Vừa nãy, Bùi Nguyên Ca ở ngay trước mặt mọi người, lấy lời thơ cũ làm thơ mới chỉ trong nháy mắt, đủ thấy được tài hoa. Mọi người vốn đang nghi hoặc, Bùi Nguyên Ca có tài hoa như vậy, cần gì phải lấy trộm thơ của Bùi Nguyên Dung? Giờ nghe Cửu hoàng tử nói, mới bừng tỉnh hiểu ra: chỉ sợ bài thơ này vốn dĩ do Bùi Nguyên Ca làm, nhưng bị Bùi Nguyên Dung lấy làm của riêng, ngược lại còn vu cho Bùi Nguyên Ca lấy trộm thơ của nàng, thật sự là con người bỉ ổi!
Hoạn quan mặc hoàng y bên cạnh cười lạnh nói: “Ở Trường Xuân cung lại dám lừa gạt trước mặt mọi người, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Ngươi nghĩ người khác đều mù hết sao! Cửu điện hạ, nô tài đuổi nàng ta ra khỏi điện, từ nay về sau vĩnh viễn không được bước vào Trường Xuân cung nửa bước?”
Bùi Nguyên Ca đột nhiên tiến lên một bước bước, đứng ở xa hành lễ với Vũ Hoằng Mặc, ôn tồn nói: “Thỉnh Cửu điện hạ thứ tội, tam tỷ tỷ không phải cố ý mạo phạm. Tỷ muội chúng ta ở nhà vốn thường xuyên chơi chữ, lấy đề là các tỷ muội làm thơ, thêm hoặc bớt đi, đem nó biến thành một từ hoặc một bài thơ khác. Chắc là Tam tỷ thấy không khí hôm nay ấm cúng, nên quên mất tưởng rằng đang ở Bùi phủ. Thỉnh Cửu điện hạ khoan hồng độ lượng, tha cho Tam tỷ lần nay đi!”.
Đây hiển nhiên là lời bênh vực, mục đích giúp Bùi Nguyên Dung giải vây.
Bùi Nguyên Dung vu oan hãm hại nàng như vậy, gần như khiến nàng đặt mình vào chỗ vạn kiếp bất phục [1], nhưng Bùi Nguyên Ca nghĩ đến đại cục, lại cầu tình cho tỷ tỷ. So hai người với nhau, lập tức có thể thấy được nhân phẩm tốt xấu, không hổ là đích nữ Bùi phủ, thức thời, biết tiến lùi, thứ nữ do di nương sinh ra không thể bằng được.
[1] vạn kiếp bất phục: vạn khiếp khó lấy lại được
“Bùi tứ tiểu thư và Bùi tam tiểu thư quả thực tỷ muội tình thâm, thật khiến người ta bội phục!”
Giọng nói của Vũ Hoằng Mặc thuần úc ôn nhu như cũ, nhưng Bùi Nguyên Ca xác định, nàng nghe được ý giễu cợt bên trong, khẽ ngẩng đầu, nghênh tiếp đôi mắt đen như bóng đêm thần bí, mê người, hơi cong lên, cười như không cười, luôn mang theo hương vị khó đoán, tuy không sắc bén, lại khiến nàng có cảm giác hoàn toàn bị nhìn thấu, da đầu không khỏi có chút tê dại.
“Nếu tứ tiểu thư nói như vậy, vậy lấy nó làm trò chơi đi! Dù sao hiện tại Trầm Hương điện đã có một người mù rồi”. Vũ Hoằng Mặc ánh mắt di chuyển, nhìn về phía An Trác Nhiên, lại cong môi cười: “Làm trò chơi chắc cũng không để bụng đâu. An thế tử, ngươi thấy ta nói có đúng không?” Còn cố ý hỏi lại, ý cười nhạo rất rõ ràng.
Bị châm chọc trước mặt bao người như vậy, lại không thể cãi lại, mặt An Trác Nhiên nhất thời sung huyết thành gan heo.
Trong điện bỗng nhiên lâm vào trầm mặc khó xử, cũng có người chỉ trỏ An Trác Nhiên, nói nhỏ cười khẽ, khiến hắn càng thêm khó chịu.
Giữa lúc khó khăn tại đây, Liễu quý phi mặc váy dài đỏ thẫm rắc kim duệ, cuối cùng cũng xuất hiện, mặt hạnh má đào, mắt sáng trầm tĩnh, mỹ phục lộng lẫy, thoạt nhìn đoan trang quyết rũ, giống như thiếu nữ. Đảo mắt nhìn toàn cảnh, dừng một chút trên người Bùi Nguyên Ca, cười nói: “Chư vị hãy bình thân! Bản cung mời mọi người đến, chẳng qua muốn tìm náo nhiệt một chút, không cần quá gò bó mà không tự nhiên, ngược lại sẽ không có ý nghĩa.”
Bùi Nguyên Ca cúi đầu, nhận thấy được ánh mắt dò xét của Liễu quý phi, không biết tại sao đột nhiên có chút bất an.
“Ngồi trong điện không thoải mái, vừa vặn ta muốn thỉnh mọi người ngắm mẫu đơn ở ngự hoa viên, hạnh hoa mưa bụi, sắc màu rực rỡ, là cảnh đẹp hiếm thấy, không bằng chúng ta đều đi ngự hoa viên nhìn một chút đi?” Lời của Liễu quý phi nghe giống như hỏi ý kiến mọi người, nhưng ai dám làm trái nàng? Lúc này có nàng dẫn đầu, mọi người chen nhau đi đến ngự hoa viên.
Dọc đường cảnh xuân tươi đẹp, thảo trường oanh phi [2], hoa nở như biển, màu sắc nhẹ nhàng, hơn nữa giả sơn lưu thủy [3], ở khúc hành lang giác đình, rộng lớn mà không mất đi tinh xảo thanh nhã, đẹp không thể tả. Hơn nữa Liễu quý phi lần lượt lôi kéo các cô nương bên người khen ngợi khích lệ, không chút lộ ra thân sơ dày mỏng (ý nói không lộ ra thân thích bên nào hơn bên nào), làm cho các thiếu nữ hưng phấn vô cùng, thần thái phấn chấn.
[2] Thảo trường oanh phi: cỏ mọc chim oanh bay. Hình dung cảnh sắc vào cuối xuân. Có xuất xứ từ Nam triều: Mộ xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa sinh thụ, quần oanh loạn phi
[3]giả sơn lưu thủy: nước chảy trên hòn non bộ
Bùi Nguyên Ca nhíu mi, mơ hồ cảm thấy sự có kỳ quái.
Coi như cảnh mẫu đơn ở ngự hoa viên rất đẹp, nhưng ngay từ đầu có thể tổ chức yến hội tại ngự hoa viên mà, cần gì phí sức quanh co, trước ở Trầm Hương điện làm chậm trễ một hồi lâu? Yến hội như vậy, thông thường đều là tiệc coi mắt trá hình. Nhưng mà, xem tình cảnh vừa rồi, ở đây ít nữ tử thân thích với Liễu quý phi, hiển nhiên, Liễu quý phi không có mục tiêu đặc biệt. Ở trong sân, cung nữ kia nói Liễu quý phi mời nàng đến thiên điện thay giày mới, bôi thuốc trị thương, chứng tỏ rằng Liễu quý phi ở ngay gần đấy và luôn chú ý mọi người, nhưng ẩn mà không hiện, trong Trầm Hương cũng có khả năng như thế. Dường như Liễu quý phi vẫn luôn quan sát mọi người ở chỗ tối, muốn chọn lựa từ trong đó…
Nếu như theo lời nói muốn tứ hôn cho nam tử ở đây, không có lí gì ngay cả thứ nữ cũng mời, chỉ mời đích nữ là đủ rồi. Dù sao đích thứ khác nhau, lấy thân phận nam tử ở đây, sẽ không thú thứ nữ làm chính thê. Hơn nữa, cưới vợ cưới đức, nạp thiếp nạp sắc, nhưng xem ý tứ của Liễu quý phi thì vô cùng coi trọng nữ tử dung mạo xinh đẹp, thiếp thất sườn phi của nam tử ở đây, lấy sủng ái và tôn quý của Liễu quý phi, sao có tâm tư đi để ý tới?
Đợi chút, có thể khiến Liễu quý phi quan tâm thiếp thất sườn phi, sợ rằng chỉ có…
Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngẩn ra: Chẳng lẽ yến hội lần này, để Liễu quý phi chọn phi tần thay Hoàng thượng sao? Không sai, hoàng thượng tất nhiên tôn quý, nhưng dù sao đã không còn trẻ, thiếu nữ xinh đẹp, chưa chắc sẽ nguyện ý. Nhưng mà, thế tử, hoàng tử tuổi trẻ tuấn lãng lại khác. Liễu quý phi lấy những người này làm mồi, dụ dỗ chúng nữ tử dày công trang điểm, tranh kỳ đấu diễm (khoe sắc đẹp), đem hết chiêu thức biểu hiện, từ trong đó chọn người vừa ý.
Nếu nói như vậy, ở ngự hoa viên, nhất định sẽ gặp thánh giá của hoàng thượng, sau đó thuận lợi suôn sẻ tác hợp. Chỉ cần vào hậu cung, cho dù vốn dĩ không muốn, nhưng nếu không muốn chết thì chỉ có thể liều mạng tranh đoạt. Hoàng hậu và Liễu quý phi không thuận nhau, người là Liễu quý phi dẫn tiến cũng, hoàng hậu sẽ coi đó là người của Liễu quý phi, tiến hành chèn ép. Đến lúc đó vì đường sống của mình, ngoài việc chọn Liễu quý phi, không có con đường thứ hai để đi.
Mà bức họa kia… toàn thân Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên run rẩy, bức họa kia là bút tích của nam tử, quang minh chính đại bày ở Trường Xuân cung, rất có thể là Hoàng thượng! Cho nên mới để mọi người vì họa ngâm thơ… Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca nhất thời đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng nàng từng bị lui hôn, thanh danh không tốt, tuổi còn nhỏ, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối….. Thâm cung như biển, đến lúc đó nàng rất khó nhúng tay vào chuyện Bùi phủ, ngược lại bởi vì trong phủ có phi tần, giá trị con người của mẹ con Chương Vân sẽ được nâng lên. Chuyện này, tuyệt đối không được!
“Ai nha.. ” Bùi Nguyên Ca kêu khẽ một tiếng, bước chân lảo đảo, giống như sắp té ngã.
“Bùi tứ tiểu thư sao vậy?” Giọng nói ôn nhu uyển chuyển của Liễu quý phi truyền đến, vô cùng thân thiết.
Bùi Nguyên Ca đang định nói thì Bùi Nguyên Xảo đã nhanh nhẹn tiến lên một bước, phúc thân nói: “Nương nương thứ lỗi, tứ muội lúc trước bệnh nặng, suýt mất mạng. Nay vừa mới khỏi, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ sợ vừa rồi trên đại điện ngâm thơ mất tâm thần, không chịu đựng được nữa.”
“A?” Liễu quý phi híp đôi mắt lại, nhìn Bùi Nguyên Ca dò xét, đoán nàng không khoẻ là thật hay giả, nếu là giả … Chẳng lẽ nàng ta đã nhận ra điều gì?
Nữ tử trong cung uy nghi và khôn khéo quả nhiên không giống người thường, Bùi Nguyên Ca bị nhìn, thấy bất an trong lòng, không chút dấu diếm, cũng may Bùi Nguyên Xảo nói chuyện giúp nàng, càng thuyết phục hơn so với mình tự nói ra. Nghĩ vậy, ráng đứng lên, nói: “Tiểu nữ không sao, thỉnh nương nương tiếp tục đi ngự hoa viên”. Kiên cường chống đỡ đứng lên, thân thể như lung lay sắp đổ, bộ dáng như rất muốn kiên trì lại lực bất tòng tâm.
Liễu quý phi khẽ giương lông mi, cười nói: “Thân thể quan trọng hơn, ngươi qua đình kia nghỉ ngơi một chút trước. Ta lại thỉnh thái y tới.” “Đa tạ ý tốt của nương nương, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi, không cần làm phiền thái y.” Bùi Nguyên Ca thần sắc uể oải, giống như vì thân thể mình không không chịu thua kém mà tức giận, đột nhiên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Dung, oán hận trong con mắt chợt lóe lên: “Chỉ có, ta ở ngự hoa viên một mình có chút không ổn, làm phiền tam tỷ lưu lại giúp đỡ ta. Đều do tiểu nữ người yếu, quấy rầy hứng trí của nương nương.”
Chính mình không thể ra mặt, cho nên muốn kéo theo Bùi Nguyên Dung sao? Đem tất cả thu vào trong mắt, cuối cùng Liễu quý phi cũng hết nghi ngờ, nói: “Các ngươi tỷ muội tình thâm, vậy theo ý ngươi đi. Bùi tam tiểu thư, ngươi đỡ Bùi tứ tiểu thư đến bên kia nghỉ tạm, chiếu cố muội muội cho tốt.” Dứt lời, lại hướng về Bùi Nguyên Ca ôn hòa gật đầu một cái, mang theo mọi người đi về phía trước .
Bùi Nguyên Dung không dám làm trái, chỉ có thể đỡ Bùi Nguyên Ca vào đình nghỉ.
Bị mất mặt ở Trầm Hương điện, Bùi Nguyên Dung vội vàng thay đổi sang hình ảnh không tốt trước kia, lại bị Bùi Nguyên Ca lưu lại, chọc giận không thôi, thấy bốn phía không người, nổi giận lớn nói: “Bùi Nguyên Ca, vì sao ngươi muốn ta đi cùng ngươi? Thân thể ngươi không tốt, không thể ra mặt liền kéo ta chịu tội thay! Tâm tư này của ngươi thật ác độc —— “.
“Bốp ——” tiếng tát tai vang dội, cắt đứt oán giận của Bùi Nguyên Dung.
Bùi Nguyên Dung sờ má trái nóng bỏng đau rát, dường như không thể tin được, kinh ngạc nói: “Ngươi —— ”
Lời còn chưa dứt. Bùi Nguyên Ca lại ra tay “Bốp” một tiếng, dứt khoát quăng một bạt tai nữa lên má phải của nàng, thần sắc lạnh lùng nói: “Bây giờ, ngươi đã biết, vì sao ta muốn lưu lại ngươi chưa?”
Bùi Nguyên Dung tuy rằng liên tiếp chịu thua ở trên tay Bùi Nguyên Ca, nhưng đây là lần đầu tiên bị đánh, kinh sợ, giơ tay đánh lại. Bùi Nguyên Ca không né không tránh, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh: “Ngươi đánh đi! Chỉ cần ngươi đụng một ngón tay vào người ta, ta sẽ lập tức gọi người đến, ta muốn nhìn xem, ai sẽ lấy thứ nữ như ngươi lại còn chanh chua đánh đá như vậy? Dù sao ta đã bị lui hôn, thanh danh mất hết, không còn khả năng có nhân duyên tốt, nếu có thể kéo ngươi đi cùng, cũng không tệ!”.
“Ngươi ——” Tay Bùi Nguyên Dung dừng ở giữa không trung, vẻ mặt do dự.
Vừa rồi nàng vì trộm thơ mà tổn hại thể diện, nếu giờ lại bị người ta nhìn thấy động thủ đánh người, nữ tử mất trinh tĩnh thục đức, hy vọng gả cho Cửu hoàng tử làm phi sẽ càng xa vời. Dù sao đời này của Bùi Nguyên Ca đã bị hủy, nàng không nhất thiết chịu chết cùng nàng ta. Bùi Nguyên Dung suy ngẫm, nhưng vẫn khó nhịn, căm giận nói: “Ngươi dám đánh ta, trở về ta sẽ tố cáo với phụ thân!” Nói xong dậm chân, liều mạng chạy ra ngoài.
Bùi Nguyên Ca nghỉ ngơi một lát, cảm thấy này đình quá mức gây chú ý, người đến người đi đều có thể nhìn thấy, nên nhàn nhã dạo bước kiếm nơi u tĩnh.
Đi đến một tòa quái thạch lởm chởm trước hòn núi giả, bỗng nhiên nghe được tiếng nữ tử nũng nịu trách mắng phía trước: “Cửu ca ca, vì sao huynh luôn trốn ta?” Nói xong, giống như giận, dậm chân nói, “Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, luận tướng mạo, luận gia thế, luận tài nghệ, luận giao tình, ta có điểm nào thua kém người khác? Rốt cuộc vì sao huynh không thích ta? Huynh nói lí do đi!”
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, nghiêng người trốn vào trong động dưới núi giả khuất nẻo, ló đầu ra nhìn.
=======
Bên cạnh hồ nước xanh biếc, thấp thoáng dưới tán dây leo rậm rạp có một bóng người cũng mặc y phục màu xanh, mềm mại yểu điệu. Chính là người hờn dỗi vừa nãy.
Đối diện nàng là nam tử mặc hồng y, viền đen thêu kim tuyến lấp lánh, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Hắn lười biếng tùy ý ngồi lên một phiến đá ở ven hồ, con ngươi như sóng nước dồn dập, khuôn mặt đa tình, thờ ơ cười nói: “Vấn Khanh muội muội, ngươi không đẹp bằng ta, khí chất cũng không tốt như ta. Ta thật sự rất khó chấp nhận, mỗi ngày nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, rồi lại quay đầu nhìn mặt của ngươi… Tại sao ngươi cứ thích tra tấn mắt ta?” Giọng nói ôn nhu đa tình nhưng lại thốt ra những lời rất tàn nhẫn nhất với nữ tử.
Nữ tử áo xanh bị những lời của hắn làm tức giận phát khóc nhưng nam tử cũng không để ý tới mà chỉ mỉm cười ngồi nhìn.
“Cửu ca ca, ta khóc như vậy, huynh cũng không thể đến an ủi ta sao?” Nữ tử áo xanh dậm chân oán giận.
Bỗng nhiên có suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng giả vờ bị tức giận đầu choáng váng, ôm trán ngã vào trong ngực hắn. Chỉ cần nằm trong ngực hắn, đến lúc đó nàng cao giọng làm ầm ĩ, dẫn người đến nhìn. Sự thật bày ra trước mặt, cửu ca ca không thể không lấy nàng làm phi.
Nam tử cong môi cười, né người tránh rồi tỉnh bơ chạm vào lưng nàng ta rồi đẩy nhẹ một cái.
“Bùm” một tiếng. Nữ tử áo xanh chưa kịp hiểu gì cả thì đã rơi vào trong hồ. Nàng sợ tới mức hồn bay phách tán, cao giọng hét ầm lên. Cung nữ thái giám hầu hạ nhanh chóng chạy tới Ngự hoa viên, luôn miệng hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? A, cửu điện hạ! Nô tài khấu kiến Cửu điện hạ!”
Vũ Hoằng Mặc vẻ mặt vô tội: “Không có gì, Diệp cô nương thấy hoa sen trong hồ nở đẹp nên muốn xuống hái. Ta khuyên nàng nước sâu nguy hiểm nhưng nàng cũng không nghe, kết quả là ——” Hắn nhún vai, hai tay xòe ra nói: “Các ngươi còn không nhanh xuống cứu. Nếu Diệp cô nương xảy ra chuyện gì không hay, các ngươi gánh vác nổi sao?” Hắn nói đôi ba câu đã đổ hết trách nhiệm về việc sống chết của Diệp Vấn Khanh lên người cung nữ, thái giám.
Mới tháng ba mùa xuân thì lấy đâu ra hoa sen ?
Nhưng gương mặt của Vũ Hoằng Mặc cùng với vẻ mặt vô tội kia, thật sự rất dễ lừa gạt. Cộng thêm thoái thác và uy hiếp tỉnh bơ nên mọi người không kịp nghĩ nhiều, rối rít nhảy xuống hồ cứu Diệp Vấn Khanh. Khi Diệp Vấn Khanh được vớt lên thì đã lâm vào hôn mê. Mọi người bận rộn không ngừng đưa nàng về Khuyết điện rồi nhanh chóng mời thái y. Sau một màn náo nhiệt, hồ nước khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sau núi giả, Bùi Nguyên Ca nhìn thấy mọi động tác cử chỉ của Vũ Hoằng Mặc. Nàng âm thầm rùng mình trong lòng, với nữ tử yêu quý hắn mà hắn cũng có thể nhẫn tâm như vậy. Người này tuyệt đối không phải người lương thiện! Nàng nghĩ muốn lặng lẽ rời đi thì chợt nghe phía sau có người nói: “Người sau núi giả nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì đi ra cho ta!” Giọng nói ôn nhu lười biếng nhưng lạnh lùng và uy nghi, khiến người ta ngầm kinh hãi.
Bùi Nguyên Ca âm thầm kêu khổ. Chính vì nàng không muốn dính chuyện thị phi nên mới trốn đi, không ngờ tránh cũng không được. Nàng bất đắc dĩ bước ra, hành lễ với Vũ Hoằng Mặc từ xa nói: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, ra mắt Cửu điện hạ.”
“Bùi Nguyên Ca, ngươi nợ ta một cái ân tình, biết không?” Vũ Hoằng Mặc dường như không ngạc nhiên là nàng, nhướng mày cười khẽ: “Nếu vừa nãy ta tiết lộ chỗ núp của ngươi, để Diệp Vấn Khanh biết những lời của nàng ta và làm những chuyện kia đều bị ngươi nhìn thấy hết. Ngươi thử đoán xem kết quả sẽ thế nào?” (Be: Mặc ca thật bỉ ổi :)]] )
Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ phúc thân lần nữa: “Tiểu nữ bái tạ Cửu điện hạ khẩu hạ lưu tình.”
Vị Cửu điện hạ này giống như rắn độc năm màu sặc sỡ, dùng màu sắc xinh đẹp làm mê hoặc người khác. Tưởng dịu dàng vô hại nhưng toàn thân có độc, chỉ cần một chút không cẩn thận có thể sẽ bị hắn cắn một phát, kịch độc thấu xương. Bùi Nguyên Dung và vị Diệp cô nương kia đều là vết xe đổ. Hắn quyền cao chức trọng không thể đắc tội. Bùi Nguyên Ca càng tăng thêm cảnh giác với hắn, mỗi lời nói hành động cũng không dám khinh thường.
Thấy nàng khiêm nhường kính cẩn, Vũ Hoằng Mặc sờ sờ cằm nghiền ngẫm, chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi có biết vẻ mặt này của ngươi sẽ làm ta nhớ lại bộ dáng ngươi cầu xin giúp tỷ tỷ trên Trầm Hương điện hay không? Rõ ràng hận không thể đạp hai phát lên mặt nàng ta nhưng lại giả vờ ra vẻ tỷ muội tình thâm. Giờ ngươi lại dùng vẻ mặt này nhìn ta, chẳng lẽ… ngươi cũng muốn đạp hai phát chân lên mặt ta sao?”
“…” Bùi Nguyên Ca cắn môi nói: “Cửu điện hạ nói đùa, tiểu nữ sao dám?”
“Làm sao ta biết ngươi không dám? Vừa rồi ta thấy ngươi dồn toàn bộ sức lực lên hai cái tát kia mà, ngay cả ta ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy mặt đau.” Vũ Hoằng Mặc không nhanh không chậm nói, thấy hai người khoảng cách khá xa, cười tủm tỉm: “Sao phải đứng xa như vậy? Ngươi sợ đứng gần sẽ không nhịn được mà cho ta hai phát tát lên mặt sao? Hay là… Sợ đứng gần quá sẽ bị ta mê hoặc, không kiềm lòng được mà yêu ta?” Ánh mắt sống động, mặt mũi yêu mị, nhất thời lại khiến chúng sinh điên đảo .
Chẳng lẽ vừa rồi nàng tát Bùi Nguyên Dung bị hắn nhìn thấy? Nói như vậy, nàng mới rời đi không lâu thì vị Cửu điện hạ này cũng rời Hoa yến? Hay là hắn theo dõi nàng? Đây rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ Liễu quý phi vẫn chưa hết hoàn toàn nghi ngờ với nàng?
Bùi Nguyên Ca bất an trong lòng, cố trấn tĩnh nói: “Tiểu nữ sợ đi hái hoa sen.”
“Sợ đi hái hoa sen? Ha ha ha ha, rất thú vị!” Vũ Hoằng Mặc cất giọng cười to, vẫn dung mạo tuyệt thế như cũ. Ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Ca thêm vài phần thích thú: “Bùi Nguyên Ca, ngươi rất thông minh. Cái này rất tốt. Bởi vì sau này chúng ta sẽ chạm mặt thường xuyên nên nếu ngươi có giác ngộ như vậy, ta sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái. Giờ nói cho ta biết, ngươi giả bệnh rời khỏi Hoa yến của mẫu phi, rốt cuộc là tại sao?”
Đáy lòng Bùi Nguyên Ca lại cả kinh, mồ hôi trên chán chảy ròng ròng. Chẳng lẽ nàng thật sự không thể giấu diếm được Liễu quý phi nên nàng ta mới phái Vũ Hoằng Mặc theo dõi nàng? Hoặc dò xét nàng? Còn có, cái gì gọi là về sau bọn họ sẽ thường thường chạm mặt? Vị này âm tình bất định, Hỗn Thế Ma Vương [1] vui giận thất thường , rốt cuộc đang có ý gì?
[1] Hỗn Thế Ma Vương: quỷ trong thời loạn (ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân) =D]
“Cửu điện hạ minh giám, tiểu nữ đúng là từng bệnh nặng một trận, thân thể suy yếu —— ”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!