày cười, "Đến lúc đó cháu sẽ là hoàng hậu, như thế không tốt sao?"
"Có ai hỏi chàng có muốn hay không chưa?"
Tiêu hoàng hậu ký thác dã tâm của mình lên người Bắc Sách, Bắc lão vương gia cũng ký thác an nguy của Bắc vương phủ lên người y, nhưng có ai hỏi y có tình nguyện gánh vác những điều đó không?
Bắc lão vương gia giật mình, thở dài: "Nha đầu, từ nhỏ nó đã chịu nổi đau mất mẫu thân, còn bị độc dược tra tấn, từ lúc có cháu bên cạnh, cuộc sống của nó mới có thêm chút sắc màu, cháu là ân điển ông trời ban cho nó, nhìn thấy cháu, ông già này mới cảm thấy áy náy, nhưng nha đầu à, cháu cũng nên biết cho dù ta không ký thác vào nó, kẻ khác có thể buông tha cho nó sao?"
Kẻ khác?
Sao An Cửu có thể không biết người mà Bắc lão vương gia nói là Tiêu hoàng hậu, nữ nhân tính kế hơn hai mươi năm kia ngủ đông lâu như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua hy vọng lớn nhất của mình.
Điểm này Bắc lão vương gia biết rất rõ.
An Cửu đứng dậy hành lễ với Bắc lão vương gia: "Gia gia, vừa rồi An Cửu thất lễ, mấy năm nay gia gia chiếu cố Bắc Sách, người sớm đã coi Bắc Sách là tôn tử của mình, đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho Bắc Sách!"
"Đúng vậy, nó sớm đã là tôn tử của ta." Bắc lão vương gia lẩm bẩm.
"Gia gia có biết thuốc giải của loại độc kia không?" Nghĩ đến vấn đề này, An Cửu vội vàng.
Bắc lão vương gia thở dài, "Nếu biết thì ta đã không để nó bị tra tấn nhiều năm như vậy, ta từng phái người lén vào cung điều tra nhưng không có kết quả, ta lại không thể thử Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không ngốc, nếu kẻ hạ độc năm đó là ông ta, ông ta chắc chắn sẽ liên hệ hai việc này với nhau, một khi biết thân phận của Bắc Sách, ông ta sẽ không tha cho nó."
Đạo lý của Bắc lão vương gia An Cửu hiểu, nhưng nàng muốn có được thuốc giải thì bắt buộc phải thông qua Tĩnh Phong Đế hay không?
Đến lúc đó, thân thế của Bắc Sách chỉ sợ không giấu được!
An Cửu cau mày, hàn huyên với Bắc lão vương gia vài câu rồi rời khỏi Cẩm Mặc Đường. Trước khi đi, nàng nói sẽ truyền đại phu tới bắt mạch cho ông, Bắc lão vương gia từ chối, nói cứ thuận theo tự nhiên, có lẽ hiện giờ Bắc vương phủ nằm trong tay Bắc Sách đã làm ông yên tâm, không còn vướng bận.
Thời điểm An Cửu về Lưu Li Hiên đã có người trong cung chờ sẵn. Thấy An Cửu, mấy thái giám kia lập tức cung kính hành lễ.
"Công công tới Bắc vương phủ ta để tìm vương gia sao? Hiện giờ vương gia không có ở Lưu Li Hiên." An Cửu đi thẳng vào phòng.
Mấy thái giám nhận ra An Cửu không thích mình, không khỏi kinh sợ: "Hồi vương phi, bọn nô tài lĩnh chỉ tới tìm người."
"Vậy sao?" An Cửu dừng bước, xoay người liếc nhìn đám thái giám, "Các ngươi là nô tài của Tê Phượng Cung?"
"Hồi vương phi, bọn nô tài đúng là nô tài của Tê Phượng Cung." Thái giám đi đầu đáp.
Quả nhiên!
"Nói đi, Tiêu hoàng hậu có chuyện gì?"
"Là thế này, Nguyệt quận chúa có mấy thứ muốn chuyển cho vương phi người." Dứt lời, tên thái giám ra hiệu cho tùy tùng phía sau, tên tùy tùng lập tức trình hộp gấm tới trước mặt An Cửu.
"Nguyệt quận chúa? Chuyển cho ta? Đúng là kỳ lạ!" An Cửu nhướng mày cười. Chuyện Tiêu hoàng hậu sắc phong quận chúa nàng đã nghe nói, nàng và Nguyệt quận chúa kia không có giao tình gì, nàng ta thế mà có đồ đưa cho nàng? An Cửu liếc nhìn hộp gấm kia, lạnh giọng, "Hồng Linh, nhận lấy đi, ý tốt của Nguyệt quận chúa, An Cửu đa tạ."
"Vương phi, hoàng hậu nương nương còn phân phó Nguyệt quận chúa vừa tiến cung, còn chưa gặp ai, ngày mai nương nương sẽ mở tiệc ở Tê Phượng Cung giới thiệu Nguyệt quận chúa với mọi người." Thái giám cẩn thận nói.
Giới thiệu? An Cửu nhếch mép, xem ra ý của Tiêu hoàng hậu là sau này Nguyệt quận chúa và mọi người đều phải trở thành người quen.
"Về nói với hoàng hậu, cứ nói hoàng hậu ban phong quận chúa, An Cửu đương nhiên sẽ tới chúc mừng."
Người có thể khiến Tiêu hoàng hậu sắc phong làm quận chúa chỉ sợ cũng không đơn giản.
"Vâng, nô tài lĩnh mệnh, nô tài xin phép hồi cung báo cáo kết quả làm việc." Thái giám kia hành lễ, vội lui xuống.
An Cửu tiễn mấy thái giám kia đi, Hồng Linh ôm cái hộp, nghĩ tới lễ vật Thượng Quan Liên đưa tới, không khỏi sợ hãi: "Tiểu thư, nô tỳ thấy hay là ném cái hộp này đi đi, không chừng bên trong lại có thứ bậy bạ gì đó, Nguyệt quận chúa kia chúng ta không có giao tình, lễ vật nàng ta tặng ai biết có ý xấu gì không!"
Hồng Linh đi theo An Cửu, tuy không biết giữa tiểu thư nhà mình và Tiêu hoàng hậu có chuyện gì nhưng nàng có thể nhìn ra tiểu thư không thích Tiêu hoàng hậu.
An Cửu liếc nhìn Hồng Linh một cái: "Ngươi yên tâm, Nguyệt quận chúa này sẽ không gióng trống khua chiêng gây chuyện lúc này đâu."
Dứt lời, An Cửu đi tới mở hộp gấm ra, thấy bên trong chỉ là một châu thoa hết sức bình thường, không khỏi nghi hoặc. Đây là thứ Nguyệt quận chúa đưa cho nàng? Rốt cuộc là có ý gì?
An Cửu híp mắt, ngày càng tò mò về Nguyệt quận chúa kia.
Buổi tối, khi Bắc Sách về Lưu Li Hiên đã là rất khuya. An Cửu nằm trên giường nghe tiếng bước chân rất nhỏ, theo đó là hương u lan nhàn nhạt bay tới, rất nhanh, phía sau có một lồng ngực rộng lớn kề sát cơ thể.
Động tác cực kỳ cẩn thận ấy cứ như sợ làm phiền An Cửu.
An Cửu chưa ngủ, xoay người nhìn Bắc Sách: "Công việc trong triều hôm nay lại đưa tới Bắc vương phủ sao?"
Một tay Bắc Sách vỗ về bụng An Cửu, một tay chơi đùa lọn tóc của nàng: "Hiện giờ Hoàng Thượng ở Thừa Huy Điện, rất nhiều chuyện bọn họ chỉ có thể đưa tới Bắc vương phủ, trong triều chưa tìm được người phù hợp, đây là chuyện không còn cách nào khác."
An Cửu nắm tay Bắc Sách: "Chỉ là mệt cho phụ thân của hài tử của thiếp. Vương gia, ngài có từng nghĩ tới việc ngồi lên vị trí kia không?"
Bắc Sách bật cười: "Nàng muốn làm hoàng hậu à?"
An Cửu giật mình, thử đùa giỡn: "Nếu thiếp muốn làm hoàng hậu thì sao?"
"Không đâu, vị trí kia không phải chí hướng của nàng, hậu cung tam cung lục việc, mà với tính tình của A Cửu nhà ta chỉ muốn một mình sở hữu trượng phu của mình." Bắc Sách nhéo mũi An Cửu, ôm An Cửu vào lòng.
"Nhưng nếu vận mệnh ép chàng không thể không ngồi lên vị trí kia, thiếp sẽ ở bên cạnh chàng." An Cửu không khỏi lo lắng, nhưng nàng lập tức gạt suy nghĩ ấy đi, cười đùa, "Nếu chàng làm hoàng đế, thiếp làm hoàng hậu, vậy trong hậu cung chỉ có thể có một mình An Cửu thiếp, mấy cái tam cung lục viện kia đốt hết đi."
"Thế chẳng phải nàng sẽ là thiên hạ đệ nhất đố phụ sao hả?"
"Thiên hạ đệ nhất đố phụ thì sao? Đời này chúng ta chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi!"