(*Y bất như tân, nhân bất như cố: 2 câu thơ trích trong bài "Cổ diễm ca":
Quỳnh quỳnh bạch thố,Đông tẩu tây cố.Y bất như tân,Nhân bất như cố.Dịch nghĩa:
Con thỏ trắng côi cút,Chạy hướng đông ngó hướng tây.Áo không gì bằng mới,Người không gì bằng cũ.Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. Bản đời Minh, Thanh chú là vợ của Đậu Huyền 竇玄 làm với đề Cổ oán ca 古怨歌. Tuy nhiên, Nghệ văn loại tụ chép chuyện của vợ Đậu Huyền như sau đời Hậu Hán hình mạo đẹp đẽ, vua gả công chúa cho, vợ cũ viết thư cho Huyền từ biệt bằng một bài thơ có hai câu "Y bất yếm tân, Nhân bất yếm cố" 衣不厭新,人不厭故 nhưng không phải bài này.)
Trần thái y không hổ là ngay cả Hoàng Thượng cũng từng tán dương diệu thủ hồi xuân*, ông chỉ châm cho Đại Từ thị mấy châm, lại kê đơn thuốc 1 ngày uống 3 lần, ba chén nước cô thành một chén ăn vào, không tới một ngày Đại Từ thị liền mở mắt ra. (*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng)
Lúc bà ta vừa tỉnh lại còn có chút choáng váng, giống như không biết bây giờ là năm nào, bất quá khi bà ta nhìn đến nhi tử con dâu đều vây quanh ở trước giường, dáng vẻ thì lo lắng sợ hãi thì trong đầu Đại Từ thị lóe qua một ánh sáng, hết thảy ký ức trước khi ngất đi toàn bộ kéo đến, bà ta rốt cuộc cũng nhớ tới, tình hình bây giờ của Trương gia là cái dạng gì. Lập tức bà ta bất chấp những cái khác, vội vàng cầm lấy tay Trương viên ngoại gọi hắn đến phủ đại học sĩ tìm kiếm trợ giúp.
Trương viên ngoại nhất thời quẫn bách không thôi, hắn từ trước đến giờ e ngại mẫu thân, bị ánh mắt sắc bén của Đại Từ thị nhìn chằm chằm như vậy hắn không bị dọa tè ra quần đã là rất không tệ rồi, đâu còn dám nói bọn họ đá đến Hạ gia nhưng kết quả lại cái gì cũng không mò được đây? Đừng nói là xin tiền, ngay cả chút lương thực cũng không cầm về được! Trương viên ngoại cảm thấy, Hạ Lịch này không khỏi cũng có chút keo kiệt, nếu Trương gia có tài vận quyền thế như Hạ gia thì thân thích nghèo như hắn muốn cái gì liền cho cái đó, đâu còn cần nhiều lần khẩn cầu như vậy?
Hắn cũng là kẻ không biết tự kiểm điểm, tóm lại mặc kệ cái gì cũng là lỗi của người khác. Chưởng quản việc bếp núc là Đại Từ thị thì khi trong phủ gặp chuyện không may đó chính là do Đại Từ thị làm việc bất lực; hiện tại chưởng quản việc bếp núc là Tần thị cho nên Trương viên ngoại cảm thấy, cả nhà bọn họ sở dĩ không chiếm được Hạ Lịch trợ giúp đó tất nhiên chính là lỗi của Tần thị, dù sao một chút quan hệ với hắn đều không có!
Dưới ánh mắt lợi hại của Đại Từ thị, Trương viên ngoại cuối cùng cũng lắp ba lắp bắp đem chuyện một nhà 3 người đi phủ đại học sĩ xin Hạ Lịch hỗ trợ nói ra. Đương nhiên, trong đó có thêm mắm thêm muối nói Hạ gia không tốt, lại không dấu vết đem lỗi đẩy hết lên người Tần thị, còn hắn lại là tỏ vẻ trung hậu thành thật phảng phất nhe cái gì cũng không biết.
Đại Từ thị nuôi đứa con trai này nhiều năm như vậy, tính tình hắn là cái dạng gì sao lại không biết? Chỉ là so sánh với con dâu, tất nhiên là nhi tử càng được bà ta thương yêu hơn. Đại Từ thị trợn mắt trừng Tần thị, lạnh lùng nói: "Đều là ngươi làm chuyện tốt!"
Sau đó liền dùng giọng điệu khắc nghiệt lãnh khốc nhất đem Tần thị cho mắng cẩu huyết lâm đầu, thuận tiện phát tiết một chút nộ khí trong nội tâm cùng khủng hoảng khi không có bạc. Đại Từ thị sống đến cái tuổi này, quan tâm chuyện tiền bạc nhất, có câu nói hay là gì: có tiền mới yên thân, người có tuổi tác, đối với chuyện dưỡng lão sự sẽ trở nên phi thường để ý. Chẳng qua trước đây Đại Từ thị dám vu hãm Hạ Liên Phòng, dám cùng Hạ Lịch xé rách mặt, bị Hạ Lịch đuổi ra ngoài cũng chưa từng yếu thế, đó đều là bởi vì bà ta còn có át chủ bài. Ngân phiếu ở dưới đầu giường gạch, viên Nam Châu vô giá kia đều để Đại Từ thị cảm thấy: dù bà ta nghèo rớt mồng tơi, trèo không lên cái cành cây cao gì, chỉ cần có mấy thứ này thì sẽ không sợ đói chết.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Bà ta không có gì cả !
Biết rõ bị mất, lại không biết là mất ở chỗ nào, mất như thế nào, lại càng không biết đã vứt ở chỗ nào rồi, Đại Từ thị ngoài mặt nhìn coi như bình tĩnh tự giữ, kỳ thật đáy lòng đã sớm rối loạn lung tung, điều này làm cho bà ta trực tiếp bỏ qua sắc mặt không tầm thường cùng ánh mắt mơ hồ của Trương Chính Thư. Chung quy đại chắt tử này ở trong mắt bà ta vẫn luôn là kẻ có tiền đồ, Đại Từ thị sợ là chết cũng không thể ngờ được, ngân phiếu cùng Nam Châu bà ta bị mất chính là bị cái đại chất tử "Tài hoa hơn người" này đánh cắp!
Tần thị xưa nay bị Đại Từ thị đè nặng, nay lại bị chỉ vào mũi ra sức mà mắng, tục ngữ nói tượng đất còn có ba phần thổ tính, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là Tần thị lòng dạ vốn hẹp hòi, lại bị Đại Từ thị ở trên đỉnh đầu áp nhiều năm như vậy chứ? Bà ta căm thù Đại Từ thị đến tận xương tủy, cảm thấy bản thân mình từ lúc gả vào Trương gia không được trải qua vài ngày thư thái, chưa nói mỗi ngày phải thỉnh an lập quy củ, ngay cả dùng ít bạc cũng phải tự mình báo với Đại Từ thị mới có thể đi phòng thu chi nhận tiền. Nay Thư Nhi đều đã lớn lên, bản thân mình lại vẫn chưa xoay người làm chủ. Tần thị nghe Đại Từ thị càng không ngừng quở trách, cả hàm răng gần như đã cắn nát.
Trong khi Đại Từ thị mắng nước miếng tung bay hết sức hăng say, một loạt thanh âm huyên náo đột nhiên từ bên ngoài truyền tới, nghe qua hình như là tiếng nữ tử chửi rủa thét chói tai, hơn nữa càng ngày càng gần, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Đại Từ thị tác uy tác phúc quen, liếc mắt quét khắp phòng ở một vòng, bà ta tất nhiên không nỡ sai sử nhi tử liền tùy ý vung tay phân phó Tần thị: "Đi xem xem xảy ra chuyện gì!"
Tần thị nghe xong, tức mà không biết nói sao, trong phòng này lại không phải là không có nha hoàn bà mụ, gọi bà ta đường đường chính thất phu nhân đi xem bên ngoài phát sinh chuyện gì, Đại Từ thị đây là quyết tâm muốn cho bà ta mất mặt có phải không? !
Tềng ồn ào càng ngày càng gần, Tần thị bị Đại Từ thị nhìn chằm chằm, rốt cuộc vẫn không dám phản kháng mà là túng quẫn nhấc váy đi ra ngoài, kết quả một lát sau liền hốt hoảng chạy vào: "Lão phu nhân không tốt! Không tốt rồi!"
"Im miệng! Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Lão thân đây không phải là còn yên lành sao? !" Ngươig có tuổi tác kiêng kị nhất là có người nói cái từ "Không tốt" này, đáng thương Tần thị vừa làm cái thùng cho Đại Từ thị trút căm phẫn, nay lại bởi vì nói không cẩn thận bị hung hăng mắng một trận. Nhưng lần này Tần thị không giống dĩ vãng thu liễm thần sắc cung kính nghe dạy dỗ mà vẫn kích động không thôi: "Hỏng hỏng thật sự hỏng! Mẫu thân, là mấy di nãi nãi từ Trừ Châu tới!"
"Cái gì? !" Đại Từ thị vừa nghe, nhất thời giận không kềm được, "Các ả làm sao tìm được đến đây? !" Chuyện Trương gia chuyển nhà đi, lúc ấy chỉ có đâm người bà ta cùng Trương viên ngoại biết, đám di nương của Trương lão thái gia đều chẳng hay biết gì, chưa nói họ căn bản không biết thân phận mình, vậy sao lại biết cả nhà bọn họ chuyển tới Yến Lương? Hơn nữa, bà ta đem nợ nần của Trương gia đều để lại cho họ, đám ngừoi kia giờ phút này hẳn là vì trả nợ mà sứt đầu mẻ trán, làm sao có thể tìm đến Yến Lương, còn tinh chuẩn vô cùng tìm đến Trương gia như vậy?
Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu Đại Từ thị, đáng tiếc nà ta lòng tràn đầy tức giận vì đám người kia tìm đến, hoàn toàn không thể suy nghĩ sâu xa. "Người tới! Đuổi vọn họ ra ngoài cho ta! Trương gia ta là thứ bẩn thỉu nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện đi vào sao?!"
"Ai ôi! Tỷ tỷ, lời này của ngài tính là chuyện gì nha?" Cùng với một thanh âm kiều mỵ, một vị mỹ nhân hết thời lắc mông đi vào. Bà ta là Lâm di nương, vốn là một danh ca kỹ trong quán trà ở Trừ Châu, bởi có giọng hát hay được Trương lão thái gia nhìn trúng, mang về trong phủ, thoát tiện tịch nâng làm di nương, lúc vừa được sủng ái không thiếu ở trước mặt Đại Từ thị diễu võ dương oai, sau này bị Đại Từ thị dạy dỗ dễ bảo, ngay cả tiếng cũng không dâm phát ra. Dám ra vẻ tùy ý đường hoàng như vậy, Đại Từ thị đã rất nhiều năm chưa từng gặp.
"Đúng vậy nha tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta xa ngàn dặm từ Trừ Châu tìm đến Yến Lương, chính là vì có thể gặp mặt tỷ tỷ ngài đấy!" Một Trần di nương khác nhếch miệng cười, trong lòng đối với Đại Từ thị tràn ngập oán hận. Đều là do lão độc phụ này! Nếu không phải lão độc phụ thừa dịp ban đêm vụng trộm cuốn đi toàn bộ gia sản chạy trốn, khoản nợ khổng lồ kia của Trương gia sao sẽ rơi đến trên tay mấy di nương họ?
Từ khi vào Trương phủ, mấy di nương này phần lớn đều là thị sủng mà kiêu, tất cả đều từng bị Đại Từ thị thu thập, đắn đo ở trong tay, trước đây thấy Đại Từ thị, chính là ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trần di nương cảm thấy bản thân mình đã đủ bi thảm, bị phụ mẫu bán đi, vào Trương phủ được lão thái gia coi trọng làm di nương, nguyên bản cảm thấy phu nhân cùng lão thái gia quan hệ không tốt, là cơ hội, nhưng không nghĩ rằng phu nhân này lại không tốt khi dễ, cuối cùng đừng nói là đăng lên bảo tọa chánh thất phu nhân, ngay cả vị trí di nương bản thân mình cũng suýt không giữ được!
Ở trong tay Đại Từ thị chịu thiệt vài lần, đám di nương này cũng đã có kinh nghiệm, không dám đối nghịch với Đại Từ thị. Nhưng mặc dù như thế, họ nhiều ngừoi như vậy, đi theo Trương lão thái gia nhiều năm như vậy, lại không ai có thể mang thai sinh con!
Họ không có cái đứa nhỏ bên thân, nên chỉ có thể phụ thuộc vào Trương gia, hi vọng Trương gia phát triển hơn, trăm năm không ngã, nhưng ai biết Đại Từ thị lão độc phụ này lại lãnh khốc vô tình như thế, đem món nợ khổng lồ kia lưu cho họ, bản thân mình thì phủi mông một cái cuốn đi tất cả gia sản! Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi họ đối mặt với cảnh người đi nhà trống cùng với đám chủ nợ hung thần ác sát thì cả người đều choáng váng!
Họ đều có tuổi tác, dù bán vào kỹ viện cũng bán không được cái giá tốt, vì thế những người đó liền đem họ coi như đồ chơi tùy tiện trà đạp, dù sao nhà cũ của Trương gia cũng đã bị cướp đi, họ ngay cả nơi cư trú cũng không có! Mà hết thảy đều do lão độc phụ này tạo thành !
Nếu không phải có người cứu họ, lại nói cho họ biết đám người Đại Từ thị ở nơi nào, còn giúp họ một đường đến Yến Lương, Lâm di nương quả thực không thể tin được, giờ phút này họ còn sống trong ngày tháng nước sôi lửa bỏng như thế nào!
Đây hết thảy đều là lão độc phụ này ban cho họ, sao họ có thể không đáp lễ lại một hai đâu? Bằng không thật không lễ phép!
Hơn nữa hôm nay họ không phải đơn thương thất mã chỉ có nữ quyến, vị quý nhân hảo tâm kia còn cố ý mượn cho họ một đội người làm, nói rõ có thể tùy ý sử dụng, trước khi đến Trương gia gây sự, đám người Lâm di nương cùng Trần di nương đã đều đã thương lượng xong! Trương lão thái gia khi còn tại thế, họ chưa chắc đã thích hắn cỡ nào, nhưng Trương lão thái gia làm người khẳng khái, trước nay không keo kiệt dùng bạc ở trên người họ, so với Đại Từ thị một cái miếng đồng cũng luyến tiếc cho họ, thật đúng là khác nhau một trời một vực!
Đại Từ thị muốn mang con trai độc nhất với độc tôn đến Yến Lương định cư, vậy cũng phải đem nhẽng thứ thuộc về họ trả lại!
Đám di nương ra lệnh một tiếng, gia đinh bọn man đến lập tức giống như thổ phỉ nhảy vào trong phòng Đại Từ thị, lục tung khắp nơi, nhìn thấy vật có vẻ đáng tiền liền lấy, một nhóm người khác thì đến mấy phòng khác của Trương gia tìm, ngay cả khuê phòng của Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô cũng không thể may mắn thoát khỏi, có người còn đục nước béo cò trộm sờ soạng tay Trương Tử Tô một phen, khiến Trương Tử Tô tức giận nổi trận lôi đình. Một bầy cẩu nô tài, thật là phản, phản rồi!
Đám di nương rất kỳ quái vì sao vật đáng giá của Trương gia lại ít như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đều chứa tâm tư vớt vât. Dù sao họ đã lớn tuổi, lại không có con, nếu không có bạc, về sau chẳng phải ẵ đói chết ven đường sao? Hơn nữa, Đại Từ thị đè trên đầu họ nhiều năm như vậy, cũng là lúc họ nên phản kích rồi!
Nói tới đây, họ lại phải cám ơn quý nhân, nếu không phải quý nhân báo cho họ tin tức về người Trương gia cùng với chuyện Đại Từ thị bệnh, họ còn không dám giữa ban ngày cứ thế tới cửa đâu!
Một đám người ở khắp chung quanh lục lọi, đợi đến khi Trương Chính Thư về nhà thì hắn liền nhìn thấy có người từ trong nhà mình đi ra ngoài, trên tay còn cầm chút ngân phiếu còn sót lại của mình!
Hắn lập tức nóng nảy, nhào lên liền đánh chửi: "Cẩu nô tài từ đâu tới! Mắt bị mù phải không? ! Đồ của bổn thiếu gia mà các ngươi cũng dám động vào?!"
Những hạ nhân kia cũng không thèm để ý tới hắn mà vẫn cứ như vậy mang theo cả hắn tha đi, đến tận khi tới phòng của Đại Từ thị mới coi Trương Chính Thư như con chó chết ném vào.