Nàng ta không thể nghi ngờ là rất mỹ lệ, bởi vì người ở chỗ này đều vì mĩ mạo của nàng ta mà hít thở không thông. Nữ tử này đẹp ở chỗ, không chỉ nhờ bề ngoài mà còn có loại hấp dẫn như có như không nơi đáy mắt kia. Phảng phất như là một tiểu hồ ly xinh đẹp mê người, nhưng nhùn kỹ lại như trinh tiết liệt phụ nghiêm khắc tuân thủ tam tòng tứ đức. Nữ tử đứng dậy khỏi ghế ngồi trước gương, áo khoác nơi đầu vai hơi bị lệch xuống, lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà bên trong cùng với bộ ngực sữa vô cùng đặy đặn.
Để tỳ nữ hầu hạ hạ mặc quần áo, chỗ áo trước ngực kéo thấp xuống một chút, lại thấp thêm một chút... Chớ xem thường một chút như vậy, rất có khả năng giúp được cho nàng ta một cái đại ân đấy!
Nhìn gương đánh phấn, kẻ mi tô son, mĩ nhân vốn cực kỳ kinh diễm, sau khi trang điểm càng khiến cho người nhìn không thể hô hấp. Mĩ nhân trong gương đồng sóng mắt lưu chuyển, suýt nữa khiến nha hoàn thân cũng là nữ mê choáng váng. Nàng ta nghĩ ở trong đầu: ai có thể nghĩ tới mấy tháng trước, tiểu thư vẫn là kẻ cái gì cũng không biết tài trí bình thường chứ? Nhưng nhìn xem hiện tại nàng ta cái dạng này, quả thực chính là thoát thai hoán cốt nha! Đâu còn có thể nhìn ra chút vẻ nhát gan nào?
"Ba, ba, ba." Tiếng vỗ tay truyền đến từ phía sau lưng, nữ tử từ trong gương nhìn được người tới, nhất thời mừng rỡ không thôi đứng dậy, lại bị nam tử nhẹ nhàng ấn xuống: "Yên nào... Ngươi chỉ cần im lặng trang điểm là được rồi."
Sau đó gần như trong nửa canh giờ nam tử đều vẫn dựa ở bên cạnh bình phong, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn nữ tử trang điểm. Nhìn mái tóc dài đen nhánh bị vấn lên, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn, nhìn nàng ta gài một đóa mẫu đơn lên đầu, nhìn đến nàng ta đeo đôi bông tai và vòng tay phỉ thúy xanh lên người, rõ ràng là loại màu xanh đỏ loè loẹt thô tục nhưng ở trên người nàng ta lại có loại hấp dẫn nói không rõ. Loại hấp dẫn này là bắt không được nhìn không thấy, ngươi chỉ có thể cảm thụ. Giống như vừa đối diện với nàng ta thì ánh mắt sẽ bị hút đi.
Nữ tử trang điểm xong, không nỡ rời mắt khỏi gương đồng sau đó đứng dậy, khẽ nghiêng mình trước nam tử kia, hỏi: "Công tử, dáng vẻ này của ta công tử cảm thấy có đẹp mắt không?"
Nam tử thản nhiên cười: "Không tồi." Nói xong đến gần nàng ta.
Cùng với nam tử đến gần, dung mạo anh tuấn cùng khí độ phi phàm của hắn, cả khí tức nam tính phả ra đều khiến nữ tử đỏ mặt. Hắn vươn ra bàn tay thon dài, cầm cằm nữ tử nhìn nhìn, sau một lúc lâu tiếc rẻ thở dài: "Sau này vẫn nên nói ít thì hơn." Tiếc cho một mĩ nhân, tiếng nói lại khó nghe như vậy, đúng là đốt đàn nấu hạc, đại sát phong cảnh.
Nghe xong lời này, ánh mắt nữ tử tối sầm đi, loại hấp dẫn xinh đẹp đến gần như không chút kiêng kỵ kia trên người nàng ta cũng nháy mắt thu liễm lại, cả người đều để lộ ra một loại khí chất điềm đạm đáng yêu lê hoa đái vũ, khiến người nhìn cảm thấy đây là một đóa tiểu Bạch Hoa vô cùng mềm mại, không chịu nổi bất kỳ gió táp mưa sa gì. Nàng ta còn khẽ run rẩy, đối diện với nam tử, rõ ràng rất sợ hãi lại cứng rắn muốn làm bộ như kiên cường... Không tồi, không tồi, cái gì nên học đều đã học xong.
Nam tử hài lòng với dáng vẻ này của nàng ta, buông cằm nàng ta ra, nói: "Chớ đem mấy thứ ta dạy ngươi dùng ở trên người của ta."
Nói xong, hắn lập tức giữ vững khoảng cách ba thước với nữ tử đó, cười nói: "Hiện tại, đã đến lúc ngươi ra sân khấu."
*********************************************
Bởi chuyện của Lam Thần cùng tiểu thư Phủ Tín Dương hầu nên toàn bộ trên dưới Lam gia đều là một mảnh mây đen mù sương, trừ bỏ Lam Thần, không ai mong muốn mối hôn sự này. Tuy nói hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng thù hận ở nơi đó, đâu chỉ một mối hôn sự của co cái là có thể dễ dàng giải quyết?
Khiến Hạ Liên Phòng không nghĩ tới là, không chờ nàng tìm ra biện pháp đến Phủ Tín Dương hầu tìm hiểu thì Nhiếp Phinh Đình đã phái người đưa bái thiếp đến.
Chữ viết trên bái thiếp phi thường xinh đẹp, chỉ nhìn từ chữ viết đã thấy đây nhất định là một nữ tử huệ chất lan tâm thông minh tuyệt đỉnh. Đối mặt với địch nhân không biết rõ, Hạ Liên Phòng trước nay đều cẩn thận, huống chi Nhiếp Phinh Đình có thể thành đại tẩu của nàng hay không vẫn chưa biết được. Cho nên nàng chỉ sai người đưa bái thiếp đáp lại, hẹn ba ngày sau gặp mặt ở Túy Tiên lâu. Sở dĩ địa điểm không chọn ở Phủ Bình Nguyên công chúa, Hạ Liên Phòng là có tính toán. Nàng tuy rằng không coi trọng mối hôn sự này nhưng không thể bài trừ năng tính Nhiếp Phinh Đình thật lòng với Lam Thần, nếu như vậy, nàng lấy thân phận công chúa tiếp kiến chẳng phải là quá mức khách khí sao. Thần ca từ nhỏ thương yêu ba tỷ đệ bọn họ, thể diện này, vô luận thế nào đều phải cho hắn.
Túy Tiên lâu nổi danh mỹ vị, Hạ Liên Phòng tuy rằng không ham ăn uống nhưng không thừa nhận cũng không được là vừa vào cửa, mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi phi thường mê người. Nàng mang khăn che mặt, Thiên Tuyền Diêu Quang theo thật sát phía sau nàng. Tiểu nhị từ xa thấy người tới liền vội vàng ân cần chạy đến, há mồm liền hỏi: "Khách nhân là đến tìm người đúng không ạ? Tiểu nhân dẫn đường cho ngài, mời ngài đi bên này, xin mời."
"Tiểu nhị, làm sao ngươi biết chúng ta là đến tìm người?" Diêu Quang tò mò hỏi, từ lúc các nàng tiến vào, một câu cũng chưa kịp nói nha, tiểu nhị này chẳng lẽ còn có bản lĩnh đặc biệt gì, có thể liếc mắt liền nhìn thấu hay sao?
Tiểu nhị lắc lắc khăn lông trên vai, cười ha hả nói: "Hi, tiểu nhân nào có bản lãnh này nha! Là khách quý trong sương phòng phân phó, nói một khi có tiểu thư mang khăn che mặt có khí chất xuất chúng xuất hiện liền dẫn đến phòng chữ Thiên. Tiểu nhân vừa nhìn từ xa, dễ thấy tiểu thư có khí chất tốt nhất, không phải đúng là các vị sao! Tiểu nhân lúc trước còn thấy kỳ quái, mang khăn che mặt sao có thể nhìn ra khí chất xuất chúng chứ? Nhưng mà vừa rồi nhìn từ xa tiểu nhân mới biết được, hóa ra vị khách quý kia nói quả thật không sai, quả nhiên là có tiểu thư khí chất xuất chúng như vậy!"
"Đúng là biết nịnh nọt." Diêu Quang nói thầm một câu, không thừa nhận cũng không được một chiêu này dùng của Nhiếp Phinh Đình thật sự rất tốt, thời gian các nàng ước hẹn còn chưa tới, Nhiếp Phinh Đình lại đã chờ ở ghế lô, thành ý này đúng là mười phần, hơn nữa lời nàng ta nói với tiểu nhị, mượn lời người khác khen Hạ Liên Phòng, ý lấy lòng trong đó không cần nói cũng biết.
Nhưng mà Hạ Liên Phòng là người dễ dàng mua chuộc như vậy sao?
Đi tới cửa phòng chữ Thiên, tiểu nhị đầu tiên là gõ cửa, được người bên trong cho phép mới đẩy cửa mời Hạ Liên Phòng đi vào. Trong phòng chữ Thiên, cách bức rèm che, Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn liền thấy bóng hình xinh đẹp đưa lưng về mình. Chỉ từ bóng dáng đã cảm thấy vị Nhiếp tiểu thư này cả người đều tỏa ra khí chất đặc biệt, bóng dáng tinh tế tóc đen mềm mại, dáng ngồi yểu điệu thướt tha, làm cho người khác không nhịn được nghĩ muốn đi dò hỏi, dung mạo chính diện có dáng vẻ thế nào.
Nhiếp Phinh Đình lập tức quay lại. Hạ Liên Phòng trước đây cũng từng gặp qua nàng mấy lần, chỉ là ấn tượng không sâu. Trong trí nhớ, Nhiếp Phinh Đình luôn lặng yên ở một góc trong yến hội, được một lát liền xin phép rời đi trước, hai người mặc dù đã gặp mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện.
"Thần nữ Nhiếp Phinh Đình, bái kiến Bình Nguyên công chúa." Nói xong liền muốn nhấc váy bái lễ.
Hạ Liên Phòng vội đưa tay đi đỡ, cười nói: "Nhiếp tiểu thư cần gì khách khí, chúng ta đã coi như là nửa người một nhà, đâu cần khách sáo như thế chứ?"
Mặt Nhiếp Phinh Đình liền đỏ lên, nàng ta vốn cực kỳ mĩ lệ, hai má tuyết trắng hiện lên một tầng đỏ ửng càng giống như cả người được điêu khắc từ dương chi bạch ngọc. Nhìn khuôn mặt mảnh mai của nàng ta ở gần, thật sự không ngờ được, nữ tử có dung mạo như vậy lại sẽ có mưu lược đến thế.
Hạ Liên Phòng đánh giá Nhiếp Phinh Đình thì Nhiếp Phinh Đình cũng đang đánh giá Hạ Liên Phòng. Nàng ta đã sớm biết vị Bình Nguyên công chúa này mĩ mạo xuất chúng, nhưng mấy lần yến hội đều ngồi xa cho nên vẫn chưa nhìn thấy quá rõ ràng. Nhiếp Phinh Đình vẫn cho rằng dung mạo của mình thiên hạ vô song, nhưng khi gặp Hạ Liên Phòng mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nàng ta có thế nào cũng không nghĩ ra, Bình Nguyên công chúa thanh danh cực tốt ở dân gian, còn được Thái Hậu sủng ái lại có vẻ ngoài mong manh yếu đuối như thế!
Vóc dáng nàng tương tự mình, nhưng thân hình lại nhỏ hơn nhiều, cả người thoạt nhìn phảng phất tùy thời đều có khả năng bị gió thổi đi. Nhất là nàng hôm nay mặc một bộ váy dài tuyết trắng, bên hông là đai lưng vàng nhạt, càng tôn thêm eo nhỏ không đầy nắm tay.
Đây là một nữ nhân không thể lường được—— hai người đều nghĩ như vậy ở trong lòng.
Vẫn là Hạ Liên Phòng mở miệng trước: "Nhiếp tiểu thư, vẫn là ngồi xuống từ từ nói chuyện đi."
Nhiếp Phinh Đình vội vàng mời Hạ Liên Phòng ngồi xuống, hai người chậm rãi bắt đầu nói chuyện. Trong lúc nói chuyện Hạ Liên Phòng thấy yêu thích Nhiếp Phinh Đình hơn vài phần, cảm thấy nàng ta tuy rằng xuất thân từ Phủ Tín Dương hầu nhưng lại có một khỏa tấm lòng son, ít nhất —— ở mặt ngoài là như vậy, hơn nữa từ ngôn hành cử chỉ nhất tần nhất tiếu của Nhiếp Phinh Đình cho thấy nàng ta chắc cũng là thật lòng với Thần ca. Nếu là Hạ Liên Phòng trước đây chỉ sợ nhìn không ra, nhưng nay nàng cũng có chút kinh nghiệm, hiểu được tình yêu nam nữ, cùng Thanh vương lại vừa lúc là giai đoạn mỡ trong hũ mật cho nên mắt nhìn Nhiếp Phinh Đình cũng vô cùng chuẩn. Nếu là thật lòng, Hạ Liên Phòng liền thân mật rất nhiều. Phía trước nàng tuy rằng cũng ôn nhu, nhưng lại vẫn duy trì một khoảng cách với đối phương. Nhiếp Phinh Đình cũng cảm giác được điểm này, nhất thời cũng càng yêu thích Hạ Liên Phòng. Nàng ta cảm thấy, nếu được Hạ Liên Phòng duy trì thì con đường để nàng ta ở cùng Lam Thần sẽ không quá xa nữa. Chung quy Thái Hậu cùng Phủ Tĩnh quốc công sủng ái Hạ Liên Phòng là chyện quá rõ ràng mà ai cũng biết.
Cho nên Nhiếp Phinh Đình thực thông minh, lựa chọn đầu tiên là gặp mặt Hạ Liên Phòng, hơn nữa chuẩn bị thập phần đầy đủ, chính là vì muốn cho Hạ Liên Phòng tin tưởng nàng ta thật lòng với Lam Thần.Có thế nàng ta mới có thể ở cùng Lam Thần. Phủ Tín Dương hầu cùng Phủ Tĩnh quốc công là kẻ thù truyền kiếp, Nhiếp Phinh Đình không phải không biết, chỉ là nàng ta cảm thấy đó đều chuyện của tiền nhân, oan oan tương báo khi nào mới hết, vì sao hai nhà liền không thể hảo hảo ở chung chứ?
Khi nàng ta đem nghi vấn này nói ra Hạ Liên Phòng trầm ngâm rồi mới lắc đầu cười cười.
Nhiếp Phinh Đình cũng không hỏi nhiều, hai người trò chuyện một lát liền nghe được cửa phòng bị gõ vang rung trời, vừa mở cửa ra, Nhiếp Hàng liền xông vào, thấy Nhiếp Phinh Đình ngồi yên ổn ở đàng kia liền nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu muội, ngươi làm cái gì vậy? Vì sao một câu cũng không nói liền vụng trộm rời phủ?"
Tín Dương hậu có sáu nam một nữ, tính theo tuổi thì Nhiếp Phinh Đình xếp hạng thứ sáu, cho nên năm ca ca đằng trước đều quen gọi nàng tiểu muội. Giờ phút này nhìn thấy tứ ca tính tình táo bạo nhất thổi râu trừng mắt, nàng ta co quắp một chút, rồi lập tức lấy lòng nói: "Tứ ca, huynh đã dùng cơm chưa? Muội vừa mới gọi cháo Bát Bảo nổi danh nhất Túy Tiên lâu, huynh muốn nếm thử một chút không?"
Nhiếp Hàng đâu có tâm tư ăn cơm, sáng sớm hắn đi ra ngoài một chuyến, kết quả vừa hồi phủ chợt nghe nói tiểu thư mang theo mấy nha hoàn một mình đi ra cửa! Khiến hắn gấp đến độ mặt cũng xanh! Tìm không thấy nhị ca hắn đã rất thẹn với phụ thân, nếu ngay cả tiểu muội cũng mất tích... Nhiếp Hàng không chút nghi ngờ, đến lúc đó hắn sẽ bị phụ thân cùng mấy huynh đệ xé thành mảnh nhỏ! "Ăn cái gì mà ăn! Muội không nghe lời như vậy, xem ta sẽ cáo trạng với phụ thân thế nào! Hôm nay nàng ra cửa làm cái gì? Còn chạy đến Túy Tiên lâu... nuốn gặp... công chúa? !"
Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Tứ thiếu hóa ra giờ mới nhìn thấy ta nha?"
Nhiếp Hàng âm thầm kêu khổ trong lòng, nhanh chóng hồi tưởng ngôn ngữ thái độ của mình vừa nãy có phải quá hung hăng hoặc quá nghiêm khắc hay không, nếu công chúa nói cho nhị tiểu thư... A! Hắn nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười đến gần lấy lòng Hạ Liên Phòng: "Hóa ra tiểu muội ra phủ là tới gặp công chúa, sao không nói sớm! Nói sớm ta liền không lo lắng, ta còn tự mình đưa đến! Công chúa, công chúa ngài muốn ăn gì không? Tiểu muội nói nàng vừa gọi cháo Bát Bảo, không bằng công chúa nếm thử trước đi, được không?"
Hắn cố ý lấy lòng như vậy, đâu giống tứ ca chỉ biết luyện võ kia? Nhiếp Phinh Đình giật mình nhìn một màn này, lập tức liền hiểu sai, còn tưởng rằng nhà tứ ca mình coi trọng Bình Nguyên công chúa. Nàng phản ứng đầu tiên là cao hứng, nếu như vậy khả năng giải trừ ân oán giữa Phủ Tín Dương hầu cùng Phủ Tĩnh quốc công sẽ càng lớn hơn! Vì thế nàng cũng cười nói: "Tứ ca nói đúng vậy, không bằng công chúa cũng nếm thử đi!" Nàng ở nhà làm tiểu muội đều đã thói quen, ngẫu nhiên nhìn thấy một người còn nhỏ tuổ hơn nàng ta cũng rất mới mẻ. Hơn nữa nàng hiểu sai, vì thế càng thân thiết với Hạ Liên Phòng hơn, gần như muốn đem nàng trở thành muội muội của mình.
Thiên Tuyền chú ý đến nhà mình công chúa khẽ nhíu mày, vội vàng ra tay ngăn cản, âm thanh lạnh lùng nói: "Công chúa nhà ta không thích người khác đên gần, tứ thiếu chẳng lẽ quên sao?"
Nhiếp Hàng giờ mới nhớ tới, mặc kệ thấy Hạ Liên Phòng bao nhiêu lần, nét mặt của nàng vẫn nhàn nhạt như vậy, căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố gì. Ngược lại là hành vi của hắn, càng kích động, không phải càng cho thấy đang chột dạ sao? Hắn vẫn lập chí muốn biểu hiện ra một mặt hoàn mỹ trước mặt Hạ Liên Phòng, làm cho chị vợ tương lai này có thể tiếp thu bản thân mình, thậm chí có thể nói vài câu lời hay ở trước mặt nhị tiểu thư giúp hắn, nhưng trăm ngàn không thể thất bại trong gang tấc nha! "Là ta quên, là ta quên, công chúa ngài đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với ta đâu!"
Nhiếp Phinh Đình tò mò nhìn một màn trước mắt, càng tin tưởng vững chắc tứ ca thích Bình Nguyên công chúa. Trong lòng nàng ta thật sự vô cùng cao hứng, bởi vì bị dưỡng ở nơi khuê phòng nên nàng ta cũng không có bạn thân, lập tức coi Hạ Liên Phòng trở thành bằng hữu, hận không thể moi tim đào phế: "Công chúa, tứ ca ta tuy rằng thoạt nhìn không quá đáng tin nhưng bản lĩnh của huynh ấy thật sự là số một số hai của Nhiếp gia chúng ta, trừ bỏ phụ thân có thể chống lại huynh ấy mấy chiêu, những ca ca khác đều không phải là đối thủ của huynh ấy đâu! Hơn nữa tứ ca say mê võ học, đến tuổi này mà bên người ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, công chúa, tứ ca ta thật sự là một người rất tốt rất tốt!"
Hạ Liên Phòng đã hiểu, Nhiếp Phinh Đình đang hiểu lầm.