Hạ Lan Tiềm xưa nay xúc động, mấy ngày nay trải qua Hạ Liên Phòng cùng mấy biểu ca của Phủ Tĩnh quốc công chỉ bảo, vốn đã trầm ổn rất nhiều nhưng vừa nghe đến mẫu thân bị nói xấu vẫn là nhịn không được muốn xông lên, hận không thể cho Thượng Quan thị mấy trăm cái tát.
Nhưng vừa đi hai bước lại bị Hạ Liên Phòng bắt lấy. "Đại tỷ?"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, tựa hồ Thượng Quan thị kia miệng đầy ô ngôn uế ngữ hoàn toàn không có xúc phạm tới nàng, nhưng chỉ có chính nàng biết, trong lòng là mãnh liệt thù hận cùng lửa giận đang gào thét thế nào, kêu gào muốn dùng máu tươi của nữ nhân ngu xuẩn trước mắt để tế điện. "Di nương nói sai rồi, mẫu thân ta năm đó cùng phụ thân ưng thuận uyên minh, đó là do tổ phụ cùng ngoại tổ tự mình định ra, môn đăng hộ đối, phụ thân cùng mẫu thân có mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là quang minh thanh bạch, thế nào đến trong miệng di nương, mấu thân ta lại thành tiểu nhân đoạt ái? Theo Liên nhi thấy, ngược lại là người không biết liêm sỉ lừa mẫu thân đi rồi kê đơn phụ thân để đạt được mục đích ti tiện của bản thân mình mới thật sự là vô liêm sỉ, âm ác hạ lưu." Nàng đem lời Thượng Quan thị nhục mạ Lam thị toàn bộ một chữ không sót ném trở lại.
Hạ Lịch gương mặt lạnh lùng không nói gì, chỉ là nhìn Từ thị một cái. Một cái liếc mắt kia khiến tim Từ thị đập thình thịch, thật lâu cũng chưa lấy lại được bình tĩnh. Bà ta không cảm thấy bản thân mình có lỗi gì, trượng phu không hề nói cho bản thân liền cùng Phủ Tĩnh quốc công định ra hôn sự, từ cái nhìn đầu tiên thấy Lam thị đã không thích, cảm thấy Thượng Quan Vân nương gặp khi dâng hương là hợp tâm ý của bản thân nhất, giống bản thân mình nhất. Nhưng hôn ước đã định ra, phản đối cũng vô dụng. Lam thị quá cửa một năm, bà ta vẫn tâm tâm niệm niệm Thượng Quan thị nữ tử nhu thuận động lòng người kia, liền mượn cơ hội đem Thượng Quan thị mời vào phủ, nói là bồi bà ta nói chuyện, kỳ thật lại lôi kéo Lam thị, sau đó khi Hạ Lịch đến tìm người thì bỏ thuốc rồi đem ông cùng Thượng Quan thị nhốt vào một gian phòng, đợi khi ông ý loạn tình mê thì để Thượng Quan thị giả mạo Lam thị, thế nên mới có đoạn phu thê chi thực kia. Vạn vạn không nghĩ tới là, Thượng Quan thị thế nhưng có bầu!
Chuyện này đối với Từ thị mà nói thật đúng là việc vui lớn. Bà ta không để ý cháu gái đã đầy một tuổi, cũng mặc kệ con dâu đang ở cữ tâm tình bi thống, càng không thời gian để ý tới nhi tử đã thất vọng cực điểm đối với mình thất, cứng rắn làm chủ để Thượng Quan thị nhập phủ. Nhưng bởi vì Hạ Lịch không phối hợp, cho nên Thượng Quan thị chỉ là một tiện thiếp hèn mọn.
Thấy Thượng Quan thị luôn miệng nói mẫu thân đoạt mất trượng phu của bà ta, nói tỷ đệ ba người mình đoạt thân phận đich xuất của nữ nhi bà ta, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy buồn cười. Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn phụ thân, trong lòng vừa cảm động lại vừa chua xót. Nếu kiếp trước phụ thân có thể thanh tỉnh như thế, tháng ngày của bọn họ phải chăng sẽ khoái hoạt hơn rất nhiều? Có phải đệ muội sẽ không chết thảm, ngoại tổ một nhà sẽ không nghênh đón tai ương ngập đầu như thế?
Hạ Liên Phòng oán phụ thân, lại cũng tôn kính ông.
Hạ Lịch lãnh đạm nhìn Thượng Quan thị, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một người xa lạ: "Ngươi cùng mẫu thân trò chuyện hợp nhau, ấn tượng của ta đối với ngươi chẳng qua chỉ là tiểu thư bình thường được mẫu thân yêu thích, ngược lại là không biết ta từng ám chỉ gì cho ngươi?" Mỗi khi Thượng Quan thị đến phủ ông đều sẽ tánh đi, hai người không biết có từng gặp nổi năm lần, chỉ bằng ả một bên tình nguyện ái mộ liền muốn nhận định ông là người phụ tình, nhận định thê tử của ông đoạt ái?
Điều này không khỏi cũng quá tự cho là đúng, quá buồn cười!
Thượng Quan thị lại không cảm thấy có cái gì không đúng: "Chính là tiện nhân Lam thị không biết xấu hổ kia đoạt mất đồ của ta! Ta muốn cầm lại thì có gì không đúng? Lão phu nhân cũng ngầm cho phép hành vi của ta! Nếu bà ta có thể ngăn cản một hai, Lam thị sẽ không phải chết, con cái ngươi cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy! Đây đều là xứng đáng! Xứng đáng! Bọn họ đoạt vị trí của ta, thân phận của ta, xứng đáng phải chết! Xứng đáng! Xứng đáng!"
Bà ta liên tục nói vài cái xứng đáng, ánh mắt đều trở nên tan rã, Hạ Liên Phòng cảm thấy nàng làm đùng rồi. Sớm trước đây nàng liền cảm thấy kỳ quái, chuyện Thượng Quan thị hoàn toàn là do tổ mẫu an bài, mẫu thân thông tình đạt lý lại ôn nhu săn sóc như vậy làm sao có khả năng sẽ oán hận phụ thân, hơn nữa loại oán hận này thế nhưng lại yên lặng mấy năm sau mới nhất cử bạo phát ra, hơn nữa bùng nổ mau lẹ như thế, còn không đến mấy tháng liền bệnh qua đời? Hóa ra quả thật là do Thượng Quan thị động tay chân! Khi Tiềm Nhi trúng độc nghe bà ta nói nhà mẹ đẻ của em dâu là thế gia về y, lấy độc dược khiến người thần không biết quỷ không hay bạo bệnh mà chết có lẽ cũng không phí công phu.
Hạ Liên Phòng chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, nàng khẽi ngẩng đầu, phảng phất nhìn đến mẫu thân đang ôn nhu mỉm cười với nàng. Kỳ thật... Dung mạo của mẫu thân đã dần dần nhạt đi, lúc nàng làm quỷ bị thù hận bao quanh, nhiều năm trôi qua như vậy, nàng lại chỉ nhớ được mẫu thân từ ái, những cái khác đều nhớ không được. Nhưng mà... Nàng lại vẫn nhịn không được nghĩ, nếu mẫu thân nghe được chân tướng trong miệng Thượng Quan thị sẽ có biểu tình gì? Năm đó bà gả vào Hạ gia, chẳng sợ tổ mẫu không thích lại vẫn thủy chung ôn nhu khiêm cung, săn sóc hiếu thuận, nếu bà biết được sự hiếu kính với mẹ chồng lại thành bùa đòi mạng, bà có hối hận hay không ?
Sẽ không, mẫu thân sẽ không hối hận. Có thể cùng phụ thân quen biết gần nhau, chính là hạnh phúc lớn nhất của mẫu thân.
Hạ Liên Phòng không thể hiểu nổi loại tình yêu nam nữ này, nhưng nàng lại có thể nhìn thấu sắc mặt Thượng Quan thị, "Di nương cần gì phải nói những lời trái lương tâm đó để đem trách nhiệm đẩy hết người tổ mẫu? Nếu không phải ngươi chứa lòng bất chính, sao tổ mẫu có thể tác hợp ngươi cùng phụ thân? Nếu không phải ngươi tham niệm gia thế địa vị Hạ gia thì sao lại không biết, một nữ tử chưa lấy chồng không thể tùy ý tới nhà người khác làm khách, huống chi trong nhà người ta còn có nam quyến? Năm đó Thượng Quan hàn lâm còn không phải hàn lâm, ngươi tuy là đích xuất, lại xuất thân thấp hèn, sao so được với mẫu thân ta? Môn không đăng hộ không đối, tổ phụ tất nhiên không có khả năng để ngươi nhập phủ! Miệng ngươi luôn nói tổ mẫu xui khiến, nhưng nếu bản tâm ngươi không muốn như thế, thì sao lại làm ra những chuyện thương thiên hại lý kia? Chẳng qua là ngươi có tâm tư ghê tởm, sau đó đem tội đẩy hết lên người tổ mẫu mà thôi."
"Ngươi thì biết cái gì!" Thượng Quan thị hung ác trừng mắt nhìn Hạ Liên Phòng, "Là mẫu thân vô liêm sỉ kia của ngươi đoạt vị trí của ta! Ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta, ta có lỗi gì?!"
Hạ Liên Phòng nhìn dáng vẻ kích độngcủa bà ta, đáy mắt lóe qua một mạt dị sắc. Từ thị nghe được nơi này đã là hô hấp hỗn loạn, tức giận đến tay chân phát run, sỉ sỉ sách sách muốn người đem Thượng Quan thị đánh ra ngoài. Nhưng Hạ Lịch không lên tiếng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chung quy trong nhà này chủ tử chân chính là ông.
Thật lâu thật lâu sau, Hạ Lịch mở miệng nói: "Người tới..."
Trước khi ông muốn xử trí Thượng Quan thị Hạ Liên Phòng lại bước lên một bước, cầu xin nói: "Phụ thân, đem Thượng Quan di nương giao do ta xử trí có được không?"
Hạ Lịch nói: "Về sau ả không còn là người Hạ gia ta, kêu ả Thượng Quan thị là được."
Hạ Liên Phòng mỉm cười, kéo cánh tay Hạ Lịch, quay đầu nhìn Thượng Quan thị hỏi: "vậy... chuyện hai vị muội muội ..."
"Ta đời này, chỉ có ba tử nữ." Hạ Lịch nhìn về phía Từ thị, khẽ giọng nói: "Mẫu thân, ngươi đã lớn tuổi, về sau ở Phúc Thọ viên hảo hảo tĩnh dưỡng, chuyện phủ trong sự không cần phải nhúng tay vào nữa." Nói xong nhìn về phía Thượng Quan thị, ánh mắt băng lãnh dọa người. "Thượng Quan thị tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát khỏi, trước đem hai chân của ả đánh gãy, rồi mặc cho Liên nhi xử lý."
Nhận được mệnh lệnh của Hạ Lịch, Hạ An không chút do dự tiến lên, hắn có chút võ công, một quyền liền đem Thượng Quan thị đánh đổ, sau đó hạ hai chân, Thượng Quan thị kêu thê lương thảm thiết, chỉ nghe tiếng xương gãy vang lên, cả người đều tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run run, mấy ô ngôn uế ngữ kia cuối cùng rốt cuộc cũng không nói ra được nữa.
Chân của bà ta, chân của bà ta!
Hạ Lịch chậm rãi tới gần bà ta, sau đó cúi người xuống, ông tuấn tú như vậy, chẳng sợ đã có tuổi tác cũng vẫn là mỹ nam tử nổi danh. Thượng Quan thị rõ ràng đau đến môi cũng sắp cắn nát nhưng khi nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của Hạ Lịch vẫn lộ ra thần tình hoảng hốt. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ông, bà ta liền chứa quyết tâm muốn gả cho ông làm thê tử, nhưng thiên ý trêu người, ông lại bị Lam thị đoạt đi! Bà ta mê muội ngưng mắt nhìn trương dung nhan làm cho bà ta yêu cả đời truy đuổi cả đời này, si ngốc muốn gọi tên của ông, một giây sau lại bị lời nói vô tình tới cực điểm của ông đem trái tim triệt để đạp nát.
"Gãy chân, về sau còn muốn hại hài tử của ta thế nào chứ?" Âm thanh của Hạ Lịch vẫn trong trẻo dễ nghe như vậy, Thượng Quan thị thậm chí có thể nhìn thấy trong con ngươi màu đen của ông phản chiếu bản thân mình. "Thích ta phải không? Muốn trở thành thê tử của ta phải không? Vậy ngươi liền hảo hảo sống sót cho ta , chậm rãi chờ, xem xem ngươi có thể chờ đến ngày đó hay không !"
Lời hết liền dời tầm mắt giống nhìn thấy một con côn trùng.
Giờ khắc này, ý tưởng của Hạ Lịch cùng Hạ Liên Phòng là giống nhau, không đem Thượng Quan thị đuổi về Hàn lâm phủ, cũng không xử tử bà ta, mà là muốn bà ta thân liệt chân gãy mà sống, bà ta hại chết ái thê của ông, tính kế con cái ông, ông muốn đem hết thảy đòi lại từ trên người Thượng Quan gia! Hắn muốn cho Thượng Quan thị trơ mắt nhìn địa vị, quyền thế, danh dự mà bà ta mong muốn bị hủy diệt!
Đáy mắt Hạ Liên Phòng chợt lóe lên ý cười, nói với hạ nhân: "Còn lo lắng cái gì, không mau đem Thượng Quan thị đuổi về chỗ của bà ta? Nhớ rõ phải hảo sinh chăm sóc, ngàn vạn không được chậm trễ." Thượng Quan phu nhân danh mãn Yến Lương biến thành Thượng Quan di nương, hiện tại, rốt cuộc biến thành Thượng Quan thị!
Khi đám hạ nhân muốn nâng Thượng Quan thị rời đi Hạ Lịch lại đột nhiên gọi lại: "Chậm đã!" Hắn nhìn về phía hai nữ nhi thứ xuất, ánh mắt lãnh khốc không có chút ôn nhu nào."Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi liền chuyển đến chỗ Thượng Quan thị ở cho ta , mỗi ngày mỗi đêm chăm sóc nàng ta, Liên nhi, triệt lui hết hạ nhân trong sân viện của Thượng Quan thị, chỉ lưu nữ nhi của nàng ta!"
Hạ Liên Phòng khẽ nhún người đáp: "Cẩn tuân phụ thân phân phó."
Thượng Quan thị vừa nghe vậy nhất thời luống cuống: "Không, không, không! Lão gia! Tất cả mọi chuyện đều là ta làm, không liên quan đến Hồng Trang Lục Ý, chúng vô tội, chúng là con gái của ngươi mà!"
"Ta vừa nãy đã nói qua, ta cùng thê tử chỉ có ba đứa nhỏ." Hạ Lịch không nhịn được lại nói một lần, cuối cùng nhìn thoáng qua Từ thị, từ đầu đến cuối, ông nhìn Từ thị vài lần, nhưng mỗi lần liếc mắt đều khiến Từ thị tim đập thình thịch. bà ta sợ hãi, kinh hãi, bất an, cảm giác nhi tử lần này hình như thật sự muốn triệt để vứt bỏ người mẫu thân này, cho nên bà ta không ám để ý tới hai đứa cháu gái kêu khóc cầu xin tha thứ, vẫn cứng ngắc ngồi ngay ngắn tại trên ghế, long đầu trượng nắm trong tay lại đang không ngừng run rẩy.
"Chuyện hôm nay, nếu có nửa phần bị tiết lộ thì cẩn thận tánh mạng của các ngươi!" Cảnh cáo nhìn một lượt đám hạ nhân trong sảnh, khiến bọn họ sợ tới mức cuống quít quỳ xuống liên mồm không dám.
Nói xong câu đó, Hạ Lịch tựa hồ trong nháy mắt già đi rất nhiều. Lúc ông xoay người đi ra ngoài, bóng dáng có vẻ tiêu điều thống khổ. Đây đều là tội của ông, là ông tạo thành hết thảy những bi kịch này. Hơn mười năm qua, ông không làm được gì ra hồn, tính cả thê tử cùng nhi nữ đều không thể che chở bọn họ chu toàn. Đáy lòng Hạ Lịch ùa lên một cỗ mãnh liệt tự chán ghét bản thân, ông hận Từ thị, hận Thượng Quan thị, không thích hai thứ xuất nữ nhi, nhưng tất cả cảm xúc thêm vào cùng một chỗ cũng không kịp oán hận chính bản thân mình.
Nhân sinh có bao nhiêu cái mười mấy năm, lại có bao nhiêu thời gian để hối hận? Người mà ông thua thiệt nhất đã không còn ở đây, ông rốt cuộc không có cách nào để bù đắp, chỉ có thể dùng tất cả thời gian quãng đời còn lại để hối hận.
Ba mẹ con Thượng Quan thị cứ thế bị hạ nhân mang đi, trước khi đi Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý đều khóc lóc thảm thiết, cứ tưởng rằng hôm nay ngày lành của mình, ai ngờ lại rơi vào kết quả này! Thượng Quan thị càng là thất hồn lạc phách, hoàn toàn không rõ sự tình sao sẽ phát triển trở thành cái dạng này.
Thấy trong sảnh chỉ còn lại ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng, Từ thị sợ lời Thượng Quan thị nói lúc trước sẽ gây bất lợi cho bản thân nên vội thử dò xét nói: "Vừa nãy Thượng Quan thị kia nói năng bậy bạ, đứa bé ngoan, các cháu không thể tín nàng ta."
Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm chung quy tuổi nhỏ, biết được mẫu thân lại là bị người hãm hại, mà trước mắt vị tổ mẫu thoạt nhìn mặt mũi hiền lành này lại khoanh tay đứng nhìn hết thảy, trong lòng sao còn có thể thân cận với bà ta? Một đám đều như đầu gỗ đứng im ở đằng kia, không nói một lời. Chỉ có Hạ Liên Phòng cười nói: "Đây là đương nhiên, Thượng Quan thị một lòng muốn mưu hại chúng ta, nhưng tổ mẫu đối đãi chúng ta lại là cực tốt, quan tâm đầy đủ, từ ái đến cực điểm, sao chúng ta có thể tin lời Thượng Quan thị châm ngòi ly gián chứ?"
Từ thị không gật đầu, Hạ Liên Phòng dịu ngoan mặc cho bà ta cầm tay mình, còn nghe một tràng tự cho là có thể lung lạc bọn họ, đáy mắt ý cười không rõ.
Ra khỏi Phúc Thọ viên, cảm xúc đệ muội vẫn luôn là mệt mỏi, từ lúc lúc ban đầu khiếp sợ cùng phẫn nộ qua đi, bọn họ chính là một bộ mê mang như vậy, giống như đứa nhỏ lạc đường, không tìm thấy phương hướng về nhà. Hạ Liên Phòng đi ở phía trước, hai người bọn họ đi ở phía sau, một mực theo đến Hạm Đạm trúc ngồi xuống vẫn giống như đang nằm mơ.
Cầm Thi rót cho mỗi người một chén nước trà, sau đó hiểu ý Hạ Liên Phòng rón rén lui ra ngoài, chỉ là trong mắt khó nén lo lắng.