Kiêm gia viện vốn là chủ viện của Bùi phủ, cách Đồng Trạch viện không xa lắm. Ba gian chính đường, trái phải có năm gian nhà kề, hành lang đình viện rộng lớn, trồng mấy khóm trúc xanh, sân trước bày nhiều chậu hoa, tường trắng ngói đen, trúc xanh hoa nở vô cùng tao nhã. Nhưng mà nơi đây bị đóng cửa mười năm, không có người qua lại. Mặc dù cây cối và hoa sum suê nhưng lại luôn mang theo vẻ tịch mịch vắng vẻ, thê lương lạnh lẽo.
Trúc xanh như ngọc, một dáng người mảnh khảnh đang khom người cắt tỉa cành hoa, phong thái ưu nhã. Đột nhiên người đó cảm nhận được sự khác thường bèn xoay người lại.
Nhìn thấy thiếu nữ mặt mày rạng rỡ đứng yên ngoài cửa, Thư Tuyết Ngọc sửng sốt. Dung nhan tương tự nhau nên không khó để bà nhận ra người ấy, cây kéo trong tay rơi “bụp” xuống đất. Trong phòng, đại nha hoàn Bạch Sương bị dọa sợ, vội vàng chạy ra kiểm tra. Nàng nhìn thấy Bùi Nguyên Ca cũng ngẩn người.
Đôi mắt sâu thăm lóe lên chút ánh sáng, giọng Thư Tuyết Ngọc run run: “Ngươi là… Nguyên Ca?” Mười năm giam cầm, cuối cùng nàng cũng học được cách che dấu cảm xúc nên nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc: “Nếu đã tới rồi thì vào trong ngồi đi!” Nói xong, bà phân phó Bạch Sương và nhóm tiểu nha hoàn. Hai người không vào nhà mà ngồi ở bàn trà bằng gỗ lim trong rừng trúc. Thư Tuyết Ngọc tự mình nấu trà rót cho Bùi Nguyên Ca. Tuy rằng tay vẫn còn hơi run nhưng tâm đã bình tĩnh trở lại. Đôi mắt đen láy nhìn Bùi Nguyên Ca: “Cha ngươi không thể nào cho ngươi đến đây được. Ngươi đến một mình nhất định là có việc, đúng không?”
Bùi Nguyên Ca buông chung trà, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chuyện gì?”
“Ta tin phu nhân không hại chết mẹ ta, bà bị oan.” Bùi Nguyên Ca do dự nói: “Nhưng mình ta tin phu nhân cũng vô dụng bởi cha ta không tin. Ta nghĩ nếu tìm được hung thủ chân chính giết hại mẹ ta thì cũng có thể giúp phu nhân tẩy oan. Nhưng mà hiện tại hậu viện Bùi phủ do Chương di nương quản lí. Ta nghĩ bất kể vì nguyên nhân gì bà ta cũng không muốn thấy chúng ta vui vẻ.”
Thư Tuyết Ngọc giật mình hỏi: “Ngươi nghi ngờ Chương Vân đúng không?”
Lời nói thẳng thừng này, nếu đổi lại là Chương Vân thì bà ta tuyệt đối sẽ không hỏi trực tiếp như vậy. Bùi Nguyên Ca do dự gật đầu.
Dung mạo Thư Tuyết Ngọc mềm mại nhu mì nhưng làm việc rất thẳng thắn. Đối mặt với người như thế, có đôi khi mang lợi ích ra dụ dỗ cũng chưa chắc có thể đả động đến được. Có thể bà ấy tin duyên phận hơn cho nên Bùi Nguyên Ca cũng không giấu diếm.
Tính tình Thư Tuyết Ngọc ngay thẳng cương liệt nhưng không hề ngu dốt. Trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ Bùi Nguyên Ca đến đây, trực tiếp hỏi: “Ta có thể làm gì cho ngươi?”
“Tĩnh Xu trai bị Chương di nương thao túng mà ta không thể dùng người của phụ thân để đối phó Chương Vân, ngoại trừ Tử Uyển thì ta không dùng có ai để dùng. Quan trọng hơn là….” Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, cũng chính là hoàn cảnh hiện giờ của nàng: “Ta không sợ chạm mặt giao chiến với Chương Vân nhưng bà ta là thiếp thất của phụ thân, nếu sau lưng bà ta khóc lóc ủy khuất nói dối hoặc châm ngòi ly gián thì ta không thể làm gì được. Điều đó rất bất lợi với ta, nếu ta không nắm được nhược điểm trí mạng của bà ta thì không thể làm dao động địa vị của bà ta được. Nhưng Chương Vân là người tỉnh táo lại rất hiểu phụ thân, bà ta sẽ không giao quyền của mình cho người khác dễ dàng. Hơn nữa bà ta là nữ nhân của phụ thân còn là người chủ trì việc bếp núc quản lí Bùi phủ. Ở trong lòng phụ thân không ai có thể thay thế bà ta, bởi vì căn bản không có ai tranh giành cùng bà ta.”
Nàng cân nhắc rất lâu mới quyết định đi nước cờ này, liên thủ (bắt tay) với Thư Tuyết Ngọc.
Chuyện Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, nàng biết do Chương Vân và Vạn Quan Hiểu động tay. Nhưng phụ thân sủng ái nàng như vậy, lại vẫn chấp nhận từ hôn mà không hề tìm Trấn Quốc Hầu phủ lý luận. Còn có chuyện lần đó của Trần Khải Minh, Chương Vân đổ tội lên người Trấn Quốc Hầu phủ. Nàng nghĩ cha nhất định sẽ tìm Trấn Quốc Hầu phủ đối chất nhưng sau đó chuyện này lại lặng yên không một tiếng động. Tất cả chứng minh rằng, Chương Vân hiểu rõ phụ thân vô cùng, chắc chắc không ngại nên mới có thể làm như vậy.
Nàng không hiểu Bùi Chư Thành được như bà ta.
Nhưng Thư Tuyết Ngọc là chính thê của phụ thân, chắc chắn hiểu phụ thân rõ hơn.
Thư Tuyết Ngọc hiểu ra: “Cho nên, ngươi cần một người có thể tranh giành với Chương Vân. Vì sao lại chọn ta?”
“Thứ nhất, bởi vì người là chính thê. Thứ hai, bởi vì người và Chương Vân có oán hận chất chứa sâu đậm. Thứ ba, nếu là phu nhân thì ta có nhiều lợi thế hơn, bởi vì ta là con gái Minh Cẩm!” Bùi Nguyên Ca lời ít ý nhiều.
Thư Tuyết Ngọc chậm rãi gật gật đầu: “Ta hiểu. Nhưng mà Kiêm gia viện bị cấm túc, ta không thể ra ngoài.”
“Trước kia không thể nhưng hiện tại có một cơ hội. Bùi Nguyên Dung phạm vào sai lầm lớn, Chương Vân đẩy trách nhiệm cho giáo tập tiên sinh. Phụ thân trong lúc giận dữ đã đuổi hết giáo tập tiên sinh ra khỏi phủ. Nếu phu nhân có thể tìm được thầy giáo tốt thì chắc chắn phụ thân sẽ có cái nhìn khác về người. Hơn nữa có ta hỗ trợ bên ngoài, Kiêm gia viện được xóa bỏ cấm túc không phải không có khả năng.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh: “Người là Bùi phu nhân, tuy bị cấm mười năm nhưng chắc hẳn vẫn qua lại tốt với các phu nhân khác, tìm thầy tốt qua bọn họ sẽ không quá khó khăn? Về phần sau này… vẫn là câu nói kia, ta là con gái Minh Cẩm!”
Vì Minh Cẩm chết nên Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc, Bùi Chư Thành thất sủng. Muốn giải trừ bế tắc này, tất nhiên mấu chốt nhất là thái độ của Bùi Nguyên Ca.
Thư Tuyết Ngọc nhìn Bùi Nguyên Ca hơi kinh ngạc.
Cô gái trước mặt có mi mắt cong dài, nét mặt bình tĩnh, quanh thân đều mang theo phong thái khó diễn tả thành lời. Thật sự nàng chỉ mới mười ba tuổi sao? Phân tích địch ta chuẩn xác, cân nhắc lợi ích tìm minh hữu có lợi nhất cho bản thân, ngay cả lý do ra ngoài cũng suy nghĩ chu toàn rồi. Một cô gái 13 tuổi có được tâm tư kín đáo như vậy sao? Nàng…
Thư Tuyết Ngọc cụp mắt suy tư một lát sau đó ngoắc tay kêu Bạch Sương mang tới một cái tráp mạ vàng, cầm bút viết vài cái tên, ngay cả ngọc bội trên người cũng giao cho Bùi Nguyên Ca.
“Những người ghi trong đây đều là người ta tín nhiệm, ngươi cầm khối ngọc bội này đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo dặn dò của ngươi. Trong tráp có chút bạc vụn, ngươi không cần từ chối, chỗ này đối với ta không phải gì nhiều. Tuy Kiêm Gia viện bị cấm túc nhưng chí phí ăn mặc cũng không thiếu, của hồi môn và cửa hàng hồi môn của ta đều vẫn còn…” Bà ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Muốn dùng người thì phải có tiền. Tuy ngươi là tiểu thư nhưng ở phương diện tiền bạc cũng có nhiều bất tiện nên cầm chỗ này dùng đi! Về phần chuyện giáo tập tiên sinh mà ngươi nói, ta sẽ nghĩ biện pháp, bao giờ có tin tức sẽ lập tức thông báo ngay cho ngươi.”
Bên kia, trong Tứ Đức viện, Vương mama mang tin tức về cho Chương Vân.
“Quế mama nói khi Bùi Nguyên Ca bệnh nặng, có lần nửa đêm bà ta nhìn thấy thấp thoáng có bóng người ra vào phòng ngủ của Bùi Nguyên Ca mà người kia hơi giống Tử Uyển! Còn nữa, Tử Uyển kia là tiểu nha hoàn của Minh Cẩm lúc còn sống, từng hầu hạ Bùi Nguyên Ca bốn năm. Có lẽ bọn họ cần người hiểu rõ mọi chuyện của Bùi Nguyên Ca bên người để tránh lộ ra sơ hở. ” Sau khi biết chuyện đó, Vương mama cũng dần dần cảm thấy Bùi Nguyên Ca hiện tại là giả .
Vậy thì đúng rồi.
Trong đôi mắt Chương Vân chợt hiên tia sáng, càng thêm chắc chắc trong lòng: Bùi Nguyên Ca này tuyệt đối có vấn đề!
=======
Tiên sinh dạy học bị đuổi ra khỏi phủ, nha hoàn bà tử của Thải Vi viên bị phạt, chuyện trộm thơ coi như chấm dứt. Còn Bùi Nguyên Dung, nghe nói đêm đó bị “trượt chân rơi xuống nước”, lúc được cứu lên người ướt sũng “tính mạng còn một nửa”, được đưa về Thải Vi viên, “khó khăn lắm mới cứu tỉnh”, ôm Bùi Chư Thành nhận sai, thừa nhận bị tiên sinh dạy hư. Tình trạng thê thảm như vậy rốt cục cũng đả động lòng Bùi Chư Thành, ông chỉ trách cứ nghiêm khắc một chút rồi phạt đánh hai mươi gậy.
Tội danh nói xấu đích nữ mà được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, thủ đoạn của Chương Vân quả thật rất lợi hại.
Bùi Nguyên Ca sớm đoán được kết quả này, dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là nữ nhi phụ thân yêu thương… Nàng thầm thở dài, chuyện báo thù không cần gấp, phải từ từ. Nàng bắt tay nghiên cứu danh sách mà Thư Tuyết Ngọc đưa cho nàng, phải dò xét trước, không thể tùy tiện liền lấy ngọc bội đi tìm. Người trong phủ thì không sao, nhưng người ở ngoài phủ thì nàng phải ra ngoài một chuyến mới được.
Cho nên ngày hôm đó, Bùi Nguyên Ca mang theo Tử Uyển ra phủ.
Vừa mới đi tới cửa thì gặp ngay Bùi Nguyên Dung mặc áo váy đỏ chót thêu kim tuyến, ăn mặc tươi đẹp nhưng cũng không che dấu được sắc mặt tái nhợt. Nàng ta nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt hiện lên một chút oán hận nhưng nhớ tới lời dặn dò của Chương Vân nên vẫn cố nặn ra nụ cười, miễn cưỡng nói: “Tứ muội muốn đi đâu vậy?”
Bùi Nguyên Ca mỉm cười: “Tam tỷ khỏe chưa? Ta thấy thời tiết tốt nên muốn ra phủ đi dạo.”
Ra phủ? Bùi Nguyên Dung cứ nghĩ bắt được nhược điểm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tứ muội, ngươi là tiểu thư Bùi phủ chứ không phải nữ tử thanh lâu, sao có thể tùy ý xuất đầu lộ diện trên đường được? Đây không phải mất hết mặt mũi Bùi phủ sao? Nếu truyền ra ngoài, ngay cả phụ thân cũng sẽ bị mọi người chỉ trích không biết dạy con! Ông vừa mới tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư, sao tứ muội có thể tạo thêm phiền phức cho phụ thân lúc này?” Quả nhiên là không mẹ dạy dỗ, không hiểu quy củ!
Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca mê hoặc: “Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi xuất môn không mang duy mạo, không cưỡi xe ngựa mà công khai xuất đầu lộ diện sao?”
Nữ tử mang theo duy mạo (khăn che mặt), che mất dung nhan, lại ở trong xe ngựa, gọi gì là xuất đầu lộ diện? Lời này giống như nghi ngờ trước đây Bùi Nguyên Dung ra đường không tuân thủ quy củ, người thực sự bị mất mặt là nàng ta mới phải. Bùi Nguyên Dung bị nghẹn không nói thành lời, suy nghĩ một chút lại nói: “Tứ muội muốn xuất môn, vậy có được di nương cho phép chưa? Dù sao hiện giờ Bùi phủ cũng do di nương quản lí, tứ muội không nói một tiếng, sợ rằng không hợp quy củ!” (Be: con lợn Bùi Nguyên Dung này = )]]] )
Muốn di nương cho phép nàng ra phủ sao, đừng mơ!
Bùi Nguyên Ca vẫn bình tĩnh như thường: “Phụ thân từng đặc biệt cho phép ta, nói không có gì làm thì có thể ra ngoài đi dạo. Cho dù là nữ nhi, cũng nên mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết, chứ đừng học một số người bỉ ổi khốn nạn, kiến thức hạn hẹp, làm việc ti tiện không ra thể thống gì. Đó mới thực sự là làm mất mặt Bùi phủ!” Lời này cho thấy nàng ra phủ là được Bùi Chư Thành đặc biệt cho phép, không cần thông báo cho Chương Vân. Tiếp sau chính là chỉ trích Bùi Nguyên Dung lúc trước làm việc bẩn thỉu đê tiện. Mỗi lời nàng nói ra đều rất cẩn thận, không sợ người khác tìm ra nhược điểm.
Cuối cùng, nàng còn cố ý ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ tam tỷ không được phụ thân đặc biệt cho phép sao? Ai nha, ta quên tam tỷ mới bị phụ thân trách phạt, chẳng trách không được như vậy. Nhưng mà tam tỷ không cần lo lắng, chỉ cần về sau ngươi tuân thủ bổn phận, không gây chuyện nữa thì một ngày nào đó cũng có thể được phụ thân đặc biệt cho phép giống ta!” Đây chính là ngang nhiên khoe khoang và khiêu khích .
Từ trước đến nay đều là nàng khoe khoang trước mặt Bùi Nguyên Ca, từ khi nào tình thế lại đảo ngược như vậy? Bùi Nguyên Dung tức đến mức muốn nổ ngực.
Nhưng mà nàng ta cũng không đắc ý được mấy ngày, chính mồm Chương Vân đáp ứng nàng, trong ngày thọ yến của phụ thân, chắc chắn sẽ khiến Bùi Nguyên Ca mất hết dạnh dự không ngóc đầu lên nổi, giúp nàng xả giận! Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời đi, trên mặt Bùi Nguyên Dung chậm rãi lộ ra ý cười oán độc…
Chuyện nàng ra phủ, khẳng định Chương Vân cũng nhận được tin tức. Vì Bùi Nguyên Ca không phát hiện ra điều gì dị thường nên thấy mấy cửa tiệm liền bước vào. Đúng lúc muốn gặp người của Thư Tuyết Ngọc nên trước tiên phải tiếp xúc với họ sau mới quyết định.
Nhưng mà nhìn thấy tên cửa tiệm, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm nghi hoặc, đến cuối cùng dường như ngây ngẩn cả người.
Cửa tiệm này, nàng rất quen thuộc … Hơn một nửa đều là của hồi môn kiếp trước của nàng. Mà của hồi môn đó là Chương Vân cho nàng, nói rằng đó là tâm ý của bà ta. Nói cách khác những cửa tiệm này đều trên danh nghĩa Chương Vân. Mà hiện tại, người của Thư Tuyết Ngọc lại ở trong cửa tiệm của Chương Vân… Rốt cuộc đây là chuyện gì? Bụng đầy tâm sự, Bùi Nguyên Ca bước vào một cửa tiệm ngọc khí theo quán tính. Nàng tùy ý liếc vài cái, đang định rời đi thì bỗng nhiên ánh mắt dừng trên một khối ngọc màu đỏ thẫm.
Màu sắc ngọc thạch sáng rõ, hoa văn cân xứng, nếu làm thành con dấu nhất định trầm ổn mà lại lịch sự tao nhã.
Sắp đến sinh thần (sinh nhật) của phụ thân, dùng nó làm quà thọ lễ cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!