Hai khắc trôi qua, ngân lượng vẫn chưa đưa đến, An Trác Nhiên thỉnh thoảng lại nhếch môi cười trào phúng. Đúng lúc này, Tử Uyển ra ngoài rốt cuộc đã trở về, nói nhỏ vào tai Bùi Nguyên Ca. Nàng quay đầu, trong mắt lóe lên chút giảo hoạt: “An thế tử, tiền đã đưa đến, ngươi muốn kiểm tra không, tránh lại thiếu tiền.”
“Ta đương nhiên phải kiểm tra, tránh cho ngươi dùng thủ đoạn xấu xa lập mưu, cuối cùng khiến ta phải bù tiền vào.” An Trác Nhiên nhướng mày nói.
“Một khi đã như vậy, vậy mời An thế tử đếm từ từ đi!” Bùi Nguyên Ca đã đoán trước được, An Trác Nhiên vì muốn gây khó dễ cho nàng nên nhất định sẽ nói như vậy. Khóe miệng khẽ cười, vẫy tay ý bảo hộ vệ ngoài cửa mang tiền vào. Nhiều nam tử khỏe mạnh vạm vỡ nối đuôi nhau vào, cứ hai người nâng một cái sọt trúc cao hơn nửa người, tổng cộng mười lăm sọt, đặt xuống đất “bụp” một tiếng, bụi bặm trong phòng bay toán loạn.
Ý cười trên mặt An Trác Nhiên nhất thời đông cứng, cả người lâm vào trạng thái đờ đẫn.
Hắn nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca sẽ dùng hơn phân nửa là ngân phiếu hoặc ngân lượng nhưng không ngờ nàng ta lại lấy tiền xu tới. Một ngàn lượng chính là một ngàn quan tiền (một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi) ác hơn là những sọt tiền này không phải từng xâu từng xâu một mà toàn bộ đều rời ra. Mỗi xâu là một ngàn văn tiền (một ngàn xu ấy). Một ngàn lượng tức là một triệu xu… Mẹ nó chứ, hắn phải kiểm tới khi nào mới xong? Huống chi, hắn đường đường là thế tử Trấn Quốc Hầu phủ, ngồi dưới đất đếm từng đồng một thì còn gì là mặt mũi? Nếu truyền ra ngoài, hắn lập tức có thể trở thành trò cười khắp kinh thành!
“Coi như ngươi lợi hại!” An Trác Nhiên nghiến răng ken két rặn ra từng chữ rồi vẫy vẫy tay: “Mang sọt trúc này vào nhà kho đi.”
Hộ vệ Bùi phủ buông sọt trúc ra đứng thành một hàng. Tử Uyển liếc mắt với bọn họ, bọn họ lập tức lên chắn trước mặt chưởng quầy và tiểu nhị của ngọc khí điếm (tiệm ngọc), không cho hai người tới gần sọt trúc. Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói: “Tốt nhất An thế tử vẫn nên đếm rõ ràng ngay trước mặt ta, tránh việc thu xong rồi sau này lại đi rêu rao nói ta dùng thủ đoạn xấu xa tính kế ngươi, cuối cùng bắt ngươi phải bù tiền vào. Như vậy sẽ ủy khuất (tủi thân oan ức) cho thế tử lắm!”
Nàng không nói nàng ủy khuất cũng không nói Bùi phủ ủy khuất mà lại nói An Trác Nhiên ủy khất. Lời này rõ ràng là châm biếm lại hắn ta.
An Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, ta tin Bùi tứ tiểu thư!”
“Nhưng ta lại không tin An thế tử, ngươi cũng không phải lần đầu tiên lật lọng. Mà không nói đâu xa, vừa rồi ngươi rõ ràng nói phải tự mình kiểm tra, giờ lại chối, người nhân phẩm như vậy…” Bùi Nguyên Ca lắc đầu, chậc chậc nói: “Ta rất sợ sau này ngươi vu cho Bùi phủ chúng ta khất nợ tiền ngọc thạch! Ngươi vẫn nên đếm ngay tại đây là tốt nhất!”
Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết An Trác Nhiên cũng không làm. Hắn bỏ lại một câu “Bản thế tử còn có chuyện quan trọng” rồi chạy trối chết.
Hộ vệ Bùi phủ đã được dặn dò trước nên lập tức kết vào nhau ngăn An Trác Nhiên lại.
An Trác Nhiên tức giận nói: “Láo xược! Bản thế tử thân là thống lĩnh tuần vệ kinh thành, người mang trọng trách bảo vệ an nguy cho kinh thành. Các ngươi dám chặn đường của ta, nếu như làm ta chậm trễ chuyện quan trọng, các ngươi đảm đương nổi sao?” Cái gọi là thống lĩnh tuần vệ kinh thành chẳng qua chỉ là chức quan nhàn tản (không có trách nhiệm gì lớn, không có mấy việc phải làm) dành cho võ tướng của Đại Hạ, đơn giản là một cái danh hào mà thôi, ngay cả ứng mão [1] cũng không phải làm. Hắn suy đoán nữ tử như Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không hiểu những thứ này. Chỉ cần nói xạo hăm doạ vài câu thì chắc chắn có thể hù dọa nàng ta.
[1] ứng mão: đến cho có mặt. Ngày xưa trong triều đình đến giờ mão hàng ngày – từ 5 giờ đến 7 giờ sáng – điểm danh quan lại, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.
“Nếu đã như vậy, mời An thế tử đi làm chuyện của mình!” Bùi Nguyên Ca đáp ứng rất sảng khóai.
Quả nhiên ngu ngốc nên mới bị dọa dễ dàng như vậy! An Trác Nhiên vui sướng đang định cất bước rời đi.
Bên tai lại truyền đến giọng Bùi Nguyên Ca thản nhiên dặn dò hộ vệ: “Lưu hộ vệ, An thế tử mang chức vị quan trọng, chúng ta không thể làm lỡ chuyện của hắn. Nhưng mà cũng may ngươi và các vị hộ vệ khác không bận, vậy nâng mấy sọt tiền này đi theo An thế tử, chờ bao giờ hắn rảnh rỗi thì kiểm kê! Công việc An thế tử bận rộn, các ngươi phải theo sát từng giờ từng khắc, đừng để thời gian quý báu của An thế tử bị bỏ trống. Một ngày chưa đếm xong thì hai ngày. Hai ngày cũng chưa đếm xong thì ba ngày… Tóm lại, nhất định phải thấy tận mắt An thế tử đếm xong một nghìn xâu tiền, không thừa không thiếu một xu mới được đi”.
Nói xong, Bùi Nguyên Ca quay đầu cười nói: “An thế tử đừng lo, hộ vệ của Bùi phủ rất nhàn rỗi, sẽ không làm lỡ chuyện gì quan trọng đâu”.
Chế nhạo nhục nhã Bùi phủ xong muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
An Trác Nhiên tức giận đến hộc máu. Nghe ý tứ của Bùi Nguyên Ca, nếu lúc này hắn rời đi, những người này sẽ vác từng này sọt tiền đi theo hắn rêu rao khắp nơi thì hắn chẳng còn mặt mũi gì ở kinh thành nữa! Con mẹ nó, nữ nhân này quả rất nham hiểm ngoan độc (nguyên văn đóa nha)! Nhưng mà hắn đã quên, là chính hắn làm khó dễ Bùi Nguyên Ca trước, không ngừng chế giễu cười cợt nên mới rơi vào kết quả như hiện tại.
“Lý chưởng quầy, gọi người đến đếm tiền.”
“Tốt nhất An thế tử nên tự mình kiểm, thuộc hạ của ngươi ta không tin được!” Thấy An Trác Nhiên muốn để chưởng quầy xấu mặt thay hắn, Bùi Nguyên Ca lập tức cản lại, thở dài nói: “Haizz, ngài rất rõ tình cảnh Bùi phủ chúng ta mà, kiếm mỗi một đồng tiền không phải dễ dàng. Nếu bị những người này lén lút ăn trộm, đến cuối không đủ tiền thì ta biết tìm ai kêu oan đây?” Nàng mang những lời An Trác Nhiên từng nói trả lại cho hắn.
An Trác Nhiên cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thiếu chút nửa buột miệng mắng to, chẳng lẽ chưởng quầy của hắn phải ham mấy đồng lẻ này sao?
“An thế tử, ngài hiểu rõ rồi chứ, muốn đếm tiền bây giờ hay muốn hậu vệ Bùi phủ mang sọt tiền này đi theo ngài khắp ngõ lớn nhỏ kinh thành?” Bùi Nguyên Ca uy hiếp nói. Loại người lòng dạ hẹp hòi nhưng tự phụ này, phải để hắn mất mặt trước mặt mọi người, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng.
Quả nhiên, An Trác Nhiên trừng mắt nhìn nàng. Hắn cũng biết chuyện này càng kéo dài thì hắn càng bất lợi. Hắn cắn răng tiến lên bắt đầu đếm tiền, thầm hi vọng làm thật nhanh để chấm dứt chuyện này.
Nhưng hi vọng tốt đẹp còn sự thật thì tàn khốc. Một triệu văn tiền muốn đếm xong trong một khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không thể làm được!
Sau nửa canh giờ, eo mỏi thắt lưng đau, miệng lưỡi khô khốc, An Trác Nhiên mới đếm được 2000 văn tiền, cũng chính là hai quan tiền, khóc không ra nước mắt.
Trong khi đó, cửa tiệm ngọc này ở khu vực sầm uất, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Trước đó, khi hắn chế nhạo Bùi Nguyên Ca đã kinh động không ít người, sau lại vác đến mười bảy sọt tiền. Thanh thế lớn như vậy đã sớm thu hút ánh mắt mọi người. Giờ lại thấy An Trác Nhiên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khom người đếm từng đồng tiền dưới đất. Những người thích náo nhiệt ở kinh thành sao có thể bỏ qua màn kịch hay như vậy? Mọi người xúm lại tiệm ngọc khí, đông đến mức nước chảy không lọt.
Thậm chí sau đó, mỗi khi An Trác Nhiên đếm một đồng, mọi người xung quanh lại ầm ầm đếm theo hắn.
Nhiều người cùng nhau kiếm tiền như vậy, đúng là kỳ cảnh chưa bao giờ có mà sau này cũng chưa chắc có nên càng hấp dẫn nhiều người. Mặc dù không chen được vào bên trong xem náo nhiệt nhưng đều vồn vã hỏi thăm nguyên do sự việc. Trong những người này, có người nhận ra An Trác Nhiên, có người đoán được người nào của Bùi phủ, mà Bùi Nguyên Ca là ai, cũng có người nghe đến Hoa yến của Liễu quý phi. Ngươi một lời ta một lời, chân tướng từ từ bày ra trước mắt.
Không phải Bùi tiểu thư không có tiền trả mà căn bản là nam nhân từ hôn lòng dạ hẹp hòi, không muốn vị hôn thê trước đây sống tốt nên cố ý trả thù, kết quả lại bị Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh chỉnh cho một trận. Nhìn lại hiện tại, Bùi tứ tiểu thư mang duy mạo nhưng vẫn phong tư u nhã, khí chất xuất trần. Còn bộ dáng An Trác Nhiên khom người đếm tiền sao mà đáng khinh đáng ghét. Cán cân trong lòng mọi người hướng về Bùi Nguyên Ca không chút do dự.
Nhóm người biết được chân tướng nhất thời bùng nổ căm phẫn, ỷ vào An Trác Nhiên không biết bọn họ nên lập tức bắt đầu lên tiếng phê bình. (Be: ở trong truyện có nói cái nhóm người hiểu rõ sự việc nên chửi mắng An Trác Nhiên là bát quái đảng nhưng mình đã lược bỏ)
Nhóm dân chúng không biết chân tướng hỏi, nhóm bát quái đảng bắn nước bọt tứ tung, bắt đầu kể sự kiện ân oán tình cừu, giải thích rõ cho dân chúng phía sau chưa hiểu. Và thế là, quá trình xảy ra “một ngàn xâu tiền”, tính cả Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh, An Trác Nhiên lòng dạ hẹp hòi tự mình tạo nghiệt…, không ngừng lan truyền khắp nơi…
Trong nhã gian cao nhất của tửu lâu đối diện, một nam tử nhìn chăm chú nhìn màn náo nhiệt phía dưới, khóe môi cong lên ý cười chậm rãi.
Vị Bùi tứ tiểu thư này thật thú vị!
=======
Mọi người vây quanh ngọc khí điếm đông đúc, liên tục kéo dài đến đang lúc hoàng hôn. An Trác Nhiên bắt đầu phẫn nộ, xấu hổ, đến bất đắc dĩ, rồi đến chết lặng, cuối cùng như lợn chết không sợ nước sôi. Mặt mũi chẳng còn gì không thể ngồi chịu tội thêm, dứt khoát không kiểm nữa mà để chưởng quầy làm thay. Mặc dù như vậy, hắn không có cách nào thay đổi sự thật mình là nhân vật chính trong sự kiện đếm một ngàn xâu tiền chưa từng có trong lịch sử, sau bị mọi người gán cho danh hiệu “An ngàn quán” (An ngàn xâu) [i][Be:“quán” là quan tiền tương đương 1 lượng bạc, = 1000 văn tiền xếp thành 1 xâu như đã giải thích][/i]
Nghe nói sau sự kiện đó, chỉ cần An Trác Nhiên nghe được các từ linh tinh như “một ngàn” “xâu” “đồng xu” thì lập tức nổi trận lôi đình, vì thế mà nhiều hạ nhân phải chịu tai vạ bất ngờ.
Nghe nói, câu chuyện “An ngàn quán” nhanh chóng truyền khắp kinh thành, đề tài linh nữ (nữ nhân xinh đẹp) trừng trị nam nhân từ hôn rất được dân chúng quan tâm và nhanh chóng bị biến thành nội dung của các tiết mục ngắn, hí kịch, tiểu khúc,.. truyền bá kinh thành. Hiện tượng này khiến chứng nóng nảy của An thế tử càng tăng thêm, nghe nói bởi vậy mà rất nhiều hí lầu, tửu lầu bị đập phá.
Cũng nghe nói tân nhiệm Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành đều nghe “An ngàn quán” mỗi ngày, sau khi nghe xong tinh thần sảng khoái, ngay cả công vụ sứt đầu mẻ trán ở hình bộ cũng trở nên cảnh đẹp ý vui trong mắt ông.
Nghe nói…
Cánh hoa hồng rải đầy mặt nước ấm, khói trắng lượn lờ, hương thơm bay vào mũi. Bùi Nguyên Ca múc nhẹ gáo nước ấm, gột rửa đi bụi bậm phong trần cả một ngày. Tử Uyển hầu hạ bên cạnh, bỗng nhiên nghe được tiếng “cốc” nhỏ ngoài cửa sổ. Lòng nàng cả kinh, đang muốn ra ngoài xem xét thì nghe thấy tiếng Bạch Vi bẩm báo: “Nô tỳ Bạch Vi, muốn hỏi tứ tiểu thư có cần người hầu hạ tắm rửa hay không?”
Sau khi Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai, sư vụ bên người Bùi Nguyên Ca không hề cho nha hoàn khác nhúng tay, sao Bạch Vi đột nhiên lại tới lấy lòng? Hơn nữa, cho dù muốn lấy lòng, cũng không cần rình rập lén lút ngoài cửa sổ, tạo ra tiếng động sau đó mới lên tiếng. Rõ ràng có mưu đồ khác, còn dám ngụy biện? Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chợt lạnh lẽo nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh như đang thả lỏng người trong nước ấm rồi lười biếng trả lời: “Ngươi tới rất đúng lúc, ta đang muốn tìm người giúp ta chà xát lưng, vào đi!”
Nhưng Bạch Vi vừa bước vào trong phòng, Tử Uyển canh giữ ở cửa lập tức khóa cửa phòng vào.
Bùi Nguyên Ca mặc trung y vào, khoác áo choàng mỏng màu tím nhạt, đi ra từ sau bình phong, ngồi xuống, thờ ơ nói: “Nói đi, Chương di nương sai ngươi làm gì?” Vốn muốn thu thập nha hoàn này muộn muộn một chút, không ngờ bọn họ lại có động tác nhanh như vậy, muốn trừ bỏ nàng không từ thủ đoạn nào sao?
Bạch Vi vốn đang kinh hãi, nghe vậy sắc mặt lại trắng bệch. Hóa ra tứ tiểu thư biết nàng là người của Chương di nương từ lâu, chẳng qua chưa muốn phát giác mà thôi. Hiện giờ bị vạch trần, hiển nhiên nếu nàng không chịu kể rõ sự thật thì phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nàng nào dám bán đứng Chương Vân, run rẩy nói: “Nô tỳ… Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tứ tiểu thư tắm rửa mà thôi!”
“Ngươi rất trung thành với Chương Vân đấy, chỉ hy vọng bà ta không phụ tấm lòng chân thành của người.” Bùi Nguyên Ca cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt rất thản nhiên: “Ta thích nhất nha hoàn trung thành và tận tâm nên muốn thưởng cho ngươi. Tử Uyển, ngươi trông chừng nàng ta. Sau nửa canh giờ thì đưa nàng ra ngoài rồi nói cho mọi người ở Tĩnh Xu trai biết, ta rất vừa ý Bạch Vi. Bắt đầu từ ngày mai, nàng ta giống ngươi đều là đại nha hoàn bên người ta, mang theo hầu hạ. Nếu ai dám không có mắt trêu chọc nàng thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!”
Tử Uyển đáp: “Vâng, tiểu thư.”
Bạch Vi bối rối, tứ tiểu thư chẳng những không nghiêm hình bức cung, ngược lại còn cho nàng thể diện? Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Việc nàng ta rình tập đêm nay, đương nhiên liên quan đến sự phân phó của Chương Vân. Nếu bị gọi vào phòng nửa canh giờ, đi ra lại được người khác coi trọng. Sự việc rơi vào tai Chương Vân, bà ta sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn bà ta sẽ cho rằng mình phản bội, bán đứng kế hoạch của bà ta nên mới đổi được sự tin tưởng của Bùi Nguyên Ca… Dựa vào uy thế và thủ đoạn của Chương Vân ở Bùi phủ, muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, mà tứ tiểu thư tuyệt đối sẽ không bảo vệ nàng. Nếu như vậy, chẳng phải nàng chết chắc rồi sao?
Bạch Chỉ bị đánh, Quế mama bị đuổi, đã khiến người của Tĩnh Xu trai hoang mang trong lòng. Nhưng sau đó tứ tiểu thư lại im hơi lặng tiếng, Bạch Vi còn tưởng rằng tứ tiểu thư không biết những người còn lại vẫn còn người của Chương Vân, hoặc là tứ tiểu thư không có thủ đoạn đuổi cổ bọn họ.
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, bọn họ đều sai lầm rồi!
Vị tứ tiểu thư này khiến người ta sợ hãi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Ở trước mặt tiểu thư, bọn họ chỉ là nha hoàn, căn bản chả đáng để nàng quan tâm. Nàng Tứ tiểu thư thậm chí không cần động thủ mà chỉ cần làm một dáng vẻ đơn giản là có thể đủ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn. Giống như như bây giờ, tứ tiểu thư chỉ cần tung ra tin đồn, nàng nhất định phải chết không cần nghi ngờ!
Từ chuyện của Trần Khải Minh, bọn họ cũng nhìn ra được, tứ tiểu thư tuyệt đối không dễ chọc!
Nàng quá đề cao mình, đánh giá thấp tứ tiểu thư, nay hối hận thì cũng đã quá muộn…
“Tứ tiểu thư tha mạng! Tứ tiểu thư tha mạng!” Bạch Vi là người thông minh, trong nháy đã nghĩ thấu thiệt hơn, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Nô tỳ nói. Mấy ngày trước Vương mama dặn dò nô tỳ phải chú ý tứ ngôn hành (lời nói và hành động) của tứ tiểu thư, tốt nhất tìm được cơ hội xem trên lưng tiểu thư có ấn ký màu đỏ không, quần áo có gì khác thường không?. Nhưng mà, tứ tiểu thư chỉ để Tử Uyển tỷ tỷ hầu hạ bên người, nô tỳ không tìm được cơ hội tiếp cận nên mới rình bên ngoài.”
Ấn ký trên lưng? Bùi Nguyên Ca nhíu mi, Chương Vân sai Bạch Vi xem cái đó làm gì?
Nàng lạnh lùng nói: “Cho dù muốn gạt ta thì cũng nên tìm lý do hợp lý một chút. Chuyện ma quỷ như vậy, ngươi nghĩ ai sẽ tin?”
Bạch Vi tự biết tính mạng mình nguy hiểm một sớm một chiều, vô cùng lo âu, cố gắng xin Bùi Nguyên Ca tin tưởng: “Lời nô tỳ nói đều là thật. Vương mama còn nói, hôm thọ yến của lão gia, Chương di nương sẽ xuống tay với tứ tiểu thư. Đến lúc đó sẽ khiến tứ tiểu thư mất hết danh dự. Bà ta cũng không nói là chuyện gì nhưng Vương mama tìn nhiệm Bạch Chỉ, chắc chắn sẽ bày mưu kế cho Bạch Chỉ đi làm. Nô tỳ nguyện ý giám thị Bạch Chỉ thay tứ tiểu thư, bóc trần quỷ kế của Chương di nương để bày tỏ lòng trung thành!”
Bùi Nguyên Ca thản nhiên nhìn nàng, một lúc lâu mới nói: “Được, ta đây sẽ chờ lòng trung thành của ngươi.”
Đợi Bạch Vi đi xuống, Bùi Nguyên Ca lập tức dặn dò: “Tử Uyển, ngươi cầm ngọc bội này của phu nhân, đi tìm tiểu nha hoàn Tuyền nhi, để nàng phụ trách giám sát động tĩnh của Bạch Chỉ, xem bọn họ rốt cuộc có quỷ kế gì!” Thư Tuyết Ngọc từng đã cứu cha của Tuyền nhi, cả nhà họ đều mang ơn bà ấy, nhưng sau cũng bị Chương Vân gạt bỏ. Nay chỉ còn con gái nhỏ Tuyền Nhi làm việc quét tước trong phủ, rất thông minh, bây giờ vừa vặn dùng tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!