Bùi Nguyên Ca mỉm cười: “Ta bảo ngươi đi ngửi mùi son phấn của bọn họ là có mục đích. Hầu hết mọi người đều có mùi giống nhau, riêng chỉ có sáu người kia là khác, mùi tinh tế hơn nhiều, rõ ràng quý trọng hơn những người còn lại. Ta rất khó tưởng tượng, cùng ở chung một chỗ, đều là những thiếu nữ bán thân, mama mua giới sẽ phân cho bọn họ son phấn khác nhau sao. Giải thích duy nhất chính là, các cô gái kia vốn luôn ở chỗ mama, bởi vậy mùi vị son phấn đầu tóc đều giống nhau, còn sáu người này mới từ nơi khác đưa đến, tuy đổi xiêm y, nhưng vẫn sơ hở ở chỗ đó!”
“Thì ra là vậy.” Tử Uyển tỉnh ngộ, âm thầm bội phục tiểu thư tâm tư tinh tế. Nàng lại hỏi: “Vì sao tiểu thư muốn lưu lại Tư Âm chứ?”
Nữ nhân kia vừa thấy cũng biết không an phận, về sau tám phần sẽ sinh chuyện.
“Tư Âm này, ta tự có chỗ dùng.” Bùi Nguyên Ca nói xong khẽ thở dài. Nếu có thể, nàng vẫn nghiêng về liên thủ với Thư Tuyết Ngọc, nhưng tạm thời chỉ sợ không có khả năng. Ôn phu nhân là bạn tốt của Thư Tuyết Ngọc, trịnh trọng đến Bùi phủ, rất có thể vì Thư Tuyết Ngọc xuất viện mà đến, nghe ý tứ của bà ấy trước khi tạm biệt thì hiển nhiên đã thất bại. Nhất thời, nàng cũng không tiện nhắc lại chuyện đó trước mặt phụ thân, xem ra chỉ có thể gác lại.
Sau khi trở lại Tĩnh Xu trai, mười tám tân nha hoàn đã đợi trong sân.
“Quy củ trong phủ, về sau Tử Uyển sẽ từ từ dạy các ngươi. Ta chỉ nói một câu, Tĩnh Xu trai này của ta, không dung kẻ dưới gan lớn làm bậy, khi (dễ) chủ phản chủ. Nếu ai không tin, có thể thử thủ đoạn của ta!” Bùi Nguyên Ca chưa nói nửa chữ đe dọa núi đao chảo dầu nhưng chỉ một câu nói tầm thường này đã đủ làm trong lòng mọi người phát lạnh, bất giác run rẩy sợ hãi, càng thêm câu nệ cung kính: “Nhưng mà, mọi việc trung thành bảo vệ chủ nhân, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.” Nàng đưa mắt ra hiệu với Tử Uyển.
Tử Uyển đã chuẩn bị tốt hà bao để phân phát, đều là năm mươi văn tiền thưởng, nhìn bên ngoài cũng thấy khá dày.
Phủ đầu trước, lấy lòng sau, loại thủ đoạn này kiếp trước Bùi Nguyên Ca sớm đã vận dụng nhuần nhuyễn. Nàng cũng không muốn nói nhiều nữa, kêu Tử Uyển đưa mọi người xuống tìm hiểu các nơi ở Bùi phủ rồi dạy quy củ, còn Tư Âm thì giữ lại hầu hạ trong phòng. Tay cầm cuốn sách, nàng hé mắt nhìn Tư Âm kia quay tròn ngắm nhìn xung quanh, trong lòng đã có kết luận, nông cạn, nhẹ dạ, dễ lợi dụng, dễ xúi giục. Tuy không đủ tư cách đấu với Chương Vân, nhưng làm bà ta ngột ngạt thì dư sức.
Phụ thân coi trọng Chương Vân như vậy, không có chuyện đặc biệt, muốn Chương Vân bị thất sủng thì rất khó.
Chương Vân hiểu lầm nàng trước sau biến hóa, là kế khởi điểm tuyệt hảo. Chỉ cần việc này bùng nổ, loại chuyện tưởng chừng bình thường giống vậy tuyệt đối có thể khiến phụ thân tin tưởng thiếp thất ông vẫn luôn tin chiều chưa từng có hảo ý với nữ nhi của ông. Chỉ cần phụ thân nhận thức điểm này, hình tượng hơn 10 năm qua của Chương Vân trong lòng phụ thân sẽ sụp đổ hoàn toàn. Không còn phụ thân sủng ái, nàng muốn dày vò Chương Vân dễ như trở bàn tay.
Mà việc bây giờ nàng phải làm chính là cố ý chọc giận Chương Vân, kích thích Chương Vân, khiến bà ta không thể nhịn được nữa, nhưng lại không bắt được nhược điểm nào của nàng để phản kích. Đến lúc đó, bà ta chỉ có thể đánh cược đưa ra lá vương bài “Bùi Nguyên Ca thật giả” này. Mà ngày đó, mới là bắt đầu chuỗi ngày nàng đối phó Chương Vân! Không có Chương Vân, Bùi Nguyên Dung ngu ngốc căn bản không đáng nhắc tới.
Bàn tính trong lòng đã định, Bùi Nguyên Ca mới cảm thấy thoải mái một chút.
Dẫn nha hoàn mới đi các nơi cho quen Bùi phủ, sắp xếp chỗ ở, phân công việc theo sở trường, dạy quy củ. Toàn bộ buổi chiều, Tử Uyển bận tối mày tối mặt, hơn nữa một thời gian dài sau cũng ít có thời gian rảnh dỗi. Nhưng nàng nghĩ đến Tĩnh Xu trai đổi mới hoàn toàn lại do tiểu thư toàn quyền nắm trong tay thì chút khổ cực này cũng đáng giá. Lúc dùng bữa tối, Bùi Nguyên Ca cũng biết Tử Uyển vất vả nên không bảo nàng hầu hạ mà kiên quyết kéo nàng ngồi xuống ăn cùng.
Ít nha hoàn nào có được vinh dự như vậy, Tử Uyển dùng cao lương mỹ vị nhưng không hề thấy ngon, mà chỉ thề trong lòng, cả đời này phải hầu hạ tiểu thư thật tốt.
Đang lúc chủ tớ hai người nói chuyện vui vẻ thì có người truyền đạt, nói Vương mama của Tứ Đức viện đến.
Tử Uyển vội vàng đứng lên, tiểu thư ân sủng là một chuyện, nhưng trước mặt người ngoài, nàng như vậy là vượt quá quy củ. Hơn nữa, người tới là thân tín của Chương Vân, càng không thể sơ suất. Đang suy nghĩ thì tiểu nha hoàn đã vén rèm lên, Vương mama mặc áo váy màu tro, vẻ mặt đầy vui mừng tiến vào. Bà ta trước hành lễ với Bùi Nguyên Ca, sau mở miệng liên tiếp chúc mừng Tử Uyển: “Chúc mừng Tử Uyển cô nương, lão nô chúc mừng cô nương trước!”
Tử Uyển không hiểu, Bùi Nguyên Ca im lặng mỉm cười: “Vương mama, lời này có ý gì?”
“Tử Uyển cô nương là người của Minh Cẩm phu nhân, từng hầu hạ tứ tiểu thư, nay lại là người đắc lực nhất bên người tứ tiểu thư, mắt thấy mười chín tuổi đến tuổi kết hôn. Chương di nương đang suy tính hôn phối cho cô nương thì đúng lúc Chu phó tổng quản trong phủ đến xin cưới Tử Uyển cô nương cho con trai hắn. Di nương nghĩ thân phận này cũng không ủy khuất Tử Uyển cô nương, nên đã đồng ý.” Vương mama cười tươi đến mức nếp nhăn già nua xô lại như hoa cúc: “Tử Uyển cô nương gả qua đó, chính là nương tử của quản sự, cha chồng lại là phó tổng quản, tương lai hưởng vinh hoa phú quý còn thiếu được sao? Lão nô giành trước tới chúc mừng, nhớ có lì xì!”
Sắc mặt Tử Uyển trong bỗng chốc trở nên trắng bệch, Chu phó tổng quản là tâm phúc của Chương Vân, Tử Uyển làm con dâu hắn, còn có trái cây ngon để ăn sao?
Càng quan trọng hơn là, hiện giờ Tĩnh Xu trai chỉ có một mình Tử Uyển dùng được, nàng đi rồi, tương đương với cắt đứt cánh tay tiểu thư. Nhưng mà, dựa theo quy củ trong phủ, nha hoàn đủ mười chín tuổi đúng là nên chọn người kết duyên, đối phương lại là con Chu phó tổng quản, tính thế nào vẫn là Tử Uyển trèo cao, cho dù nháo đến chỗ lão gia, lão gia cũng sẽ cho rằng Chương Vân đang lấy lòng tiểu thư, không có lý gì mà phản đối.
Vương mama cười lạnh trong lòng, kể cả tứ tiểu thư cũng không thể moi móc di nương có nửa điểm không phải trong chuyện này, ngoại trừ đáp ứng thì không còn cách nào khác.
Bùi Nguyên Ca mỉm cười, chậm rãi xoa tay rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Cút.. ra …ngoài…cho…ta!”
Ngữ điệu rất nhu hòa nhưng hoàn toàn tương phản với lời nói, làm Vương mama ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Tứ tiểu thư ngươi nói gì?”
“Ta nói, ngươi, cút ra ngoài cho ta!” Giọng Bùi Nguyên Ca vẫn nhu hòa như cũ: “Quay về nói cho Chương Vân biết, hôn sự của Tử Uyển, không tới phiên bà ta làm chủ!” Nàng nhếch môi, lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người nhìn không rét mà run.
Vương mama nén giận rời đi. Hừ, cứ ngang ngược lúc này đi, đợi ngày mai lão gia lên tiếng, ta xem ngươi còn nháo được thế không?
Phòng trong, Bùi Nguyên Ca kéo tay Tử Uyển, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, hiện tại Chương Vân không có quyền quản người của Tĩnh Xu trai, chỉ có thể mở miệng trước mặt phụ thân. Chỉ cần phụ thân ở đây thì ta sẽ có lời chế ngự bà ta!” Bất quá, Tử Uyển tuổi không còn nhỏ, xác thực nên tính hôn sự cho nàng ấy, nếu không tương lai sẽ bị động. Từ tối hôm qua, sau khi Tử Uyển đứng ra gánh tội cho nàng, Bùi Nguyên Ca đã quyết tâm nhất định phải tìm cho Tử Uyển mối hôn sự tốt, tuyệt đối không được bạc đãi nàng ấy.
Tử Uyển gật đầu, tuy rằng trong lòng còn lo lắng, nhưng vì cực kỳ tín nhiệm Bùi Nguyên Ca nên bỏ qua việc này không nghĩ nữa.
Đêm khuya, sau khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, Bùi Nguyên Ca vẫn không ngủ được. Ban ngày nàng mới nói với Chương Vân, khuyên bà ta đừng có ý đồ nhúng tay vào Tĩnh Xu trai nữa thì buổi tối Chương Vân sắp xếp hôn sự cho Tử Uyển. Đây là phản kích cũng là khiêu khích. Hừ, cho rằng phối cho con trai của phó tổng quản thì có thể chặn miệng của nàng sao? Chương Vân, ngươi cũng quá gấp gáp rồi… Trong bóng đêm, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ cong lên nụ cười lạnh lùng.
Đột nhiên, Bùi Nguyên Ca biến sắc, tung chăn xuống giường, ẩn núp vào chỗ tối cạnh đó, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.
=======
Một bóng đen lén lút lẻn vào trong phòng, y phục đen, tóc đen hòa làm một với bóng đêm. Nếu không phải trên mặt đeo mặt nạ bạc lóe sáng thì dường như không thể phát hiện được. Bùi Nguyên Ca cho rằng Chương Vân lại giở trò muốn bôi nhọ trong sạch của nàng. Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, nếu như thế, người này sẽ không im lặng như vậy, hẳn phải gây huyên náo ồn ào cho mọi người biết, để nàng hết đường chối cãi mới phải.
Người đó bỗng nhiên dừng lại, phát hiện ra sự tồn tại của Bùi Nguyên Ca, liền lắc mình tới sau lưng nàng, đưa tay ra định làm nàng hôn mê bất tỉnh.
Bùi Nguyên Ca hoảng hốt, ra sức né tránh, tóc đen mượt như thác nước, vạch ra đường cong tuyệt mĩ, gương mặt thất kinh lộ ra bị ánh trăng bao phủ. Người đó nhìn thấy mà ngẩn người, nhưng nhanh chóng định thần, rút trong tay áo ra thủy chủ sáng loáng, đặt vào cổ Bùi Nguyên Ca: “Đừng nhúc nhích, cũng đừng gọi người. Yên tâm, ta không cướp sắc, chỉ cướp tiền! Trong phòng có vật gì đáng tiền đều lấy hết ra đây.”
Chỉ một chiêu cũng biết người này thân thủ nhanh nhẹn, nàng không có khả năng chống lại.
Bùi Nguyên Ca thuận theo: “Được, ngươi buông ra, ta lấy cho ngươi!”
“Coi ta là kẻ ngốc sao?” “Mặt nạ bạc” cười nhẹ, nhưng cũng kinh ngạc với vẻ trấn tĩnh của nàng, không giống khuê nữ yếu đuối: “Cứ như vậy đi lấy, không được giở thủ đoạn!”
Bị bắt giữ, Bùi Nguyên Ca từ từ mở tráp, lấy hết vàng ngọc trang sức ra. Người nọ không lấy, cũng không lên tiếng, hiển nhiên không hài lòng. Bùi Nguyên Ca tiếp tục lục lọi lấy ra thỏi vàng thỏi bạc, châu ngọc các loại, người đó chỉ nhìn lướt qua, cười giễu: “Những thứ tục vật này trị giá được bao nhiêu? Ít nhất cũng phải giống thủ kính tráng men (gương cầm tay) này, hoặc bình phong tử đàn đầu giường bên kia thì còn miễn cưỡng chấp nhận! Mau đưa hết đồ đáng giá ra đây, nếu không ta sẽ không khách khí!”
Đúng lúc này, ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, hướng tới Tĩnh Xu trai.
Người đeo mặt nạ bạc khẽ thở dài, nhanh như vậy đã bị phát hiện, thủ vệ Bùi phủ quả nhiên không tầm thường.
Động tĩnh lớn như vậy, Tĩnh Xu trai nhanh chóng bị kinh động, ánh nến đều sáng lên. Tử Uyển vội vàng xông vào, châm nến, lo âu nói: “Không xong rồi, tiểu thư, có thích —— aa!” Nàng thấy tiểu thư nhà mình bị một hắc y nhân đeo mặt nạ uy hiếp: “Ngươi là ai? Mau thả tiểu thư nhà ta ra!” Biết sẽ kinh động người khác nên nàng cố gắng nói thấp giọng.
Thế này mới giống phản ứng nữ tử nên có chứ! Người đeo mặt nạ bạc cúi đầu nhìn Bùi Nguyên Ca vẫn trấn tĩnh như thường. Nàng ấy, thật sự là cô nương mới mười ba tuổi sao?
Trong sân truyền đến giọng nói quan tâm của Bùi Chư Thành: “Ca nhi, trong phủ có thích khách, con không sao chứ?”
Người nọ ghé vào lỗ tai nói: “Đuổi hắn đi!”
“Con không sao.” Bùi Nguyên Ca nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ giọng đáp: “Phụ thân ở bên ngoài, ta làm nữ nhi không ra cửa nghênh đón từ xa, đó là thất lễ, phụ thân tất sẽ nghi ngờ, có lẽ sẽ xông vào kiểm tra. Ngươi buông ra, ta ra ngoài gặp phụ thân, đuổi ông ấy đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tố giác ngươi!”
Bùi Chư Thành quả nhiên nói: “Ca nhi, sao con không nghênh đón phụ thân? Không thoải mái sao?” Giọng nói mang theo chút hoài nghi, sợ nữ nhi bị thích khách bắt cóc.
“Không có, con vừa mới tỉnh, quần áo chưa chỉnh tề, phụ thân đợi chút!” Bùi Nguyên Ca nói cho có lệ rồi lại thấp giọng: “Di nương trong phủ đối địch với ta, vô sự cũng muốn sinh sự, nếu phòng ta bị phát hiện có nam nhân, dù là đạo tặc, bà ta cũng lật ngược đổi trắng thay đen, huyên náo khiến ta mất hết danh dự. So với ngươi còn đáng sợ hơn, cho nên ngươi không cần nghi ngờ ta sẽ kim thiền thoát xác.” Nàng dùng ánh mắt ý bảo Tử Uyển lấy cho nàng áo khoác.
Nghe vậy, ánh mắt người đó lóe lên, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng sau nhiều lần cân nhắc đành nói: “Được rồi!”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhức, thấy Bùi Nguyên Ca hung hăng cắn vào tay hắn, sau đó đạp mạnh một cước lên chân, nghiến thật chặt. Nam nhân đeo mặt nạ không kịp đề phòng, tức giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa phải không?”
“Ta là người có oán báo oán, có thù báo thù. Ngươi bắt cóc ta, ta cắn ngươi một cái, đạp ngươi một cước, coi như chúng ta huề nhau!” Bùi Nguyên Ca bình tĩnh nói: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể tức giận giết ta. Nhưng mà cha ta ở ngay bên ngoài, thị vệ Bùi phủ cũng không phải dạng bất tài, nếu ngươi biết nhẫn nhịn, mọi người đều bình an. Hay muốn vì cái cắn này, hai chúng ta cá chết lưới rách [1]? Tự ngươi chọn đi!”
Kiếp trước nàng làm việc thiện giúp mọi người, lại rơi vào kết cục như vậy. Kiếp này, nàng không bao giờ làm người tốt nữa, phàm là đắc tội với nàng, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định báo. Thân thủ người này tốt hơn nàng, nhưng dưới tình cảnh đó, trừ phi hắn muốn bại lộ, nếu không cũng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này. Hơn nữa, nhìn hắn tức giận như vậy mà vẫn hạ thấp giọng để nói, hiển nhiên không muốn bại lộ. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca không hề sợ hãi.
Hô hấp người đó thay đổi, rõ ràng nghe được giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nhớ đó cho ta!”
Hắn không tình nguyện buông lỏng tay, lắc mình đến chỗ khuất.
Bùi Nguyên Ca lập tức mặc áo khoác, cùng Tử Uyển ra khỏi phòng, giả vờ làm ra bộ dáng còn buồn ngủ, hỏi: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy nàng bình yên vô sự, Bùi Chư Thành mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, thích khách lẻn vào phủ, đánh hôn mê một tên thị vệ, ta lo con xảy ra chuyện nên vội vàng tới đây xem. Không sao là tốt rồi, phụ thân còn phải đến viện khác thăm dò, con ngủ tiếp đi!”
Tốt lắm, chờ ngươi về phòng, xem ta trị ngươi thế nào! Nam nhân đeo mặt nạ thầm nói.
Kết quả, hắn nghe thấy Bùi Nguyên Ca ân cần nói: “Cha, con gái cũng rất lo cho hai vị tỷ tỷ và nhóm di nương, không bằng con đi cùng người, cũng an tâm hơn.” Biết rõ phòng trong có thích khách, hắn còn bị nàng cắn một phát, đạp cho một cước. Nàng có ngu mới trở về phòng!
Bùi Chư Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy nữ nhi ở bên người càng an tâm hơn, gật đầu nói: “Được.”
Các viện kia đều chưa lục soát người, sau đó lại có người đến báo, nói phòng chứa củi bốc cháy. Mắt thấy ngọn lửa có nguy cơ lan rộng, Bùi Chư Thành bất đắc dĩ phái người đi cứu hoả trước. Ông lo lắng là kế điệu hổ ly sơn nên phân rất nhiều người ra bảo vệ mọi người trong phủ an toàn. Giằng co một đêm, mặc dù lửa tắt không gây thành đại họa, nhưng không hề thấy chút bóng dáng của tên thích khách.
Bùi Nguyên Ca vẫn đi theo phụ thân, vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tên thích khách này rất kỳ quái.
Trong phủ không có người thương vong, cũng không mất đồ, mặc dù lúc ấy hắn bắt nàng, muốn nàng lấy ra những đồ quý trọng, nhưng cuối cùng cũng không lấy đi vật gì cả, hiển nhiên cái gọi là “cầu tài” chỉ là lớp ngụy trang. Hơn nữa, dưới ánh nến mập mờ, không rõ, hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra trên thủ kính được tráng men trắng quý hiếm mà không phải màu gốm sứ giá rẻ tương tự, hiển nhiên rất tinh tường về pháp lang [2]. Mà khi nói đến bình phong đặt đầu giường, khẩu khí rất xem thường, dường như cũng không để vào mắt. Đứng gần như thế, nàng có thể cảm giác được y phục dạ hành màu đen trên người hắn dùng loại vải dệt mềm mịn, giá trị không nhỏ, trên người thoang thoảng mùi hoa sen thơm mát, nhàn nhạt mà tao nhã, còn có… .