Trong lúc Lâm Tình bị Bối Bối kéo đi giúp cô lựa chọn đồ, Tiêu Sĩ Trung khẽ lặng lẽ đi ngang qua khu bán quần áo nam mà đưa mắt ngắm nghía, anh cẩn thận đưa tay cảm nhận chất liệu và kích thước của chiếc áo, mà nói nhẩm trong miệng:
- "Chiếc áo này có lẽ phù hợp với dáng vóc của cậu ấy."
Một lúc lâu sau, cả hai người cũng bước trở ra.
Bối Bối trên tay đầy ắp quần áo mà mỉm cười hài lòng.
Cô nhanh chóng lấy ra một chiếc áo thun mà ướm thử lên người Lâm Tình ngay trước mặt Tiêu Sĩ Trung, cười nói:
- "Anh Lâm Tình, đây là món quà thay cho lời cảm ơn."
Lâm Tình vẻ mặt có chút gượng gạo mà đưa tay nhận lấy món quà từ Bối Bối.
Bất ngờ, gương mặt cô phút chốc cứng đờ ngay khi cảm nhận cái hôn của người bên cạnh.
Bối Bối không nói không rằng nhón đôi chân của mình lên mà hôn lên má của Lâm Tình, liền sau đó gỏn gọn đáp:
- "Cảm ơn anh nhé.
Mong là lần sau chúng ta sẽ hẹn nhau đến những nơi khác nữa.
Hai người về nhà cẩn thận nhé.
Em còn phải đến chỗ làm giao tài liệu đây."
Dứt lời, Bối Bối vẫy tay mĩm cười với Lâm Tình rồi quay sang nhìn Tiêu Sĩ Trung một cái mà xoay người rời đi.
Sau khi Bối Bối rời khỏi, Lâm Tình vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc mà giơ cao chiếc áo nhìn chăm chú.
Cô nào hay biết rằng người phía sau lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chiếc áo thun mà anh mua để tặng cho cô liền lập tức giấu về phía sau lưng mà lạnh giọng nói:
- "Được rồi.
Chúng ta mau trở về nhà thôi."
Dứt lời, Tiêu Sĩ Trung xoay lưng mà dõng dạc tiến về phía trước mà không chờ đợi người phía sau.
Lâm Tình lúc này vẫn chưa nhận ra sự khác thường mà chỉ biết đuổi theo bóng lưng anh.
Cạch...
Vừa về đến nhà, Tiêu Sĩ Trung lập tức đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Anh mạnh tay ném chiếc thun đã mua lên giường, hàng lông mày khẽ nhíu chặt, không vui lẩm bẩm nói:
- "Được người ta mua đồ tặng còn khuyến mãi thêm nụ hôn trước mặt mình nữa chứ.
Thiệt là khó chịu mà."
Phía bên ngoài, Lâm Tình liên tục gõ cửa phòng.
Kể từ khi trở về nhà, thái độ của anh trông có gì đó rất khác thường so với mọi khi.
Mãi một lúc sau, người bên trong phòng mới nói vọng ra:
- "Tôi đang thay đồ.
Một lát sẽ ra ngay."
Thật ra lúc này anh ở bên trong phòng là để điều tiết lại cảm xúc hiện tại trong lòng.
Nghe những lời này khiến Lâm Tình cảm thấy an tâm hơn, liền sau đó cô nhanh chóng hướng về phía ghế sofa ngồi chờ người bên trong bước ra.
Khoảng chừng năm phút sau, Tiêu Sĩ Trung mới lấy lại bình tĩnh mà chậm rãi tiến về phía người đang ngồi trên ghế, giọng điệu có phần châm chọc nói:
- "Cậu có số đào hoa thật đấy.
Mới ở đây có vài hôm đã được Bối Bối để ý, thậm chí còn mua cả áo để tặng."
Những lời anh nói khiến Lâm Tình ngỡ rằng anh đang ghen việc cô được Bối Bối tặng quà, thậm chí còn hôn lên má cô trước mặt anh mà vội vàng lên tiếng giải thích:
- "Tôi xin lỗi vì không để ý đến cảm xúc trong lòng anh.
Tôi biết anh là đang ghen tôi với Bối Bối.
Và tôi cũng xin khẳng định rằng bản thân không hề muốn cướp đi người con gái mà anh thích."
- "Cậu nói cái gì?"
Tiêu Sĩ Trung khó hiểu trước những lời này thì bên tai đã nghe giọng nói của người trước mặt:
- "Tôi sớm biết anh thích Bối Bối.
Quả thật cô ấy rất dễ thương, hơn nữa còn là hàng xóm bên cạnh nhà anh nữa, cho nên không tránh khỏi việc anh thích thầm cô ấy."
Lâm Tình vừa dứt lời thì người trước mặt đã xoay người bỏ đi về phía phòng tắm, anh gỏn gọn nói:
- "Tôi đi tắm đây.
Đi dạo cả ngày cũng thấm mệt rồi."
Dứt lời, anh tiến vào bên trong phòng tắm mà xả to nước, hai tay không ngừng vuốt lên gương mặt mà lẩm bẩm tự trách:
- "Tiêu Sĩ Trung, mày bị làm sao vậy? Khi không lại khó chịu khi nhìn thấy cậu ta thân thiết với người khác.
Mày đúng là điên thật rồi, khi không lại muốn mua áo cho cậu ta nữa chứ."